Trọng Sinh Đích Nữ Trở Về

Chương 7: Kim thị tính kế



Edit: Tường An

Lời phàn nàn của Thanh Đại lập tức thu hút sự chú ý của Hầu gia và lão phu nhân.

Hai người vốn đang vui vẻ, đột nhiên vì lời nói của Thanh Đại mà không còn tâm tình gì.

Hầu gia không vui lớn tiếng mắng: "Biết y thuật là rất hữu ích, đừng quên mọi vinh hoa phú quý con đang hưởng thụ đều là nhờ y thuật cao minh của tổ tiên đổi lấy."

Kim thị thấy Hầu gia tức giận, nhanh chóng tiến lên dỗ dành: "Lão gia, Thanh Đại còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta từ từ dạy dỗ nó."

Hầu gia hừ lạnh: "Bán Hạ còn nhỏ hơn nó, sao cái gì cũng hiểu biết vậy, đều do bà nuông chiều mà ra."

Trong lòng Kim thị tức giận nhưng không thể phát tác, chỉ đành nhẫn nhịn.

Bán Hạ rốt cuộc tìm được thời cơ thích hợp, lấy hộp quà ra nói: "Cha đừng nóng giận, lần này con trở về có đem theo chút quà cho đệ đệ, nhờ cha thay con chuyển cho đệ đệ!"

Lời này đã nhắc cho mọi người nhớ, vị tiểu đệ đệ Huyền Sâm hiện tại cũng không ở nhà.

Lúc trước Kim thị có thể nêu tên ba ca ca của nàng mà không hề nhắc đến Huyền Sâm.

Bán hạ không nói gì, lão phu nhân và Hầu gia còn có gì không hiểu.

"Con ngoan, quà cha sẽ thay con đưa cho nó, cũng là con hiểu chuyện.

Kim thị hận nghiến răng, chỉ muốn lập tức ném Bán Hạ ra ngoài, nhưng hiện tại bà ta không thể làm gì ngoài nhẫn nhịn chịu đựng.

Sau khi trở về viện, lão phu nhân tâm tình không tệ vừa cười vừa uống trà.

Vương ma ma đi tới nói: "Lão phu nhân, nô tỳ nhìn ra Ngũ tiểu thư là một người lợi hại, ai cũng đừng hòng khi dễ nàng."

Lão phu nhân cười: "Ngươi thấy vẻ mặt Kim thị không, đều tức xanh mặt rồi mà chỉ có thể nín nhịn."

"Lão phu nhân, về sau ngài có thể yên tâm rồi, không cần quá lo lắng cho Bán Hạ tiểu thư a!"

Sắc mặt lão phu nhân lạnh lẽo: "Yên tâm thế nào được? Còn có ba cái đồ vô dụng kia, đứa nào cũng không để ta bớt lo."

"Lão phu nhân, ngài xem, Bán Hạ tiểu thư đã trở về, hơn nữa nàng cũng không giống với lời đồn đãi, nói không chừng có thể xoay chuyển cục diện này."

Lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể như thế, có điều nhà mẹ đẻ Kim thị gia thế cao, sau này sợ là khổ cho nha đầu Bán Hạ rồi."

"Lão phu nhân, vì phu nhân đã mất, ngài không thể mềm lòng."

Nói đến đây, lão phu nhân không được chảy nước mắt, đúng vậy, bà không thể ngã, đấu với Kim thị lâu như vậy, bà không tin không đấu lại nàng ta.

Mỗi ngày đều nhìn bộ dạng tác oai tác quái của Kim thị, còn phải sủng ái mẹ con nàng ta, bà thực sự chịu đủ rồi.

---------

"Phu nhân, vị tiểu thư mới tới nên an bài thế nào?"

Tần ma ma là bà vú đi theo Kim thị lúc gả đến Dược Hầu phủ.

Bởi vì nhà mẹ đẻ Kim thị là danh gia vọng tộc, Dược Hầu phủ lại có việc nhờ cậy Kim gia cho nên Kim thị vừa gả đến chính là thân phận bình thê.

Trước nay Tần ma ma đều giúp Kim thị trông coi việc trong phủ, thay bà ta làm không ít chuyện mờ ám.

Kim thị cười lạnh: "Thông báo với đám hạ nhân, Ngũ tiểu thư vừa trở về tất nhiên là tôn quý nhất, nhường tiểu viện của Thanh Đại cho Bán Hạ."

Tần ma ma nghe xong liền gật đầu cười âm hiểm: "Phu nhân cao minh, thật sự quá cao minh, nô tỳ lập tức đi làm."

---------

"Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, ngài được an bài ở tiểu ngọc lâu, bây giờ Thanh Đại tiểu thư đang sai người thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài đấy."

Bán Hạ đặt tách trà trên tay xuống, nhếch miệng cười lạnh.

Chuyện đúng là giống kiếp trước, có ai không biết tiểu ngọc lâu kia là do Tấn phi nương nương trong cung cố ý sai người xây riêng cho cháu gái mình là Thanh Đại.

Kiếp trước nàng quá ngốc, không biết ẩn tình, chỉ cho là bọn họ đều sủng ái mình nên vui vẻ chuyển vào ở.

Ngày hôm sau liền truyền ra tin tức, tiểu thư thôn dã vừa trở về Hầu phủ đã chiếm đoạt tiểu ngọc lâu của tỷ tỷ, chua ngoa bá đạo, thậm chí còn bị vị trong cung kia ghi hận.

Thược Dược không hiểu: "Thật không biết Thanh Đại tiểu thư nghĩ thế nào, tiểu ngọc lâu tốt như vậy không ở, lại còn vui vẻ nhường lại cho ngài."

Bán Hạ đứng dậy, chỉ nói một câu: "Nhường một tòa ngọc lâu nhỏ lại có thể kiếm được thanh danh tốt ở Kinh thành, vụ mua bán này có lời."

Thược Dược gãi đầu: "Tiểu thư, nô tỳ không hiểu."

Bán Hạ bước nhanh hơn, vừa đi vừa nói: "Chỗ ngươi không hiểu rất nhiều, về sau phải học hỏi thêm, nhìn nhiều, ít nói chuyện."

"Nô tỳ đã hiểu."

Mặt trời ngã về tây, ánh nắng cũng không quá gay gắt.

Trong tiểu ngọc lâu, một đám nô tỳ, gia đinh đang cẩn thận chuyển đồ.

Thanh Đại và Hầu gia trên mặt đều là ý cười, hiển nhiên được Hầu gia khen ngợi.

Nam nhân không hiểu những lục đục ở hậu trạch, nhưng Bán Hạ lại không ngốc.

Nàng đi tới, nói: "Tỷ tỷ, nghe mẫu thân nói tỷ muốn nhường tiểu ngọc lâu cho ta."

Thanh Đại lập tức thân thiết kéo tay Bán Hạ: "Ngươi là muội muội, bất luận cho ngươi cái gì, tỷ tỷ đều cam tâm tình nguyện."

Nhìn bộ dạng nhiệt tình này, nếu không phải Bán Hạ sống lại thì đã lần nữa bị lừa rồi.

Mùi hôi thối, ác tâm trên người nàng ta, cách quần áo cũng khiến Bán Hạ buồn nôn, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cố nhẫn nhịn.

Kim thị cũng đi tới hỏi: "Dời thế nào rồi?"

"Mẫu thân, sắp chuyển xong." Thanh Đại ra vẻ tiểu nữ nhi nũng nịu với Kim thị.

Dược Hầu gia rất vui mừng, khen ngợi: "Phu nhân làm rất tốt, vi phu rất vui mừng."

Kim thị nhanh chóng cười đáp: "Bán Hạ từ nhỏ ở nông thôn chịu nhiều ủy khuất, lần này trở về đương nhiên phải dành cho Bán Hạ những thứ tốt nhất."

Hầu gia hài lòng gật đầu, hiển nhiên hết sức tán thành cách làm của Kim thị.

Bán Hạ vẻ mặt khó xử, đột nhiên quỳ xuống.

Hành động này khiến người ta khó hiểu, đám hạ nhân cũng nhao nhao nhìn qua, không rõ Ngũ tiểu thư làm sao vậy?

"Bán Hạ, con đây là?" Hầu gia không hiểu tiểu nữ nhi có ý gì.

Bán Hạ nói: "Cha, mẹ, nữ nhi biết hai người là vì tốt cho Bán Hạ, nhưng nếu Bán Hạ thật sự chuyển vào tiểu ngọc lâu, người ngoài không biết chuyện sẽ nghĩ nữ nhi thế nào, vừa trở về đã cướp tiểu viện của tỷ tỷ, về sau nữ nhi làm sao làm người đây?"

Một câu nói đúng trọng tâm, Dược hầu gia lúc này mới chú ý tới vấn đề.

Bán Hạ nói tiếp: "Cha, mẹ, nữ nhi nghe người trong phủ nói, tiểu ngọc lâu này là Tấn phi nương nương xây riêng cho tỷ tỷ, nếu nữ nhi dọn vào ở, Tấn phi nương nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ tức giận."

Dược Hầu hiểu ra, lập tức nói: "Mau đứng lên, là cha suy nghĩ không chu toàn, suýt nữa đã hại nữ nhi ta."

Bán Hạ đứng dậy an ủi: "Cha, ngài mỗi ngày đều bận việc trong triều, chút chuyện nhỏ trong phủ sao có thể để cha phải bận tâm."

Một câu nói liền đá chuyện này cho Kim thị, phụ thân mặc kệ chuyện trong phủ, nhưng Kim thị có thể quản, phụ thân không biết, chẳng lẽ Kim thị ngươi cũng không biết?

Kim thị hận nghiến răng, sắc mặt Thanh Đại cũng xanh mét.

Mưu kế phủng sát này bị Bán Hạ uyển chuyển nói ra, đồ ngốc cũng có thể nghe hiểu.

Kim thị đè nén tâm tình, vội vàng nói: "Lão gia, là lỗi của thiếp thân, chỉ nghĩ muốn bù đáp cho Bán Hạ thật tốt mà nhất thời quên cân nhắc những chuyện khác."

Dược Hầu khẽ hừ một tiếng, trong lòng hiểu rõ nhưng không tiện nói ra trước mặt mọi người.

Chỉ lên tiếng phân phó: "Thanh Đại, con chuyển về đi, Bán Hạ sẽ ở viện khác."

Kim thị vừa muốn mở miệng liền bị Bán Hạ giành trước: "Cha, không cần quá bận tâm, cứ để nữ nhi ở tiểu viện mẫu thân chuẩn bị cho tỷ tỷ là được."

Dược Hầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Như thế cũng tốt."

Kim thị suýt tức hộc máu, tiểu viện bà chuẩn bị cho Thanh Đại chính là viện cách thư phòng lão gia gần nhất.

Hơn nữa, viện kia cũng kém nhất, vốn muốn để Thanh Đại vờ đáng thương, nâng cao Bán Hạ, tạo thành so sánh đối lập rõ ràng khiến người ngoài đồng cảm với Thanh Đại, như thế danh tiếng của Thanh Đại sẽ càng nâng cao, bây giờ hay rồi, tình thế hoàn toàn đảo ngược.