Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 129: Chiến vân trùng trùng



<!-- --> Nếu cô gái này còn ngang ngạnh như vậy, vậy để cho cô ta chơi chán đi, chỉ cần cô ta có thể thừa nhận hậu quả là được.

Mặc dù có giao tình với Thiên Mệnh, nhưng hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây mà còn không tiếp nhận, vậy không có quan hệ với hắn.

Đồ Thần cho dù bị diệt cũng có quan hệ gì với hắn. Hắc Dạ, hắn dù muốn đối phó, cũng không cần giúp Đồ Thần.

Nhưng âm thanh phía sau lại một lần nữa truyền đến, chỉ là lúc này đã trở nên nhẹ nhàng. Hoặc là thêm vài phần tức giận của con gái, đây không giống tính cách của Ruth.

"Anh, anh đứng lại, anh đi thật sao?" Ruth hỏi.

Tiêu Thu Phong có chút không thoải mái nói: "Tiểu thư Ruth, tôi từ xa như vậy chạy tới đây. Cho dù cái gì cũng không giúp được, cô ít nhất cũng nên nhiệt tình một chút, dùng cái mông đít lạnh ngắt đối xử với tôi. Chẳng lẽ tôi nên ở lại sao?"

Ruth có chút khẩn trương, vội vàng nắm lấy tay Tiêu Thu Phong: "Em lúc nào dùng mông lạnh đối với anh? cứ như vậy khi dễ người ta, người ta không phải đang học làm nũng với anh sao?"

Tiêu Thu Phong vừa nghe thấy, thiếu chút nữa nôn hết thức ăn ra. Làm nũng? Cô gái này làm nũng với mình, được rồi, mình còn muốn sống lâu thêm mấy năm.

"Em sống ở nhà anh vài ngày, cũng học được rất nhiều đạo lý của phụ nữ. Chị Yên Nguyệt không phải cũng nói, nên làm nũng với đàn ông sao?"

Lời này không sai, chỉ là cô gái này dường như tìm nhầm đối tượng.

Tiêu Thu Phong cũng không muốn giải thích, loại chuyện này là do phụ nữ nói chuyện với nhau mà Ruth biết được. Lần sau có cơ hội, làm cho Liễu Yên Nguyệt cẩn thận dạy Ruth, làm nũng cũng không phải là như vậy.

Lập tức nghiêm mặt chặt lại, nói: "Được rồi, làm nũng cũng tốt, để tôi xem thương thế của em một chút. Nhớ kỹ, tôi bây giờ là khách của em, nhớ phải tươi cười với khách".

Không cười, Ruth vốn là một cô gái lạnh như băng, đây là điều kiện cơ bản nhất của một sát thủ. Nhưng mặt nàng vẫn coi như bình thản, điềm tĩnh giống như mặt hồ không lặng sóng, không mang theo một tia rung động.

Xé ống tay áo của nàng, một vết cắt màu đen rõ ràng hiện ra, giờ phút này đang có dấu hiệu thối rữa. Tiêu Thu Phong có chút tức giận hỏi: "Em làm cái gì đó, vết thương có độc, em không biết xử lý một chút sao?"

Ruth không dám mở miệng, lý nhí nói: "Bây giờ đang đại chiến, Đồ Thần thương vong rất nặng. Bác sĩ đã được em bảo đi chữa cho những người bị thương nặng, vết thương nhẹ này không có gì đáng ngại".

Huấn luyện trước kia, thương nặng hơn nữa chỉ cần có thể khỏi, Thiên Mệnh đều làm như không nhìn thấy. Sự tàn khốc đó, cho dù Tiêu Thu Phong là người ngoài cũng cảm thấy ngứa mắt, thật sự khó có thể tin nổi, Ruth lại là con gái của Thiên Mệnh.

"Không đáng ngại, em biết cái mẹ gì, chất độc lan ra rất nguy hiểm. Em cho rằng Đồ Thần bây giờ còn có mạng ai quan trọng hơn em" Nếu như Ruth gặp bất trắc, vậy không cần Hắc Dạ tấn công, Đồ Thần sẽ chia năm sẻ bảy. Cho dù là quản gia cũng không có biện pháp khống chế hoàn toàn cục diện.

Tay vừa động, một thanh tiểu đao sắc bén đã được nắm trong tay, Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói: "Chịu đựng một chút, không nên làm phiền tôi".

Mặc dù Ruth đúng là một vưu vật phương Tây tuyệt thế, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong thật khó có thể coi Ruth như phụ nữ. Những lúc bình thường, sẽ là đồng bọn hoặc đối thủ, cho nên cũng không có một tia thương hương tiếc ngọc.

Đao phong lóe lên, máu đen phun ra xối xả. Ruth mặc dù nhịn đau không kêu thành tiếng, nhưng khuôn mặt vốn tái nhợt lại đỏ bừng lên, mồ hôi trong nháy mắt che kín mặt, hàm răng cắn chặt, đôi mắt của nàng lại có vẻ thoải mái, vui mừng.

Bởi vì lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự quan tâm của người khác đối với mình.

Rất dã man cắt đi phần thịt đã bị đen, Tiêu Thu Phong đưa chân khí vào trong, ép máu độc ra, sau đó xé ống tay áo thành khăn, thấm một chút nước, lau rửa xung quanh vết thương, từ từ băng lại.

Ruth có chút mê luyến cảm giác này, không biết từ lúc nào đã nằm vào trong lòng Tiêu Thu Phong, một nửa là bởi vì đau đớn, một nửa là bởi vì dựa vào Tiêu Thu Phong thế này, Ruth rất thoải mái.

Nhưng Tiêu Thu Phong đã đẩy nàng ra, nói: "Được rồi, chỉ cần ba ngày, miệng vết thương của em sẽ khép lại, tuyệt đối không chết người. Bây giờ, cẩn thận nói cho tôi nghe tình huống đêm qua. Những việc còn lại sẽ do tôi giúp em đối phó".

Ruth khẽ gật đầu, nhưng là tay lại quấn lấy Tiêu Thu Phong, nhẹ giọng nói: "Cho em dựa vào anh nhé, em rất mệt".

Thì ra trận chiến ở Hongkhong, Đồ Thần phái xạ thủ bị Hắc Dạ tra được, bọn họ biết lần này chuyện ở HongKong không thành công. Ngoại trừ Long Tổ và Tiêu Thu Phong còn có Đồ Thần can thiệp vào. Long Tổ và Tiêu Thu Phong ở Trung Quốc, xa không thể đụng, cho nên Đồ Thần đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu trút giận của Hắc Dạ.

Bởi vì đại bản doanh của Hắc Dạ là ở Châu Âu, chỉ là không ai biết vị trí cụ thể mà thôi.

"Thực lực của bọn họ rất cường đại, lần công kích này, có mấy cao thủ nhất lưu trên thế giới, trong lúc vội vàng nên Đồ Thần bị thiệt. Dũng Sĩ hy sinh ba người, em đã phí công sư phụ dạy, không còn mặt mũi đối mặt với Đồ Thần". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ruth mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng nàng cuối cùng cũng là phụ nữ. Đồ Thần gặp bất lợi, rất nhiều thành viên của tổ chức bị giết. Ruth là thủ lĩnh, trong lòng đương nhiên rất đau khổ, chỉ là sự đau khổ này lại không có cách nào nói với người khác.

Vừa nói, giọng nói trở nên êm ái, sau đó cô gái này đã dựa vào lòng hắn mà ngủ.

Ba ngày chưa từng chợp mắt, giờ phút này này Ruth quả thật rất mệt. Lúc quản gia và Lý Cường Binh quay về đã là một tiếng sau, tiếng bước chân đã đánh thức Ruth dậy.

"Xin lỗi, em không nghĩ là mình sẽ ngủ" Dựa vào người đàn ông này, nàng có một cảm giác bình yên và thoải mái, trong nháy mắt đó, nàng bỏ đi sự kiên trì của mình, điều này đối với một sát thủ mà nói là một hành vi rất mất trí.

Tiêu Thu Phong cũng không trách nàng. Ruth giờ phút này đúng là rất cần sự quan tâm. Vỗ vỗ đầu nàng, nhẹ nhàng đứng lên, Tiêu Thu Phong dịu dàng cười nói: "Không việc gì, ôm em, nói như thế nào đều là tôi chiếm tiện nghi của em. Có thời gian tôi sẽ dựa lại vào em".

Phía sau quản gia là Lang Khuyển. Giờ phút này trong lòng hắn rất khó chịu: "Ruth tiểu thư, người đàn ông này trong cảm giác của tôi rất quỷ dị. Nếu như có thể xin tiểu thư không nên dựa quá gần vào anh ta, anh ta còn tệ hơn người phương Đông năm đó"

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Ruth rất thần kỳ hiện ra một nụ cười. Nụ cười này như đóa hoa nở trong băng giá, làm người khác rất chú ý, cũng làm bốn người đàn ông trước mặt chấn động.

Đặc biệt là Lang Khuyển, đi theo Ruth đã mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của Ruth đẹp đến thế.

"Quản gia, Lang Khuyển, nhớ lời tôi nói. Từ hôm nay trở đi, Tiêu thiếu gia là người tôi tin tưởng nhất. Đồ Thần với anh ấy, không cần phải có bí mật" Rất nhiều năm trước, Tiêu Thu Phong cũng đã biết rõ về Đồ Thần, giờ phút này càng không cần coi Tiêu Thu Phong là người ngoài. Ruth lúc này rất trịnh trọng tuyên bố, giống như Thiên Mệnh năm đó, tin tưởng người đàn ông này.

Lang Khuyển còn muốn phản đối nhưng quản gia đã cung kính khom người nhận lệnh. Mặc dù Thiên Mệnh đã không có ở đây, nhưng đối với Ruth, hắn vẫn rất trung thành. Đương nhiên là một lão già, ngoại trừ trung thành, hắn đối với vị tiểu thư này có một tình yêu hơn cả chủ tớ. Bởi vì cả đời hắn không lập gia đình, nên đã coi Ruth như con gái của mình.

Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt hờn giận của Lang Khuyển, cười ha hả một tiếng, sau đó trầm giọng hỏi: "Lang Khuyển, nghe lời tiểu thư rồi chứ, nếu cậu dám vô lễ với tôi, tôi sẽ lột da cậu. Bây giờ tôi hỏi cậu, lần tấn công tiếp theo, là lúc nào?"

Lang Khuyển trời sinh mãn cảm, giờ phút này rất có tác dụng. Khi hắn chuẩn bị từ chối trả lời câu hỏi của Tiêu Thu Phong thì lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Ruth.

Bĩu môi nói: "Buổi chiều ngày mai".

Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Tốt lắm, Ruth, em phải nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ không quấy rầy em, chiều mai gặp lại. Quản gia, Lang Khuyển, bây giờ hai người đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi".

Ruth không nói gì, xoay người đi vào phòng, rất nghe lời đi nghỉ ngơi. Quản gia và Lang Khuyển cũng đã đi theo Tiêu Thu Phong, đương nhiên còn có Lý Cường Binh đang cảm thấy khó hiểu đi cùng. Hắn cũng không rõ vì sao đường đường là Đồ Thần – liên minh sát thủ lại cung kính với Tiêu thiếu gia như vậy.

Gọi hai người ra, ngoại trừ không muốn quấy rầy Ruth, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn muốn biết về một người.

Huyết Hoàng là cao thủ Italy có công pháp hộ thân mạnh mẽ, gần như đã đạt đến tình trạng đao thương bất nhập, mà hắn là kẻ đã gây ra vết thương của Ruth. Bây giờ Tiêu Thu Phong cần phải biết hắn đang ở đâu. London là đại bản doanh của Đồ Thần, đương nhiên không có khả năng không biết.

Quản gia ở một bên bổ sung nói: "Ngoại trừ Huyết Hoàng, còn có Thanh Quang. Huyết Hoàng là ngạnh thể, mà Thanh Quang là nhuyễn. Thanh Quang đến từ gia tộc Tá Đằng của Nhật Bản, được xưng là cao thủ số một trong những tên trẻ tuổi, tập luyện Ninja và kiếm đạo, thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn lại càng độc ác âm hiểm. "Dũng sĩ" của chúng ta có hai người chết dưới đao của nó".

Trong mắt Lang Khuyển lóe lên vẻ phẫn nộ, nói: "Đúng vậy, đây là một Ma quỷ, vết thương trên tay Ruth tiểu thư là do nó lưu lại"

Không chỉ có một thanh đao sắc bén, trên đao còn hèn hạ bôi độc dược, đúng là âm hiểm đến cực điểm.