<!-- --> Tiêu Thu Phong ở lại London một tuần. Ruth nhờ tình yêu giao hòa nên càng thêm dịu dàng, ngay cả quần áo cũng thay đổi long trời lở đất. Tất cả quần áo trước kia đều được khóa lại trong tủ, mỗi ngày thay một bộ váy phối hợp với dáng người hoàn mỹ của nàng càng tôn thêm những đường cong đầy đặn quyến rũ.
Trong tuần này, Tiêu Thu Phong bị Ruth dẫn đi đến những nơi mà trước kia Thiên Mệnh chưa lộ ra. Bao gồm các lực lượng bên trong của Đồ Thần, Đồ Thần có lực lượng cường đại trên toàn thế giới. Gần như tất cả các quốc gia đều có những cứ điểm bí mật của bọn họ, tiếp nhận những nhiệm vụ sát thủ.
Những sát thủ được huấn luyện ở tổng bộ, hàng năm được phái đến khắp nơi trên thế giới. Đơn giản tính toán đã hơn vạn người. Không nên xem thường những người này. Bọn họ đều là tinh anh, hơn nữa đều đã dung nhập vào trong xã hội. Giống như một cây đinh bình thường, nếu như không bại lộ bọn họ không khác gì người bình thường. Khi đả kích đối thủ có hiệu quả rất thần kỳ.
Đây vốn là bí mật lớn nhất của Đồ Thần nên Tiêu Thu Phong cũng không muốn biết. Nhưng vẻ u oán của Ruth làm hắn không thể không lưu lại những tư liệu đó vào đầu.
"Cha từng nói, hy vọng có một ngày Ruth làm một người phụ nữ mà không phải một sát thủ. Phong yêu dấu, nếu như anh yêu em vậy phải tiếp quản Đồ Thần. Chia sẻ áp lực với Ruth. Anh cũng không muốn người phụ nữ của mình bị già vì suy nghĩ quá nhiều phải không?"
Ruth thật hay, có cuộc sống hạnh phúc nên nàng đã bắt đầu trốn tránh trách nhiệm.
Buổi sáng hôm nay, Tiêu Thu Phong đang ăn sáng, Ruth đã nhẹ nhàng chạy tới, tiếng cười khúc khích truyền khắp căn phòng nhỏ, rất ấm áp rất ngọt ngào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng quần áo trên người nàng dường như đã trở lại lúc trước. Mặc một bộ quần áo đơn giản mang theo vài phần ngây thơ. Chưa đợi Tiêu Thu Phong mở miệng hỏi, Ruth đã cười hỏi: "Anh yêu, hôm nay có phải cảm thấy em không đẹp bằng hôm qua không?"
Sự đơn giản này hiển nhiên khác sự rực rỡ hôm qua.
"Anh không phải nói muốn đến Trung Đông sao. Chúng ta đến đó đi tuần trăng mật được không. Ruth biết ở Trung Quốc đang có người nhớ anh. Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh"
Ruth vừa nói đã chạy ra sau lưng Tiêu Thu Phong, giơ hai tay ra ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay, Ruth đã hưởng thụ hạnh phúc đủ cho cả đời này. Cho dù tương lai khổ cực bao nhiêu nhưng có một người mình yêu, em đã không hối hận"
Biết Tiêu Thu Phong sớm muộn cũng phải rời đi. Ruth thật ra đã nghĩ rất nhiều, nàng không muốn ly biệt. Nhưng Ruth cũng biết đây là điều không có khả năng. Người đàn ông này như một con đại bàng, thế giới của hắn ở tận chân trời mà không phải là London nhỏ bé này.
Tiêu Thu Phong gật đầu, đúng hắn đã đến lúc phải rời đi. Thế lực của Hắc Dạ ở London gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đồ Thần bây giờ tuyệt đối không có gì phải lo ngại. Hơn nữa quản gia cũng có thể xử lý mọi việc ở nơi đây.
Ruth cười cười, sáng lạn như một đóa hoa. Tiêu Thu Phong thật sự không đành lòng từ chối, làm cho nàng có thời gian thoải mái bên mình, đem chuyến đi đến Trung Đông lần này trở thành tuần trăng mật hạnh phúc nhất trên đời.
Ngoại trừ hai người bọn họ còn có Lang Khuyển. Đây là Tiêu Thu Phong đã đáp ứng. Mục tiêu của hắn chỉ là đi theo Tiêu Thu Phong cho nên khi Thần binh chiến đội rời đi đã đề nghị hắn đi cùng nhưng Lang Khuyển cũng không đồng ý. Trên đời này, hắn chỉ bội phục một người, đó chính là người yêu của tiểu thư, Tiêu thiếu gia phương Đông rất nhanh sẽ nổi tiếng toàn thế giới.
Đã có một người đàn ông làm chỗ dựa cả đời, có sự che chở nên tính cách của Ruth cũng trở nên sáng sủa. Trước kia nàng luôn ít nói và lạnh như băng với Lang Khuyển nhưng bây giờ lại vui vẻ như một con chim nhỏ. Dựa vào người Tiêu Thu Phong, không ngừng nói cười, mặt mày sáng lạn càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp của nàng.
Trên đường đi có không ít đàn ông đến chào hỏi, sức hấp dẫn của nàng không ai có thể chống nổi. Tiêu Thu Phong mặc dù mất hứng nhưng truyền thống của phương Tây là như vậy, không phải giống như phương Đông chỉ là đứng ngắm nhìn từ xa.
Cũng may Ruth cũng biết chừng mực, mỗi một lần đều lễ phép từ chối. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tiêu Thu Phong, nàng càng thích cảm giác này. Đối với nàng mà nói, giờ phút này này luôn để ý đến ánh mắt của người mình yêu. Ghen không phải một biểu hiện của tình yêu sao?
Ngày thứ ba, ba người đổi bảy tám loại phương tiện, rốt cuộc đến được Trung Đông chiến tranh không ngừng này. Mấy quốc gia ở đây không có biên giới cố định, cho nên chiến tranh gần như ngày nào cũng có.
Đối với mọi người mà nói, có người cho rằng đây là Địa Ngục. Nhưng cũng có người lại cho rằng là Thiên Đường, là Thiên Đường của người giàu.
Sự tàn khốc của chiến tranh làm cho tỉ lệ nam nữ ở nơi này đạt tới một phần mười. Vì cuộc sống, ở nơi đây không phân biệt là ngày hay đêm luôn có đứng đầy những phụ nữ đủ màu da. Chỉ cần mày thích, mày có thể chọn người mình hài lòng nhất trong hàng trăm người, hơn nữa số tiền cũng rất rẻ nằm ngoài sức tưởng tượng của mày.
Nơi này, lực lượng là tất cả. Trong khu vực Chính Phủ khống chế chỉ thu nhận đàn ông làm cho mình trở nên cường đại. Còn phụ nữ chỉ là đồ trang trí cho cuộc sống. Những người còn mạng từ chiến tranh trở về đều tìm đến phụ nữ để an ủi bản thân mình.
Chỉ cần mày có đủ tiền, nộp thuế cao gấp hai lần cho quốc gia thì mày muốn làm gì thì làm. Nơi này không có pháp luật, tiền và thế lực đại biểu cho tất cả.
Tiêu Thu Phong và Ruth cũng không phải người bình thường. Nhìn thảm cảnh trước mặt bọn họ không cảm thấy rung động bao nhiêu. Mấy chục năm nay nơi này dường như cũng không hề thay đổi. Người với người, địa vị chênh lệch đã làm cho rất nhiều người sống như nô lệ.
Hơn nữa bọn họ còn phải tiếp tục sống như vậy, đây là sự thật.
Cho nên Tank mới có thể dễ dàng bán mạng của sáu lính đánh thuê Ma Quỷ cho Tiêu Thu Phong. Bởi vì ở nơi này, mạng người thật sự không đáng giá.
Thành phố Biz là thành phố lớn nhất Trung Đông. Mật độ dân số ở đây cũng rất dày. Bởi vì nguyên nhân an toàn nên hầu hết người ở nơi đây đều là dân tị nạn. Cho nên giá cả thực phẩm cũng rất cao.
Trên những con đường chật chội, ở đâu cũng có thể thấy được các nơi đang chiêu mộ lính đánh thuê, không ngừng hét lên để có người mua mạng mình.
Đối với bọn họ mà nói, ngoài mạng dường như không có gì có thể bán.
Ba người Tiêu Thu Phong hỏi thăm và rất nhanh tìm được vị trí của trại lính đánh thuê Ma Quỷ. Thấy mấy người vừa nghe đã biết, xem ra Ma Quỷ cũng có chút danh tiếng ở nơi đây.
Có tiền đúng là dễ làm việc.
Không thể không nói, chỉ từ cánh cổng xa xỉ kia đã thể hiện sự tôn quý. Mà ở cửa đang có hai binh lính được vũ trang hạng nặng. Nhìn thấy ba người đi vào đã cầm súng lên.
Một loại tiếng Anh cứng ngắc đã nói ra. Những nơi hợp chủng quốc thế này, mấy ngôn ngữ lớn trên thế giới, người dân nơi đây gần như đều biết một ít. Nhìn thấy bọn Tiêu Thu Phong rõ ràng không phải người ở nơi đây, cho nên bọn họ nói tiếng Anh.
"Nơi đây là đất tư, mời mấy người lập tức rời đi. Nếu không chúng tôi có thể giết chết bất cứ ai có ý đồ xâm nhập" Nghe lời này nếu như không biết còn tưởng rằng đây là nơi bí mật quân sự của quốc gia? Thực ra đây mới là chế độ thực sự ở Trung Đông, quyền lực nắm giữ trong tay người có tiền.
Đây là Trung Đông, tài sản riêng không thể xâm phạm. Đương nhiên với điều kiện là mày có lực lượng bảo vệ nó. Giết người đối với đám lính đánh thuê mà nói cũng không phải chuyện gì mới lạ.
Ruth cười đầy quyến rũ, nói: "Phong yêu dấu, anh kém thế. Đất của mình mà phải xông vào mới được. Muốn em giúp anh không?"
Tiêu Thu Phong không nói gì chỉ kéo tay Ruth lại. Đối với sự nghiêm ngặt này, thực ra hắn khá hài lòng. Nơi này là Trung Đông chính là như vậy, hai tên lính này đã làm đúng.
Quan trọng nhất là bọn họ nhìn người phụ nữ vô cùng gợi cảm như Ruth mà không thể hiện gì nhiều. Có thể thấy được tâm cảnh khá ổn. Nơi này có rất nhiều đàn bà, nhưng cấp bậc như Ruth lại rất hiếm thấy.
"Tôi họ Tiêu, bảo Tank ra gặp tôi, ngay lập tức…."
Dù không nhận ra ba người nhưng có một việc bọn họ không dám quên. Đó chính là chủ nhân ở nơi này cũng họ Tiêu. Điều này Tank đã nghiêm lệnh nhắc nhở. Mỗi lính đánh thuê đều phải nhớ kỹ.
Hai tên lính trở nên trầm trọng, một tên lính nói: "Mời ngài chờ, tôi lập tức vào thông báo"
Năm phút sau, tên lính kia đã vội vàng chạy ra, hành lễ với Tiêu Thu Phong: "Tiêu tiên sinh, đoàn trưởng Tank sẽ lập tức đi ra. Trước khi xác định thân phận của ngài, chúng tôi không thể để ngài đi vào. Mong ngài thứ lỗi"
Tiêu Thu Phong gật đầu hài lòng. Quản lý như thế này rất cần thết. Làm một lính canh gác, hai người được huấn luyện không sai. Tiêu Thu Phong biết đây là công lao của Lý Cường Binh. Lý Cường Binh từng ở trong quân ngũ nhiều năm.
Hai phút sau, một chiếc xe Jeep đơn giản nhanh chóng chạy tới trước cửa. Một người đã nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống.
Chính là Tank. Mấy tháng không gặp mà hắn tinh thần đã khá hơn rất nhiều, đương nhiên cũng oai hơn rất nhiều. Ít nhất là quần áo mặc trên người, đã có thể đi ra gặp người.