<!-- --> Trận chiến này rất thảm thiết. Hơn ba nghìn người của Hắc Dạ và Giáo Tông, cuối cùng ngoại trừ một ít giáo đồ không có bao nhiêu tác dụng, cao thủ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Trong bốn đại cao thủ của Giáo Tông chỉ có một chạy thoát. Bỏ chạy theo hắn còn có mười mấy tinh anh của vệ đội Hộ Hoàng. Những người còn lại đều biến thành xác chết lạnh như băng.
Thần binh chiến đội bị thương ba người. Nhưng so sánh với sự thảm bại của đối thủ, bọn họ đã dương danh cả Châu Âu. Tất cả mọi người của Đồ Thần đều tôn trọng và sùng bái chiến đội này, coi bọn họ là anh hùng.
Khi màn đêm buông xuống, chiến sự mới chấm dứt. Trụ sở cổ kính của Đồ Thần đã biến thành Địa Ngục. Nhưng đây chỉ là với đám người chạy trốn mà thôi. Còn những người còn sống lại là thiên đường.
Cường giả dù giết bao nhiêu người cũng sẽ được người ủng hộ, huống hồ hắn đã cứu sinh mạng của Đồ Thần. Giống như Tiêu Thu Phong, giờ phút này đã trở thành khách quý của Đồ Thần.
Trong lòng bọn họ, Tiêu Thu Phong giống như Thiên Mệnh. Là Thần giữa nhân gian, được mọi người kính trọng và sùng bái.
Những chuyện phía sau đều do Đồ Thần xử lý. Khi Tiêu Thu Phong từ trong phòng tắm đi ra, cả người rất thoải mái, lợi dụng hơi nước tẩy rửa mỏi mệt trong lòng. Trận chiến này làm hắn rất sảng khoái.
Mà những vết máu trong viện cũng đã được rửa sạch. Âm thanh ầm ỹ truyền từ bên ngoài vào. Nếu không phải có mùi máu tanh vẫn ẩn ẩn tồn tại xung quanh, có lẽ rất nhiều người không dám tin rằng trận chiến điên cuồng kinh động cả Châu Âu mới diễn ra ở đây.
Mỗi một lần tiếp xúc với Hắc Dạ, Tiêu Thu Phong lại hiểu hơn một chút về chúng, chỉ là chúng quá nhiều chi nhánh. Cho đến hôm nay, Tiêu Thu Phong vẫn không có cách nào tìm ra đầu mối. Nhưng theo phương hướng của Đao Kiếm Môn, Tiêu Thu Phong biết nhất định có thể biết được càng nhiều chân tướng.
Như vậy, hành tung của Đao cũng trở nên rõ ràng.
Đây không phải chỉ vì Hắc Dạ, Đao mới là người Tiêu Thu Phong muốn giết nhất.
Nơi đây là biệt thự riêng của Ruth, giờ phút này đang rất yên tĩnh. Không ai dám đến quấy rầy, nhưng trận chiến này đã thắng, làm cả pháo đài cổ kính trở nên náo nhiệt. Ngay cả đám Lý Cường Binh và Thiết Trụ cũng bị mọi người kéo vào bữa tiệc mừng công. Những phụ nữ phương Tây gợi cảm dùng thân hình quyến rũ của mình hấp dẫn các dũng sĩ.
Bây giờ đã đến lúc hưởng thụ.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Ruth đi vào. Giờ phút này nàng đã khác trước, thay cho bộ quần áo thường ngày, nàng mặc một bộ quần áo mà Tiêu Thu Phong rất quen thuộc, tay cầm hai chén rượu vang, nhẹ nhàng đi tới.
Cẩn thận rửa mặt, tản ra mùi thơm mà những phụ nữ thành thục mới có, dường như là một loại hấp dẫn âm thầm. Giờ phút này Tiêu Thu Phong không khỏi nhìn vài lần. Sau khi giết chóc, đàn ông luôn muốn chuyện này.
Nhưng người phụ nữ này, Tiêu Thu Phong không dám đụng vào.
"Anh vừa nghĩ gì vậy?" Ruth đi tới bên cạnh hắn, dịu dàng hỏi. Khi ở bên cạnh Tiêu Thu Phong, bọn họ luôn nói chuyện bằng tiếng Trung.
Tiêu Thu Phong không trả lời, trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng vốn lạnh như băng của Ruth lại hiện lên nụ cười mê hồn, nàng nói: "Anh không cần lo lắng, bọn họ đã rời khỏi London. Tối nay chúng ta có thể ngủ thật ngon, anh không cần sợ có người quấy rầy anh"
Ruth còn tưởng rằng Tiêu Thu Phong lo lắng đêm sẽ bị quân địch đánh lén. Điểm này nàng sớm đã nghĩ đến nên cũng đã cho người đi an bài. Nàng là một sát thủ, cẩn thận luôn được đặt lên hàng đầu điều này nàng hiểu hơn bất cứ ai.
Tiêu Thu Phong lắc đầu. Hắc Dạ và Giáo Tông đã tổn thất nặng nền, giờ phút này đã không còn là một thế lực lớn ở London. Dù là đánh lén cũng không có bao nhiêu tác dụng. Hắn cũng không lo nghĩ nhiều như vậy mà chỉ là đang suy nghĩ đến chuyện của Hắc Dạ. Đương nhiên làm sao có thể tìm được tung tích của Đao.
"Quần áo của em…" Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng mở miệng chuyển đề tài. Ân oán giữa hắn và Đao, hắn không muốn Ruth nhúng tay vào, tránh gặp phải rất nhiều phiền toái.
Ruth nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, trên khuôn mặt thản nhiên có thêm vẻ phóng túng. Đột nhiên xoay người, chiếc váy bay lên phối hợp với dáng người cao gầy của nàng càng thêm xinh đẹp tựa thiên thần.
"Đây là chị Yên Nguyệt mua cho em. Em cảm thấy rất đẹp nên mang về đây. Anh xem, em mặc có phải rất gợi cảm không" So sánh với quần áo dạ tiệc ở phương Tây, quần áo này bảo thủ hơn rất nhiều. Bởi vì chiếc vày này được thiết kế theo truyền thống phụ nữ phương Đông. Nhưng Tiêu Thu Phong đúng là thích nhìn Ruth mặc chiếc váy này.
Ruth giờ phút này, Tiêu Thu Phong mới coi nàng là phụ nữ mà không phải Phong Linh.
Lúc nói lời này, Ruth không biết vô tình hay cố ý từ từ vén vạt váy của mình lên. Đôi chân ngọc trắng nõn từng chút từng chút một lộ ra. Mùi hương thơm ngát từ từ phả vào trong hơi thở Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Một cảm giác nóng bỏng đã làm cho hắn khao khát, khao khát với thân thể người phụ nữ này cũng không phải hiện tượng tốt.
Cầm lấy chén rượu mà Ruth đưa cho. Tiêu Thu Phong uống một hơi cạn sạch. Nếu là nước đá thì tốt quá, hắn muốn làm cho tâm cảnh mình trở lại bình tĩnh.
Ruth nhẹ nhàng như mặt nước tiến tới gần. Cầm chén trong tay khẽ chạm vào chén cạn khô của Tiêu Thu Phong, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thu Phong, nói: "Hôm nay đúng là một ngày nên chúc mừng. Một chén này, em sẽ cạn. Cám ơn anh, Phong. Em nghĩ em hôm nay đã có thể hoàn thành di nguyện của sư phụ"
Rượu một hơi là cạn, trên khuôn mặt trắng nõn của Ruth từ từ đỏ lên, nhưng ánh mắt nàng nhìn Tiêu Thu Phong đã có chút quái dị hoặc giống như âm mưu đã thực hiện được.
Tiêu Thu Phong nghe thấy câu nói kia, trong lòng âm thầm cảm giác. Nhưng thân thể biến hóa cũng đã làm cho hắn biết quá tin tưởng phụ nữ cũng không phải một chuyện tốt. Hắn trúng chiêu.
Hắn thật không ngờ, Ruth có thể đánh thuốc hắn. Hơn nữa vào đúng thời khắc này, hắn vừa mới cứu mạng Đồ Thần, làm như vậy có phải không có đạo nghĩa không.
Nàng là sát thủ, không nói đạo nghĩa, dường như cũng không có gì là không đúng: "Anh có thể giết em. Em tin rằng anh có lực lượng này" Cho dù đã bị trúng thuốc, lực lượng của người đàn ông này vẫn có thể lấy mạng nàng. Nhưng Ruth không hề sợ hãi, thậm chí càng dựa sát vào Tiêu Thu Phong hơn.
Lực lượng của Tiêu Thu Phong đã ngưng tụ trên tay, nhưng lại từ từ buông ra. Hắn thật sự rất muốn dạy cho người phụ nữ không biết nặng nhẹ này một bài học. Nhưng cảm nhận loại thuốc kia trong cơ thể, cho hắn biết thuốc này không chết người. Tiêu Thu Phong giờ phút này không biết người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì?
Tay đã đặt lên mặt Tiêu Thu Phong. Ruth lúc này cười rất đẹp, giống như một người phụ nữ kích tình một người đàn ông, vuốt ve rất nhẹ nhàng rất thành thạo.
"Anh cuối cùng cũng không nỡ. Phải không? Em nhớ sư phụ đã nói, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời. Trước kia em không tin, nhưng bây giờ em tin. Vì muốn đánh bại anh, em đã nghĩ rất lâu, nghĩ rất nhiều kế sách. Nhưng đối với anh thì không có loại nào có tác dụng. Nhưng ngày hôm qua, em đột nhiên nghĩ ra một biện pháp rất tốt. Chỉ cần anh là đàn ông chắc chắn sẽ thua"
Nụ cười mập mờ đó mang theo một tia gợi cảm phóng túng, đây không phải vốn là Ruth.
Nhưng Tiêu Thu Phong hiểu được người phụ nữ này muốn làm gì. Chỉ là hắn không ngờ đến, người phụ nữ này lại hạ xuân dược với hắn. Xuân dược rất mạnh, giờ phút này ngọn lửa tình dục đang thiêu đốt, đã không thể bắt đầu ức chế.
Ngày hôm qua, đúng là bởi vì sự dịu dàng trong một giây phút đã làm Ruth hiểu được khổ tâm của sư phụ. Căn bản không phải muốn nàng giết người đàn ông này, mà là để bọn họ quấn lấy nhau, cả đời ở bên nhau.
Đây là tương lai mà sư phụ ban cho nàng.
"Anh xem, em có phải rất đẹp không?" Chiếc váy dạ hội từ từ được cởi ra. Từ ngực, đến thắt lưng, đến eo, đến bờ mông ngọc ngà, mỗi một phần trên xinh đẹp trên người nàng từ từ hiện ra trước mặt Tiêu Thu Phong.
Chiếc váy dạ hội cởi ra, nàng trần như nhộng. Thân thể thành thục gợi cảm tuyệt vời không thể tả. Nếu là ngày thường, Tiêu Thu Phong tuyệt đối sẽ vứt người phụ nữ này từ trên cửa sổ xuống. Nhưng giờ phút này hắn không làm được.
"Nếu như anh xin em. Tối nay, Ruth sẽ thuộc về anh, hoàn toàn thuộc về anh. Anh là người đàn ông đầu tiên của em. Nhưng anh thua, nhớ kỹ ước định của chúng ta"
Nàng rốt cuộc làm được. Mấy năm nay nàng vẫn muốn có được di vật của sư phụ. Không phải vì tài sản khổng lồ, mà đó là bí mật của nàng.
Chỉ là người đàn ông này rất khó đối phó. Đến tận hôm nay mới có cơ hội này.
Mặc dù biết Tiêu Thu Phong đã có đàn bà. Nhưng Ruth chưa từng nghĩ đến sẽ chiếm lấy người đàn ông này. Chỉ muốn dùng cách này để hoàn thành sứ mạng cả đời này của nàng, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đây sẽ là ký ức tuyệt vời nhất trong đời nàng. Bởi vì nàng cũng đã thực sự yêu, cuộc đời này sẽ không còn thiếu gì nữa.
Mặt Tiêu Thu Phong đã đỏ bừng lên, lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó từ từ đứng lên.
"Anh chưa bao giờ cầu xin người, lại càng không cầu xin phụ nữ. Nhưng đối phó em, anh đã có phương pháp rất tốt" Tiêu Thu Phong thở ra, lập tức nắm lấy tay Ruth, đặt cả người nàng lên giường.
Ruth kinh ngạc còn chưa hồi phục được. Cả người Tiêu Thu Phong đã đè lên người nàng, cười gian tà, trông rất âm hiểm.