<!-- --> "Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh" Tiêu Thu Phong từ từ xoay người, trận chiến này hắn rất hài lòng: "Nhưng nếu như anh muốn chết, tôi tin rằng rất nhiều người sẽ vui mừng"
Không cần nói trắng ra Bạch Sắc có vô số kẻ thù. Chỉ Dâm Tặc hận muốn lột da Bạch Sắc, mà tay phải Bạch Sắc đã bị phế, hơn nữa gien dã tính gây hại, có thể sống cũng chỉ là một người bình thường.
Trên mặt Bạch Sắc có cảm giác nhẹ nhàng, từ từ lẩm nhẩm nói: "Bạch Sắc đã chết".
Thấy Tiêu Thu Phong muốn rời đi, Bạch Sắc đột nhiên kêu lên: "Nếu như anh bây giờ đi ngay, thì vẫn còn có thể cứu mạng Phong Linh, Hắc Dạ đang toàn lực đối phó Đồ Thần".
Nói xong, Bạch Sắc cũng đi, đây có thể là báo đáp với việc Tiêu Thu Phong không giết hắn.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại kinh hãi, tin tức này đúng là rất quan trọng. Giờ phút này hắn mới hiểu được, vì sao Ruth lại kiên quyết rời đi như vậy, thậm chí một khắc cũng không ở thêm.
Nhưng với tính cách ương ngạnh của cô bé này, chuyện như thế này cô ta nhất định sẽ không nói mà tự mình đối mặt.
Mặc dù không hiểu nhiều về Hắc Dạ, nhưng từ phong ba ở HongKhong, thì biết lực lượng của bọn họ rất khổng lồ nằm ngoài tưởng tượng của mọi người. Đồ Thần mặc dù là liên minh sát thủ đứng đầu, nhưng đối mặt với Hắc Dạ vẫn nguy hiểm đến cực điểm.
Hắc Dạ ở chỗ tối, đây là tiên cơ.
Tiêu Thu Phong về đến nhà, liền gọi mấy cuộc điện thoại. Khẩn cấp triệu tập Thiết Trụ và Lý Cường Binh, mang theo ba mươi sáu Thần binh, khẩn cấp đi đến Châu Âu. Lần này, tin rằng sẽ là một trận huyết chiến kinh thiên động địa.
Phượng Hề gọi điện đến, thật không ngờ người phụ nữ này vẫn còn tức giận vì chuyện mấy ngày trước, giọng điệu lúc này vẫn không tốt.
"Vốn không muốn thấy cậu nữa, nhưng nghe nói cậu muốn đi Châu Âu rất nguy hiểm, Ngọc Hoàn rất lo lắng. Đặc biệt bảo tôi nói với cậu một tiếng, còn sống trở về".
Thậm chí không cho Tiêu Thu Phong trêu chọc một câu, Phượng Hề đã ngắt điện thoại, mà đôi mắt đã sớm đỏ hồng.
Lâm Ngọc Hoàn từ cửa đi vào, trong tay bưng một bát nước yến, cười hỏi: "Chị Phượng, vừa rồi gọi điện cho ai vậy, em nghe hình như chị nói tên em".
Phượng hề vội vàng ra vẻ lạnh lùng, giáo huấn: "Ai nói tên em. Nghe lầm rồi, mau ra ngoài làm việc đi. Không được quấy rầy chị".
Chờ Lâm Ngọc Hoàn khó hiểu rời đi, Phượng Hề mới hung hăng cắn răng mắng: "Đồ khốn kiếp, dám hỏi lão nương chuyện xấu hổ như vậy, có bản lãnh tự mình đến kiểm tra đi".
Đầu này điện thoại, Tiêu Thu Phong cũng có chút buồn cười, chị Phượng này rõ ràng là quan tâm, lại còn tìm lý do, không khỏi lắc đầu, phụ nữ dường như vĩnh viễn đều không thể nào hiểu được.
Mọi người trong Tiêu gia tập mãi cũng thành quen với hành vi của Tiêu Thu Phong. Hai ông bà có Liễu Yên Nguyệt làm bạn, hơn nữa Liễu Yên Hồng cũng hay đến, giảm bớt sự cô đơn của bọn họ. Về phần con trai muốn làm gì, bọn họ cũng không muốn hỏi.
Liễu Yên Nguyệt hôn vài cái, âu yếm vài cái, sau đó nhắc nhở hắn một ít, sớm trở về, rồi giúp hắn thu thập một ít hành lý.
Năm giờ chiều, Tiêu Thu Phong đã ngồi trên máy bay bay đến London. Nơi đây chính là tổng bộ của Đồ Thần. Năm đó Thiên Mệnh còn dẫn hắn đi thăm quan, ở đây như một doanh trại quân đội hiện đại hóa. Chỉ là huấn luyện ở đây còn nghiêm ngặt và khốc liệt hơn binh lính chính thức nhiều.
Chỉ cần ngươi tiến vào chương trình huấn luyện, không có chuyện trên đường rời đi, nếu không chỉ có một kết quả chính là chết.
Cho nên người tiến vào Đồ Thần, trong mười người cũng chỉ có nhiều nhất bảy người có thể trở thành thành viên chính thức. Vì vậy thực lực của bọn họ cũng hết sức cường đại.
Xe đi qua Vụ Kiều, Tiêu Thu Phong còn có thể nhìn thấy dấu vết của trận chiến năm đó. Không biết lúc này, có phải sẽ náo nhiệt như năm nào. Hắc Dạ, nghe cái tên này, cũng đã làm cho người ta dấy lên ý nghĩ giết chóc trong đầu.
Trong tư liệu của Vũ cũng không có nhiều về Hắc Dạ. Ngược lại, Phượng Hề lại không sai, hình dạng đại khái của Hắc Dạ đã bị nàng dò xét được vài phần, điều này làm cho người ta không khỏi nghi ngờ. Kho tư liệu của Long Tổ là đầy đủ nhất của quốc gia, nhưng lại không bằng Phượng Hề, có phải là có người đã động tay động chân vào những tư liệu này?
London xuất hiện vẻ khẩn trương trước kia chưa từng có. Bởi vì theo tư liệu của Phượng Hề, mấy cao thủ đứng đầu thế giới hình như có không ít người đến London. Về phần bọn họ có quan hệ với Hắc Dạ hay không, thật không có chứng cớ xác thực, nhưng không có lửa làm sao có khói. Tiêu Thu Phong tin rằng với sự cường đại của Hắc Dạ, rất có thể có quan hệ với những người này.
Cao thủ thì sao chứ, cũng muốn kiếm cơm ăn.
Thiết Trụ và Lý Cường Binh đã truyền đến tin tức, bọn họ cũng đã đến. Bởi vì Lý Cường Binh vốn ở Châu Âu, tốc độ nhanh nhất. Mà Thiết Trụ nghe nói có chuyện hay để chơi, nên vừa nghe điện thoại đã dẫn người xông tới đây. Sợ đến muộn, chuyện tốt bị Lý Cường Binh cướp mất.
Theo địa điểm đã hẹn trước, Tiêu Thu Phong rất nhanh chạy đến. Ngoại trừ Thiết Trụ và Lý Cường Binh, ba mươi tư đội viên Thần binh chiến đội đã toàn bộ được phái ra, đi các phố làm quen hoàn cảnh. Đương nhiên tốt nhất là tìm được tin tức về Đồ Thần và Hắc Dạ.
Tiếng Anh đối với bọn họ mà nói, miễn cưỡng có thể ứng phó. Hơn nữa có người nào có tiền mà không làm được gì.
Tiêu Thu Phong không trực tiếp liên lạc với Ruth, mà là phân vài lộ quân tiến vào Châu Âu, đúng là nghĩ tới tác dụng của kỳ binh. Hơn nữa Đồ Thần cũng là tổ chức sát thủ, không có khả năng ngay cả một đợt tấn công cũng không thừa nhận nổi.
Một thời gian không thấy, Lý Cường Binh có vẻ trầm ổn hơn vài phần. Vẻ phản phác quy chân này đúng là biểu hiện của sự tiến bộ, cùng với vẻ cuồng bạo của Thiết Trụ làm hai người trở nên đối lập.
"Cường Binh, trước hết anh nói tình huống nơi đây một chút" Tiêu Thu Phong ngồi xuống, rất bình tĩnh bưng chén trà lên uống, cũng không tràn ngập khát vọng như hai người này, hình như vội vã muốn nếm thử hương vị giết chóc người phương Tây.
Lý Cường Binh hít sâu một hơi, từ từ làm mình bình tĩnh lại, bắt đầu giới thiệu về tình huống doanh trại lính đánh thuê: "Xây dựng trên cơ bản đã xong, theo như ý của Tank, gọi là Ma Quỷ. Trước mắt thu nhập hơn sáu trăm người, cũng ký hợp đồng sinh tử, có lẽ đầu tư khổng lồ nên tạm thời Chính Phủ có những chính sách ưu đãi. Chỉ là những người này nếu muốn chính thức sử dụng, có lẽ cũng phải nửa năm sau".
"Trong phạm vi trăm km quanh Ma Quỷ, có khoảng hơn một trăm tổ chức đánh thuê lớn nhỏ. Bọn chúng đều lập bè kết phái, thường xuyên đến phiền toái chúng ta. Chuyện này cũng chưa xấu, xấu nhất chính là tổ chức đánh thuê khổng lồ, bọn chúng hình như có bối cảnh là một vài quốc gia nước ngoài, nhân số nhiều không nói, trang bị rất cường đại. Tôi e ngại Ma Quỷ mở rộng, sớm muộn sẽ làm bọn chúng chú ý".
Mặc dù chỉ mới ở đó một tháng, nhưng Lý Cường Binh đã là tổng chỉ huy huấn luyện của Ma Quỷ. Nghiêm khắc lại lạnh như băng, đám lính đánh thuê đáng thương đều bị hành hạ không ra người.
Mặc dù không đi đến đó, nhưng trong đầu Tiêu Thu Phong đã mơ hồ có một ấn tượng. Xem ra tổ chức lính đánh thuê Ma Quỷ thành lập có áp lực rất lớn. Các loại thế lực áp chế, tuyệt đối là không ít, phải nhìn xem đội trưởng Tank có thật sự có bản lãnh chịu trách nhiệm một mình hay không.
Tiêu Thu Phong nói: "Việc này anh tạm thời không cần lo lắng. Toàn lực đối phó Hắc Dạ, là cơ hội tốt nhất để các anh đề cao. Lần này các anh sẽ gặp được rất nhiều cao thủ".
"Tiêu thiếu gia, thiếu gia yên tâm, tôi sớm đã chuẩn bị tốt. Chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, Thiết Trụ nhất định sẽ là người xông lên đầu tiên".
Mồi ngày ở trong đám xã hội đen, một thân bạo lực nhưng lại không có chỗ thi triển, thực lực không ngừng đề cao làm Thiết Trụ rất buồn bực.
Cơ hội này, Thiết Trụ đã chờ đợi rất lâu, so với chuyến đi đến HongKong lần trước, càng làm Thiết Trụ hưng phấn hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tiêu thiếu gia yên tâm, lần này cũng để cho bọn chúng kiến thức sự lợi hại của Thần binh chiến đội" Trải qua một năm giết chóc, ba mươi sáu đội viên cũng không còn là binh lính xuất ngũ ngày nào. Mỗi người bọn họ đều trở thành hảo thủ nhất lưu.
Điểm này đúng hợp ý Tiêu Thu Phong. Chỉ cần Thần binh chiến đội thành danh ở London này, như vậy khi bọn hắn quay về quét ngang Trung Đông, các tổ chức lính đánh thuê chỉ có thể chờ chết.
Giết và máu, thường thường là biện pháp giải quyết tranh chấp tốt nhất, người mạnh thắng, từ xưa đến nay không thay đổi.
Bây giờ, Tiêu Thu Phong biết, bọn họ cần chờ, chờ bão táp đến London. Thanh đao Thần binh chiến đội sẽ xẹt ngang bầu trời, làm cho tất cả kẻ thù đều run rẩy sợ hãi, trở thành cơn ác mộng cả đời bọn chúng.
Trời hơi tối, tất cả mọi người ra ngoài tìm tin tức đều đã trở về, mang theo các tin tức khá giống nhau.
Ba ngày trước, London từng xảy ra một trận đại chiến, hai bên chết không ít. Chính Phủ đã phái quân đội tham gia, tiến hành giới nghiêm toàn thành phố, trước mắt còn không có động tĩnh gì lớn.
Đây là sự tĩnh lặng trước khi bão tới, Tiêu Thu Phong từ không khí nơi này đã ngửi được mùi máu. London lúc này còn kịch liệt hơn cuộc chiến Giáo Hoàng năm xưa, là rồng hay là giun, được máu tắm rửa sẽ tìm được vị trí xứng đáng.
"Nói cho mọi người, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép ra ngoài, chuẩn bị đợi lệnh. Cường Binh, anh theo tôi ra ngoài một chút" Tiêu Thu Phong nghiêm lệnh phân phó, trong lòng cũng đã tính đến đi đến tổng bộ Đồ Thần nhìn một cái. Đương nhiên là lén lẻn vào, hắn muốn tìm hiểu một chút, Đồ Thần lần này gặp phải kẻ thù rốt cuộc cường đại như thế nào.