<!-- --> Lời lão ca làm Tiêu Thu Phong ngẩn người, cho Tiêu gia chúng ta? Lão ca cũng họ Tiêu?
Gặp lão ca là một điều tình cờ. Nhưng thật không ngờ lão ca vẫn luôn quan tâm đến hắn như người nhà, làm cho trái tim lạnh như băng của Ảnh Tử cũng từ từ chấp nhận sự quan tâm này.
Trong đó có rất nhiều lần là ngẫu nhiên, bởi vì mỗi một lần muốn trợ giúp, lão ca đều xuất hiện rất kịp thời. Hình như trên thế giới này không có chuyện gì mà lão ca không biết.
Thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Thu Phong, lão ca thở dài bất đắc dĩ nói: "Em đã gặp phải đại kiếp như vậy làm cho lão già này nhìn thấu rất nhiều việc. Người chết như đèn tắt, các ân oán trước kia cũng có thể buông. Thu Phong, hôm nay anh sẽ nói cho em về thân thế của em"
Lời này làm trong lòng Tiêu Thu Phong loạn lên. Thân thế của mình, mình có thân thế. Nghĩa phụ không phải đã nói, mình là một đứa trẻ mồ côi được người mang về nuôi sao?
"Em nhất định không nghĩ ra trên đời này em còn có một người thân chân chính. Lão già này là người thân của em. Bởi vì bố của em chính là anh em ruột của lão già này…."
"Cháu có thể đã nghe qua cái tên này. Tiêu Mại Phi đó chính là một trong những người sáng lập Long Tổ. Mà Tiêu Mại Phi chính là bố cháu. Lão già này là bác của cháu. Tên chính thức của bác là Tiêu Hào Vân. Mà bây giờ Tiêu gia chỉ còn lại hai người chúng ta"
Tiêu Thu Phong quả thực không thể tin vào tai mình, lão già mình luôn gọi là lão ca, lại là bác ruột của mình.
"Bác vẫn tìm kiếm cơ hội tốt nhất để nói cho cháu. Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu. Lần này cháu gặp đại nạn không chết cũng là ông bà Tiêu gia linh thiêng làm cho dòng dõi Tiêu gia được bảo trì. Mặc dù tình cảm giữa bác và bố cháu rất tốt, nhưng chí thú và lý tưởng không giống nhau. Bố cháu trời sinh đã là kỳ tài luyện võ, mười sáu tuổi đã đột phá cảnh giới cao thủ nhất lưu, gần như vô địch. Mà hôm nay cháu có thành tựu như vậy là bởi vì cháu kế thừa dòng máu của bố cháu, nên trời sinh đã có năng khiếu luyện võ"
"Mà bác không hề hứng thú với luyện võ. Chỉ muốn kiếm tiền, trở thành tỷ phú, cho nên tiến vào thương trường, thành Bàn Tay Vàng. Mặc kệ nói như thế nào, thành tựu của hai anh em chúng ta cũng được cho là công thành danh toại. Bố cháu có thực lực cường đại, có được một nửa lực lượng của Long Tổ. Mà bác cũng có một đế quốc khổng lồ, gần như liên hệ đến tất cả mọi nơi trên thế giới.
"Bố cháu chết hơn phân nửa là bởi vì bác. Một người có tài sản khổng lồ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm. Năm đó thân phận của bác bị tiết lộ, bị ba bang phái lớn nhất thế giới đuổi giết. Bố cháu nhận được tin tức không để ý đến mẹ cháu đang trong nhà sinh bay tới nước Mỹ cứu trợ. Nhưng thật không ngờ mẹ cháu khi sinh cháu đã mất máu quá nhiều mà chết, không nhìn mặt bố cháu một lần cuối"
"Bố cháu xông vào Sơn Khẩu Minh một trong ba bang phái đó, giết chết hơn một ngàn người của đối phương, gần như đã làm cho các tổ chức này bị hủy diệt. Sau đó vì cứu chiến hữu tốt nhất của mình khỏi sự liên hiệp của hai tổ chức kia, bố cháu đã anh dũng hy sinh. Nhưng cả quá trình này bác cũng không rõ ràng. Có lẽ trên đời này chỉ có Phi Long là rõ ràng nhất. Năm đó trước khi bố cháu chết, Phi Long là người duy nhất ở bên cạnh bố cháu"
Tiêu Thu Phong sợ hãi kêu lên: "Long Tương…" Lão già khẽ gật đầu. Không sai chính là Long Tương người có quyền lực cao nhất ở thủ đô Trung Quốc, cũng là nghĩa phụ của Tiêu Thu Phong. Nhưng thật không ngờ, Long Tương lại là chiến hữu của bố hắn năm xưa.
"Sau trận chiến ấy, ba tổ chức lớn tổn thất nặng nề, thu mình lấy lại sức. Mấy chục năm qua bọn chúng rất ít khi lộ diện. Bởi vì một mình bố cháu đã gần như hủy diệt căn cơ của bọn chúng. Thu Phong, bố của cháu là một anh hùng, là một nam tử hán, không làm mất vinh quang của Tiêu gia"
"Bọn chúng dùng hết tâm cơ đối phó cháu, chỉ có một nguyên nhân. Đó là trên người cháu có Võ Chi Hồn. Đây là một loại thể mạch truyền lưu từ thời viễn cổ. Lực lượng của cháu làm chúng sợ hãi. Cho nên mới có người âm mưu hại cháu"
Một sóng tiếp một sóng, gần như đã làm đảo lộn suy nghĩ của Tiêu Thu Phong. Những lời nói của lão già này như là sấm sét làm Tiêu Thu Phong rung chuyển như núi lở băng tan. Sự tỉnh táo vốn có lúc này đã không có một chút tác dụng.
Bây giờ hắn rốt cuộc hiểu được sự thống khổ của Ruth, việc mới nghe giống như một con dao sắc bén đang cắt trái tim hắn, máu chảy đầm đìa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lão già không nói nữa, cũng không an ủi. Có một số việc, hắn biết Tiêu Thu Phong phải từ từ tiếp nhận, không ai có thể giúp được.
Từ phía xa xa truyền đến tiếng gọi của Tank: "Tiêu thiếu gia, người của đoàn lính đánh thuê Thiên Không đến, bọn họ muốn gặp thiếu gia" Tiêu Thu Phong đứng lên, hắn không muốn ở bên lão già này một giây nào nữa. Hắn cần phải tự hỏi, hắn muốn tỉnh táo nhưng trái tim hắn đang điên cuồng gào thét.
Vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang ngập tràn lửa giận. Hắn có cha, có mẹ, nhưng cha mẹ của hắn đã chết.
Trong phòng khách, một người nước M cao ngạo mặc trang phục lính đánh thuê mang theo vài phần khinh thường. Một đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ nhỏ bé, tướng quân sao lại muốn hắn đến đây. Thật sự là chuyện bé mà xé ra to. Tùy tiện phái một người đến nhắn một câu, bọn họ dám nói một chữ không sao?
"Ta là Thượng úy Monty đoàn lính đánh thuê Thiên Không, theo lệnh của Kyrgyzstan tướng quân mang đến vinh quang không gì sánh nổi cho Tiêu tiên sinh. Kyrgyzstan tướng quân cảm thấy Ma Quỷ có dũng khí, đặc biệt ban tặng cho Tiêu tiên sinh quân hàm Thiếu úy. Chỉnh đốn đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ, ba ngày sau sẽ kiểm duyệt"
Nghe người ta nói nước M vẫn luôn cao ngạo tự đại, giờ phút này thấy đúng là như vậy. Mấy người đi theo phía sau Tiêu Thu Phong đều cảm thấy buồn cười. Nhưng bọn họ nhìn thấy mặt Tiêu thiếu gia tái xanh nên không ai dám can đảm cười ra tiếng.
Tiêu Thu Phong khẽ ngẩng đầu lên, không thèm nhìn tên Thượng ý Monty một cái, từ từ hỏi: "Xin lỗi, vị tiên sinh này, Kyrgyzstan là thằng ranh nào, tao chưa từng nghe nói qua. Nếu như tặng cho tao chức tổng thống quốc gia của mày, không biết chừng tao còn có hứng thú làm"
Nói những lời này mặt không có một chút tình cảm, giống như đang nói chuyện với không khí.
Monty thân là quan lớn trong đoàn lính đánh thuê Thiên Không sao thấy ai vô lễ như vậy, mở miệng mắng to: "Người phương Đông hỗn xược. Lời nói của mày sẽ mang đến sự hủy diệt cho Ma Quỷ bọn mày. Thượng Đế sẽ trừng phạt mày"
Tiêu Thu Phong khẽ cười, cười có chút lạnh lùng: "Tao cho đến bây giờ chưa bao giờ tin vào Thượng Đế. Thượng Đế trong lòng tao không bằng cái rắm"
Monty phẫn nộ, hắn là một tín đồ trung thành, tay đã đặt lên hông hình như chuẩn bị rút súng. Mà mấy thằng hộ vệ phía sau hắn đều đang chuẩn bị rút súng.
"Bọn chúng đến bao nhiêu người?"
"Tính cả Thượng úy Monty, tổng cộng có năm mươi sáu người" Tank ở bên cạnh trả lời rất rõ ràng.
Tiêu Thu Phong gật đầu, nói: "Rất tốt, đánh gãy một chân mỗi thằng, cho bọn chúng ba phút để rời khỏi trại Ma Quỷ. Nếu không cho bọn nó biến thành xác chết"
Tiêu Thu Phong nói xong đã ra tay trước tiên. Trong lòng hắn đang tràn ngập bi thương, cần phải dùng giết chóc để phát tiết cơn tức. Nếu là ngày bình thường hắn thật ra có thể nhịn. Bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất ra tay với Thiên Không. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của thằng người nước M này, thật sự không thể nào nhịn được nữa.
Nói rất nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí lạnh lùng. Thân hình Thiết Trụ lóe lên, mấy người trong này có lẽ không đến lượt hắn, nhưng bên ngoài vẫn còn. Con mẹ nó đừng ai tranh với hắn, nếu không hắn sẽ trở mặt.
Đến rất oai phong, kiêu ngạo nhưng lúc về đều là té lăn. Đám lính bị đánh gãy chân còn đang nằm trên mặt đất ra vẻ đáng thương. Nhưng khi Lang Nha cầm dao cắt cổ một thằng lính, bọn họ mới biết được lệnh của Tiêu Thu Phong là thật.
Dù chỉ là một chân cũng phải nhảy ra. Trong thời gian ngắn, trại Ma Quỷ xuất hiện một màn múa một chân.
Lão già đi ra, mà bên cạnh lão là Ruth, rất nhiều chuyện nàng cũng đã biết. Bởi vì lão già đã coi Ruth là người Tiêu gia, bởi vì nàng là đàn bà của Tiêu Thu Phong.
Lão già nói: "Thu Phong, cháu thật sự không nên lỗ mãng như vậy. Với lực lượng của Ma Quỷ còn không đủ để đối phó với Thiên Không"
Ruth thật ra không trách gì, mà đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, nắm tay hắn, dịu dàng nói: "Anh yêu, mặc kệ anh là ai, Ruth cũng yêu anh. Dù anh làm gì, dù là xuống Địa Ngục, em cũng sẽ đi cùng anh"
Tiêu Thu Phong gật đầu, lời Ruth nói đã an ủi hắn.
"Tank, lập tức tăng cường cảnh giới, lần này chúng ta phải đánh một trận" Tiêu Thu Phong nói xong đã đi về phía lão già. Mặc kệ hắn đau xót như thế nào thì lão già này cũng không làm sai. Hơn nữa hắn còn là người thân duy nhất trên đời của Tiêu Thu Phong.
"Bác, cháu không sợ, những người này phải bị trừng phạt. Bác đã nói, cháu họ Tiêu"
Một câu nói đơn giản, mắt lão già đã hơi ươn ướt. Tiêu Thu Phong gọi lão là bác, cũng đã chấp nhận thân phận của mình, cũng chấp nhận người bác này.
"Tốt, không hổ là người Tiêu gia, rất nhiều người sẽ tự hào và kiêu ngạo vì cháu" Lão già mặc dù đã ở cái tuổi gần đất xa trời, nhưng giờ phút này này lại dõng dạc nói: "Bác sẽ ở đây với cháu. Bác tin vào con cháu Tiêu gia chúng ta"
Không ai mở miệng hỏi gì. Dù là Ruth cũng chỉ ngoan ngoãn dựa vào người Tiêu Thu Phong. Có một cảm giác kích thích như trong bữa tiệc trước kia, ngạo khí của người đàn ông này như một ngọn đèn rực rỡ, có thể hấp dẫn bất cứ người phụ nữa nào.