<!-- --> Trong trí nhớ của Tiêu Thu Phong, đây là lần đầu tiên ăn cơm ở Liễu gia. Mặc dù vẻ mặt của Liễu Yên Hồng cũng không quá hoan nghênh, nhưng ít ra không còn lạnh lùng như lúc đầu, coi như là khách khí.
"Thu Phong, mấy ngày qua, vẫn không có cơ hội nói một tiếng cảm ơn với cháu. Cháu cứu cả nhà chú, bây giờ, chú giao con gái bảo bối Yên Nguyệt của mình phó thác cho cháu, cháu không thấy mệt chứ"
Liễu Tùy Phong hiếm khi hài hước một chút. Nhìn con gái vui vẻ đến nỗi đi đến đâu cũng nhỏ giọng hát, chỉ biết con gái bây giờ rất hạnh phúc. Không yêu cầu quá nhiều, đối với Liễu Tùy Phong mà nói, con gái vui vẻ và hạnh phúc, đã làm ông ta rất thỏa mãn.
Đến bây giờ, hôn nhân của Liễu Yên Nguyệt đã không cần phải thay đổi nữa.
Liễu Yên Hồng cũng biết, chị gái xem như đã rơi vào lò lửa, cả đời này không thể cứu được. Mặc dù không có cảm nhận tình yêu giữa cái chết và sự sống, nhưng nàng ít nhất cũng là sinh viên đại học. Đương nhiên biết hào quang của con thiêu thân khi lao vào lò lửa, phụ nữ cả đời này, chính là đều hy vọng thiêu đốt cả đời ở giờ phút mặc lễ phục kết hôn.
Liễu Yên Hồng bưng chén rượu lên, nếu không thể thay đổi, vậy chấp nhận vậy.
"Nào, Tiêu đại thiếu gia, từ nay về sau, anh là anh rể của em, mặc dù em cũng không muốn làm em vợ của anh. Nhưng chị gái em nguyện ý, em vẫn phải gọi anh một tiếng anh rể. Chị Yên Nguyệt là phụ nữ dịu dàng hiền hậu nhất trên đời, hy vọng anh cả đời yêu thương chị ấy, mang hạnh phúc đến cho chị ấy".
Nói xong lời cuối cùng, đã có chút tình cảm đưa vào, trên khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp có thêm một loại cảm xúc, con mắt trong suốt chớp động, chị em nàng đã nương tựa vào nhau hơn hai mươi năm, giờ phút này rốt cuộc săp tách ra.
Chị đã không có thời gian cho mình làm nũng, chị đã là vợ người ta.
Tiêu Thu Phong bị chân tình này cảm động, hai chị em thuần khiết, thật là hai đóa hoa sen trong trắng hiếm có trên đời, cũng thiện lương như nhau.
Chén rượu này đã uống hết, Tiêu Thu Phong nói: "Mọi người yên tâm, Tiêu Thu Phong sẽ làm Yên Nguyệt hạnh phúc".
Câu hứa này, ở giờ phút này này, hắn trong lòng cũng dành cho hai người phụ nữ ở phương xa. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hoặc đối với Liễu Yên Nguyệt mà nói, đây là một sự không trọn vẹn không thể nào tránh khỏi. Nhưng Tiêu Thu Phong cũng không áy náy, mỗi người đều có lựa chọn của mình, nàng đã chọn, được và mất, nàng đều phải nhận.
Điều Tiêu Thu Phong có thể làm là làm cho người phụ nữ này được hạnh phúc.
Liễu Yên Nguyệt cũng kích động mở miệng nói: "Em gái, em sao thế. Đã lớn thế này rồi, còn giống hệt trẻ con. Chị cũng không phải đi hẳn, em có thời gian, cứ đến đó chơi. Hoặc là đến công ty tìm chị nói chuyện, chị không phải vẫn là chị gái của em sao, vẫn yêu thương em mà".
"Chị, em biết" Liễu Yên Hồng ngẩng đầu lên, vùi đầu vào lòng Liễu Yên Nguyệt, tận lực cảm nhận che chở như của người mẹ dành cho con.
Từ nhỏ trong lòng Yên Hồng, đã tôn kính người chị gái này như mẹ.Giờ phút này, năm tháng trôi qua, chị rốt cuộc cũng sắp lấy chồng, biến thành người nhà khác. Loại thay đổi này, luôn làm cho người ta có chút không thích ứng được.
Cơm nước xong, hai chị em quấn lấy nhau, nói chuyện, dường như nói mãi không hết, nếu không phải trời đã hoàng hôn, thật sự đến lúc phải rời đi, Liễu Yên Nguyệt cũng không muốn đứng dậy.
"Ba, ba giữ gìn sức khỏe, có việc cứ gọi điện cho con và Phong. Còn có Tiểu Hồng, chăm chỉ học hành, có thời gian đến gặp chị, chị cũng sẽ nhớ em"
Một hồi gặp mặt vốn nên cao hứng lại biến thành ly biệt không đành lòng như con gái lên kiệu hoa. Tiêu Thu Phong không nói câu gì, chỉ là lặng lẽ đứng bên cạnh Liễu Yên Nguyệt, giờ phút này hắn biết mình đã là chỗ dựa duy nhất của người phụ nữ này.
"Yên Nguyệt, anh sẽ đối tốt với em, cho em hạnh phúc".
Thổ lộ thâm tình, đây là lần đầu tiên Liễu Yên Nguyệt nghe người đàn ông này nói những lời ấm áp như thế, tâm trạng đột nhiên thoải mái rất nhiều, trong đôi mắt thâm tình có một giọt nước tình yêu, cũng dựa mình vào lòng Tiêu Thu Phong.
"Phong, anh là lựa chọn cả đời này của em, là chồng của Liễu Yên Nguyệt em, Yên Nguyệt tin anh"
Trong cơn gió chiều, một đôi nam nữ lâm vào tình yêu, đã quên đi tất cả, trong mắt bọn họ, giờ phút này chỉ có nhau.
Về đến nhà, vợ chồng Tiêu Viễn Hà đang chờ bọn họ trở về.
"Yên Nguyệt, khóc sao, không sao, mẹ cũng đã đi trên con đường đó. Đối với phụ nữ mà nói, có được hai nhà, cũng là hạnh phúc" Điền Phù nghe Tiêu Thu Phong nói, đã rõ tâm trạng của Liễu Yên Nguyệt. Phụ nữ đều có một thời gian không mong muốn, Tiêu Viễn Hà cũng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, thật sự không nỡ, chờ Tiểu Phong rảnh rỗi, các con đi đến đó ở vài hôm là được. Dù sao chúng ta cũng đã là người một nhà"
Có người đàn ông mà mình yêu an ủi, có ba mẹ quan tâm, nỗi buồn trong lòng Liễu Yên Nguyệt rất nhanh đã trôi qua.
Ngược lại, Ruth ở nhà chơi đùa cả ngày lại không rõ, hoặc là ngoài giết người, nàng không hiểu nhiều lắm chuyện của phụ nữ. Bởi vì trừ sư phụ, nàng căn bản không có cha mẹ, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đây cũng là điểm mà Tiêu Thu Phong có chút không đành lòng.
"Cô Yên Nguyệt, cô yêu Tiểu Phong như vậy, tại sao còn buồn bã, là anh ấy không đối tốt với cô sao?" Dùng một giọng nói lạnh như băng, rất trực tiếp hỏi vấn đề này.
Được Tiêu Thu Phong giải thích đêm qua, Liễu Yên Nguyệt đối với phụ nữ người nước ngoài này cũng có chút cảm tình. Biết cô ta từ nhỏ không cha không mẹ, sống một mình, đối với chuyện tình cảm, cũng không hiểu nhiều.
Nhẹ nhàng cười nói: "Ruth, ở nhà không cần khách khí như vậy, tôi hẳn là lớn hơn cô một chút, cô gọi tôi là chị đi. Phong không có gì không tốt với chị, chỉ là tình yêu và tình thân đều rất quan trọng. Thiếu đi một loại, con người sẽ không hoàn chỉnh, cho nên cho dù chúng ta có tình yêu, cũng cần có tình thân, biết không?"
Ruth lại hỏi: "Tôi xem rất nhiều phim, tình nhân nam nữ, nếu ở nhà không đồng ý đều lựa chọn bỏ trốn. Vậy không phải vứt tình thân đi sao? Có thể thấy được tình thân không quan trọng bằng tình yêu mà"
"Điều này đối với mỗi người mà nói đều là khác nhau. Mặc dù nếu như trong nhà chị không đồng ý, chị cũng sẽ kiên trì ở bên Phong. Nhưng cũng không có nghĩa, tình thân không quan trọng. Ruth, điều này chờ sau này em có kinh nghiệm sẽ biết"
Ruth trong nháy mắt trở nên mờ mịt, trên mặt có thêm một loại mất mát. Đối với cô nhi không cha không mẹ, sao có thể biết được tình thân và tình yêu là gì chứ?
Tiêu Thu Phong dường như cảm nhận được, nhẹ nhàng hỏi: "Ruth, ngày mai chúng ta đi tham gia dạ tiệc, em cùng đi chứ?"
Dạ tiệc công khai như thế này, Ruth có lẽ chưa từng tham gia. Là một sát thủ, xuất đầu lộ diện, đúng là một lựa chọn không sáng suốt. Nhưng đây là Trung Quốc, Tiêu Thu Phong nghĩ an toàn không có vấn đề. Cho nên muốn cô gái này nếm thử một ít cơ hội giao lưu với mọi người.
Ruth bị cắt ngang, có chút hoài nghi hỏi: "Có thể sao?"
"Đương nhiên có thể, Ruth, chúng ta cùng đi, đến lúc đó có thể giới thiệu cho em mấy người bạn" Liễu Yên Nguyệt lập tức ủng hộ.
"Bạn" Ruth nhỏ giọng nói, từ này dường như cách nàng quá xa. Nàng chưa từng có bạn, bởi vì nàng không muốn bị người bán đứng.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, bởi vì nàng thực sự muốn đi thử nghiệm một chút, thoải mái tham gia dạ tiệc.
Ăn cơm tối xong, có chuyện ngoài ý muốn của Tiêu Thu Phong, cũng không biết là Ruth quá xuất sắc, hay cha mẹ biết dạy, Ruth đã học được Mạt chược,thú chơi quốc hồn quốc túy của Trung Quốc.
Ban ngày thì kéo Ngọc Thẩm, lúc này thì kéo Liễu Yên Nguyệt cùng chơi.
Nhưng nhìn khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng của Ruth, lại hiện ra một nụ cười thỏa mãn, Tiêu Thu Phong cũng không mở miệng, chỉ trở về gọi điện thoại.
Đây cũng là thói quen của hắn, hắn muốn nắm trong tay tất cả mọi chuyện, từ chỗ Phượng Hề, từ Vũ, còn có Tank, mỗi người bọn họ đều rất quan trọng.
"Phong, có chuyện nói với anh một tiếng. Gần đây bộ Công an đưa ra báo cáo, nói phía Nam rất hỗn loạn, đề nghị quân đội nghiêm khắc đả kích. Mà Triệu Quang Bình bởi vì quản lý bất lợi, dường như cũng bị điều chức".
Tiêu Thu Phong sửng sốt, đây rõ ràng là một cơn bão, ít nhất nói rõ một điểm, Triệu gia có vài thứ làm người ta không quá hài lòng.
Nhân vật số một quân khu Đông Nam cũng có thể bị điều động, có thể thấy người này có quyền lực như thế nào, ít nhất cũng đã đến cấp bậc của ông già kia.
"Long tổ phái Dâm Tặc và Phi Kiếm, giám sát việc này, anh cũng nên chú ý một chút".
Tiêu Thu Phong hỏi: "Vậy lai lịch của Phi Kiếm?" Lúc trước khi ở Long tổ, phía sau bốn đại cao thủ có khoảng hai mươi, ba mươi người dự bị. Mà Phi Kiếm lại là người mới, như thế nào có thể ngồi lên vị trí bốn đại cao thủ chứ?
"Em cũng không biết, tư liệu về thành viên của Long tổ là tuyệt đối bí mật. Quyền hạn của em không đủ, nhưng em nghĩ rằng cũng không đơn giản. Phong, em hoài nghi hắn dường như có quan hệ với Đao".
Vũ nói tới đây, đã không tiếp tục nói nữa. Có một số việc, nàng quả thực chỉ là hoài nghi, hoài nghi gì đó. Nàng chỉ có thể nhắc nhở, ít nhất là tự hỏi, nhưng lại muốn Tiêu Thu Phong tự mình làm.
"Anh biết, Vũ, em cẩn thận một chút. Anh không hy vọng em có bất cứ nguy hiểm gì. Nếu có người muốn bất lợi với em, em nhất định phải nói cho anh, hiểu không?"
Nói đến an toàn của Vũ, trong lời nói của Tiêu Thu Phong kèm theo sát khí, có chút lạnh lùng. Nhưng Vũ rất vui vẻ, ít nhất có thể thấy rằng, người đàn ông này rất quan tâm đến nàng, không uổng công nàng nỗ lực như vậy.