Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 123: Sự lựa chọn của Triệu Nhược Minh



<!-- --> "Lão Đại, bắt đầu từ hôm nay em sẽ đi theo anh" Triệu Nhược Minh chạy thẳng đến Tiêu gia, hơn nữa là chạy ào vào phòng làm việc của Tiêu Thu Phong, mặt đầy kích động bởi vì ông già đã đuổi hắn đi.

Tiêu Thu Phong nhìn người thanh niên hiếu động và tràn ngập mơ ước này, trong mắt lộ ra một tia ôn hòa, mặc dù tuổi bọn họ không chênh nhau là mấy nhưng tâm cảnh chênh lệch quá nhiều.

"Cậu thật sự muốn trở thành vua giữa mọi người? Cậu phải biết rằng một khi đã lựa chọn, tương lai sẽ không có đường lui, nếu như cậu không làm được, kết quả chỉ có chết. Cậu suy nghĩ cẩn thận đi"

Bởi vì Triệu Nhược Minh là con độc nhất của Triệu gia, Tiêu Thu Phong phải nhắc nhở hắn nếu muốn thành công phải dùng biện pháp không giống bình thường, Triệu Nhược Minh cần phải tự mình lựa chọn.

Triệu Nhược Minh cười, hắn trong lòng rất vui vẻ nói: "Lão Đại không phải muốn em làm lưu manh đó chứ. Yên tâm, loại chuyện này, từ trước em đã muốn làm"

Nhưng đâu biết Tiêu Thu Phong lại khẽ lắc đầu, nghiêm khắc nói: "Tranh đấu giữa các bang phái xã hội đen chỉ là một trò chơi. Nhược Minh, cậu nhìn thấy trời thật sự còn quá nhỏ"

Triệu Nhược Minh hơi ngượng ngùng ngẩn người lại, sau đó kiên định nói: "Lão Đại, anh nói đi, chỉ cần có thể làm cho em trở nên cường đại, chuyện gì em cũng nguyện đi làm"

Tiêu Thu Phong suy nghĩ vài phút. Hắn cũng cần phải có quyết định, thân phận của thằng nhóc này không bình thường, mạng cũng quý hơn người bình thường một chút, nhưng nếu muốn đạt được, đầu tiên là phải học mất đi mọi thứ.

"Nhược Minh, ngày mai anh sẽ cho cậu đi một chỗ, nơi đó chỉ có người mạnh mới có thể sống sót, không ai chiếu cố đến cậu. Nếu như cậu muốn sống sót, thì phải biết cách tăng lực lượng của mình lên"

Tiêu Thu Phong đã quyết định đưa người thanh niên vẫn còn ngây ngô này đến vùng đất nguy hiểm nhất, nhưng lại có thể làm người ta phát triển nhanh nhất, đó chính là Trung Đông, khu vực hỗn loạn nhất Châu Âu.

Cũng vừa lúc đám Lý Cường Binh đang cần người, mà Nhược Minh cũng tìm được mục tiêu sống.

"Anh không muốn ép cậu, Nhược Minh, cậu nên suy nghĩ cẩn thận đi"

"Lão Đại, không cần nghĩ lại, em đi, em nhất định đi, em phải trở nên mạnh hơn" Không có một chút do dự, Triệu gia đã không còn đường lui, Triệu Nhược Minh cũng không có đường lui. Cha đã mất thế làm cho Triệu Nhược Minh biết người chỉ có thể dựa vào chính mình. Triệu Nhược Minh cần phải có thực lực cường đại thì mình mới có thể đạt được mọi thứ.

Rất tốt, Tiêu Thu Phong cần chính là sự quyết tâm của Triệu Nhược Minh.

Sáng hôm sau Triệu Nhược Minh đi, thậm chí không hề nói với gia đình, lặng lẽ mà đi. Mấy ngày qua đã có rất nhiều người rời đi, Ruth đi, âm thanh của Phong Linh cũng từ từ mờ đi; Vũ cũng đi để kết thúc một người võ giả, mà cuối cùng là một hành động từ biệt.

Mà bây giờ, Triệu Nhược Minh cũng đi, hắn đi tìm giấc mơ của mình.

Vũ gọi điện thoại đến nói Dâm Tặc đã ở Bắc Kinh, Phi Kiếm mất tích.

Ngay cả Vũ cũng không biết được sự thật, xem ra Dâm Tặc lực chọn giấu diếm. Chuyện này trước khi biết rõ sự thật, giết một cao thủ Long Tổ sẽ gây lên chấn động như thế nào, không ai có thể tưởng tượng được.

"Phi Kiếm là anh giết, nó và Bạch Sắc cùng nhau đối phó với Dâm Tặc. Dâm Tặc thiếu chút nữa đã mất mạng" Dâm Tặc giấu diếm nhưng Tiêu Thu Phong thì không, nhưng chỉ với một mình Vũ.

Vũ hít sâu một hơi, dường như đã rõ ràng, nói: "Em vẫn nghi ngờ Kiếm có quan hệ nào đó với Đao, xem ra lần này đoán không sai"

Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn họ là đồng môn ở Đao Kiếm Môn trong truyền thuyết. Vũ, em tìm tư liệu về Đao Kiếm Môn, anh muốn hiểu rõ về chúng"

Vũ đáp ứng, hai người lại nhỏ nhẹ nói những lời tình yêu vài câu, sau đó ngắt điện. Tiêu Thu Phong chưa kịp buông điện thoại xuống thì tiếng chuông lại vang lên, là một số điện thoại rất lạ.

Là điện thoại của Dạ Ưng. Dạ Ưng rốt cuộc đã gọi điện, xem ra bốn cao thủ của Long Tổ, lần này lại có xu hướng về phía Tiêu Thu Phong.

"Tiêu tiên sinh, rất cảm ơn anh đã cứu mạng Dâm Tặc"

"Không cần khách khí, có thể cứu Dâm Tặc xem như mạng hắn lớn, lần sau không có may mắn như vậy đâu"

Dạ Ưng cười cười, nói: "Nhưng thằng này hình như có ý với anh, trong mười câu thì có bảy câu là mắng anh"

Tiêu Thu Phong hơi buồn cười, lạnh nhạt nói: "Tôi đá vào mông nó một cái, chắc là vẫn đau"

Giọng nói của Dạ Ưng mang theo ý cười: "Thật ra tôi nên sớm muốn làm như vậy, nhưng nói thật vẫn sợ Mê Hồn Biển Đường của thằng này. Anh làm như vậy đúng là một chuyện tốt"

"Tìm tôi có việc gì?" Số điện thoại này chỉ chuyên dành cho Vũ. Dạ Ưng cũng không phải một người tùy tiện, gọi điện thoại đến, đương nhiên là có việc.

Giọng nói của Dạ Ưng trở nên mềm nhẹ, nhưng rõ rang nói: "Về Lục Địch, tôi tra xét được vài thứ, có quan hệ với vài thế lực lớn. Có những người đã biến chúng ta thành quân cờ"

Tiêu Thu Phong không nói gì, mà giọng nói của Dạ Ưng trở nên bất đắc dĩ: "Người có thể bị nghi ngờ chỉ có mấy người. Nhưng mấy người này chúng tôi không có quyền tra xét. Cho nên tôi chỉ biết có như vậy thôi"

Ngay cả Long Tổ cũng không có quyền tra xét, Tiêu Thu Phong không cần hỏi cũng biết mấy người này là ai.

Trò chuyện đã đến lúc chấm dứt, nhưng Dạ Ưng hình như nghĩ đến chuyện gì, còn nói thêm: "Có chuyện muốn nói cho anh một chút. Tiểu thư Triệu gia, hôm qua lại tức giận đánh gãy chân hai thằng thiếu gia. Nếu suốt ngày như vậy, tôi không phải lúc nào cũng có thể ỉm đi"

Tiêu Thu Phong cười cười, người phụ nữ này vẫn như vậy, tính chất cay nghiệt vẫn không chịu đổi, hoặc đây mới là bản tính của cô ấy. Nhưng sự ôn nhu, dịu dàng của đêm ấy, mỗi khi nhớ lại vẫn làm người ta có chút mê say.

"Không có vấn đề, cô ta muốn làm gì, cứ cho cô ta chơi chán. Nếu anh không xử lý được vậy giao cho tôi xử lý. Cho dù cô ta có đâm thủng trời, tôi cũng vá trời lại giúp cô ta"

Dạ Ưng không nói gì thêm, bởi vì từ những câu này của Tiêu Thu Phong, hắn đã biết được nhiều điều. Dù sao, bây giờ hắn chỉ là một người thu thập tin tức, hơn nữa lại không có bất cứ chỗ tốt nào. Không có cách nào, ai bảo hắn cứ muốn nghe Tiêu Thu Phong chứ?

Mấy nàng rời đi làm Tiêu gia trở nên yên tĩnh đi rất nhiều. Nhưng điều làm Tiêu Thu Phong ngạc nhiên là số lần Liễu Yên Hồng đến đây lại nhiều hơn lên.

Theo Liễu Yên Nguyệt len lén nói: "Em gái là sợ anh khi dễ em nên mới tới, cho nên lúc nào rảnh sẽ đến đây giám thị anh"

Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu. Mỗi lần Liễu Yên Hồng đến, hắn lại càng làm mạnh bạo hơn, làm cho vưu vật Liễu Yên Nguyệt kêu rên lớn hơn. Cô không cho Anh đây thoải mái, Anh đây cũng không cho cô được dễ chịu.

Có độc ác lắm không?

Cho nên Liễu Yên Hồng cứ sáng dậy thì mắt lại đỏ, mặt xấu hổ, có lẽ đã bị sự quấy nhiễu này làm loạn.

Kéo chị gái ra trò chuyện, không ngừng tránh xa Tiêu Thu Phong, càng khéo léo nói với chị gái chuyện này không tốt lắm, đến lúc thành vợ chồng hãy làm.

Liễu Yên Nguyệt chỉ cười khổ, mặc dù không ngừng gật đầu nhưng mà như trước kia, nói thật bản thân nàng không chịu nổi.

Trò chơi như vậy không ngừng diễn ra.

Tiêu Thu Phong rất nhàn nhã, còn Liễu Yên Nguyệt lại rất hạnh phúc. Mỗi đêm triền miên làm nàng càng ngày càng thích cuộc sống này. Mỗi ngày khi đi làm đều muốn về sớm, có thể chui vào lòng người đàn ông mình yêu, làm nũng, thêm sự che chở của Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bây giờ dù cho trước mặt hai ông bà già, nàng cũng không ngượng ngùng như trước nữa. Hôn trộm một cái càng thêm kích thích, rất vui sướng.

Tiêu Viễn Hà và Điền Phù đương nhiên cũng rất vui vẻ. Chỉ cần tình cảm của hai đứa thật tốt, tất cả cũng không có vấn đề. Bọn họ cũng không phải người cổ hủ, lại không có quy định gì, chỉ cần vui vẻ là được.

Sau Thiết Huyết Đoàn, dưới sự kiên trì của Lâm Thu Nhã, Đông Nam Lâm gia tiến hành hợp tác trên nhiều mặt với tập đoàn Phong Chính. Mà càng làm cho Liễu Yên Nguyệt khó hiểu là hai gia tộc lớn nhất Hongkong cũng bắt đầu tiến hành đầu tư vào lục địa. Căn bản không hề lựa chọn đã đưa các hợp đồng đến Phong Chính.

Sau khi tiểu tổ chuyên án điều tra một vòng nhưng không phát hiện ra một chút vấn đề gì, giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Phong Chính đang từng bước mở rộng.

Liễu Yên Nguyệt lại càng đem Liễu thị sát nhập với Tiêu thị, thực lực lại càng mạnh hơn. Sự tăng trưởng liên tục làm cho sự nghiệp và tình yêu của nàng cùng có được thu hoạch, mỗi ngày đều chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc đó.

Nhưng nàng lại không biết, Phong Chính Đông Nam đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là một bộ phận rất nhỏ của hắn. Những thứ mà hắn có trong tương lai sẽ nằm ngoài sự tưởng tượng của Yên Nguyệt nhiều, có thể khống chế kinh tế của hơn nửa số quốc gia.

Những thứ này đã trót lọt, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi. Mà giông bão sắp diễn ra làm Đông Nam có một bầu không khí khác thường. Đương nhiên bầu không khí này cũng không phải người bình thường có thể ngửi được.

Gần đây Tiêu Thu Phong lại càng nhận được tin tức, lão già Tư Mã – Tư Mã Thiên Vân rốt cuộc cũng muốn động.

Tối, Tiêu Thu Phong nhận được điện thoại của Tư Mã Lạc, sau vài câu chào hỏi, Tư Mã Lạc nói: "Lão Tam, nghe nói mấy hôm trước cậu đã gặp bố Lão Tứ. Lần này chắc sẽ không từ chối tôi chứ. Ông già tôi cũng có hứng thú với cậu, muốn gặp cậu." Quả nhiên, chuyện gì cũng không giấu được tai mắt của người cố ý. Triệu Nhược Minh gần đây không từ mà biệt, Tư Mã Lạc hẳn là có thể nghĩ đến tất cả đều do Tiêu Thu Phong an bài.

Điều này cũng không việc gì phải giấu, Triệu gia có Triệu Nhược Thần, nên Tiêu Thu Phong phải gánh chịu thay bọn họ một ít.

Nhưng Tư Mã Gia có lực lượng chính trị lại có hứng thú với Tiêu Thu Phong, điều này không khỏi làm người ta suy nghĩ.