<!-- --> An bài xong công tác cho tất cả mọi người, Tiêu Thu Phong trong lòng chuẩn bị rời đi, chuyến đi này kéo dài tới hơn ba tháng, hắn thật sự đã có chút nhớ nhà.
Tuy đã biết thân thế của bản thân, nhưng Tiêu gia ở Thượng Hải đã thành một bộ phận của sinh mệnh của hắn, không thể vứt bỏ được, huống chi, nơi đó còn có người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất.
Ruth không khóc, chỉ mong muốn được dâng hết tình cảm, tựa hồ như muốn để loại tình cảm điên cuồng này biểu đạt hết cảm giác quyến luyến không muốn chia lìa trong lòng, bởi vì nàng biết, nam nhân này không chỉ thuộc về một mình nàng, ba tháng yêu thương nhau, nàng hẳn đã thỏa mãn rồi, không phải sao?
Chình vì tình yêu này, Ruth đã bắt đầu lập kế hoạch, đại bản doanh của Đồ Thần cũng di chuyển tới Trung Đông cùng Ma Quỷ canh phòng lẫn nhau, như vậy thì khi nam nhân này tới Trung Đông, nàng có thể được thỏa mãn nổi nhớ nhung, đây là một loại mong chờ, những ngày tháng của thời gian tới, nàng có thể vì sự mong chờ này mà sống.
Lúc Tiêu Thu Phong đi, Lý Cường Binh và Triệu Nhược Minh, còn có bọn Tank tiễn đưa, duy có Ruth là không đi tiễn, biết rằng Tiêu Thu Phong muốn đi, biểu hiện của nàng luôn luôn rất kiên cường, rất tự lực, nhưng nhìn theo bóng dáng của người đàn ông này rời đi từ sau khung cửa sổ, nàng chui vào trong chăn, đau lòng ôm mặt khóc không thành tiếng.
Cho dù rất muốn người đàn ông này ở lại, nhưng nàng lại không thể mở lời, bởi vì như vậy quá ích kỷ.
"Anh yêu, em sẽ nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ đến anh, hi vọng có một ngày anh sẽ sớm quay lại."
Ngồi máy bay hết hai ngày, Tiêu Thu Phong đã về đến Thượng Hải, một hơi thở quen thuộc, một nỗi xúc động nhẹ nhàng, cảm giác có nhà thật sự tuyệt vời làm sao.
Tiêu Thu Phong không gọi điện về nhà, hắn muốn tạo cho cha mẹ và Yên Nguyệt một sự vui mừng kinh ngạc, hôm nay là cuối tuần, bọn họ chắc đều ở nhà.
Từ sau khi Thần Binh chiến đội được điều đi, trong vườn do mấy chục hộ vệ được chọn ra từ lúc trước canh gác, hơn nữa hiện tại thế lực của Đông Nam đều nằm trong tay Phượng Hề, về phương diện an toàn tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng khi xe tắc xi của Tiêu Thu Phong đi tới trước cửa nhà. Bầu không khí rõ ràng là có chút không đúng, có chút không thuộc về Tiêu gia, mà lại mang một khí thế rất hung hăng càn quấy, quây thành nhóm chiếm đóng con đường thông tới đình viện.
Thậm chí còn chưa tới cửa đã bị người ta cản lại.
"Thật ngại quá, hiện tại Đông Nam Lâm Gia đang xử lý chuyện riêng ở đây, bất kỳ khách nào cũng xin để mai hẵng tới." Tên bảo vệ này hình như không nhận ra hắn là chủ nhân, cho nên tưởng hắn là khách, hơn nữa còn mời hắn ngày mai hẵng đến một cách thô lỗ, khiến cho Tiêu Thu Phong nhất thời còn chưa kịp tỉnh táo lại.
Nếu như không nhìn thấy biển số nhà, hắn còn cho rằng tới nhầm chỗ, mới ra ngoài có ba tháng, Thượng Hải chẳng lẽ đã thay đổi rồi, những người này không ngờ lại tới Tiêu gia hung hăng càn quấy.
"Thiếu gia, thiếu gia, người đã về, trong nhà xảy ra chuyện rồi." Ngọc thẩm bất chấp sự ngăn cản của tên bảo vệ ở ngoài cửa, xông ra ngoài, bà tuy gan không nhỏ, nhưng nhìn thấy những tráng hán giống như là xã hội đen này đang bao vây trang viện của Tiêu gia, bộ dạng hung hãn như muốn giết người, bà dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, bảo không sợ hãi thì cũng chỉ là gạt người.
Trong con mắt của Tiêu Thu Phong bắn ra tia phẫn nộ, hỏi: "Vào trong rồi từ từ nói, xảy ra chuyện gì vậy?"
Những tên hộ vệ này đã biết Ngọc Thẩm, nghe bà gọi Tiêu Thu Phong là thiếu gia liền nhớ ra người đàn ông này chính là Tiêu Thu Phong, Đông Nam tứ đại hoàn khố công tử, trong con mắt của những tên hộ vệ này rõ ràng đã hiện ra vẻ khinh bỉ.
Nhưng Tiêu Thu Phong căn bản không thèm để ý đến biểu tình của chúng, trực tiếp đi vào bên trong, lần này không có ai ngăn cản, bởi vì gia chủ từng nói, người của Tiêu gia không có gì đáng sợ.
Cạnh cửa có mấy chục hộ vệ ngồi thành một vòng, vẻ mặt ai ai cũng rất không tốt. Tựa như đang rất ủy khuất.
"Đứng dậy..." Tiêu Thu Phong nhìn rất không vừa mắt, bọn họ tuy không phải là Thần Binh chiến đội, nhưng cũng được huấn luyện không ít thời gian, lúc này lại chẳng có chút dáng vẻ của một hộ vệ, thực sự so với những tên lưu manh ở trên phố cũng không bằng.
Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên, mấy chục hộ vệ đều đứng dậy. Không một ai dám hé răng trước mặt Tiêu Thu Phong, không phải vì công tác này và phần tiền lương hiếm có mà bọn họ đều kính sợ Tiêu Thu Phong, mà vì người này tuyệt đối là một cường giả.
"Thiếu gia, thiếu gia, ngài đã về rồi…" Có người đã rất kích động lên tiếng. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Các ngươi còn giống đàn ông sao, nhìn bộ dạng hiện giờ của các ngươi kìa, từ ngày mai cút hết đi cho ta" Tiêu Thu Phong tức giận chửi mắng, quả thật muốn cho mỗi người bọn chúng một cước, để cho người ta cưỡi lên đầu mà không có ai dám hé răng một tiếng, thật sự là con mẹ nó trứng mềm quá mà, quả thật là phế vật, hắn không cần loại người như thế này.
Tên đội trưởng nọ lập tức tiến lên trước, nói một cách rất cung kính: "Thiếu gia, ngài đừng tức giận, đây là sự phân phó của tiểu thư, bảo chúng tôi đừng… đừng làm ẩu, chúng tôi…"
Với cá tính nhu hòa, thiện lương của Liễu Yên Nguyệt, quả thật là sẽ làm như vậy, Tiêu Thu Phong vô cùng buồn phiền, cô gái này, có biết đạo lý làm người tốt thì bị người khác khi dễ, làm ngựa hiền thì bị người khác cưỡi lên không?
"Đi làm chuyện mà mình nên làm đi, sau này đừng để ta thấy cái bộ dạng nhút nhát này của các ngươi nữa" Tiêu Thu Phong mắng một tiếng rồi quay người bỏ đi, hắn thực sự muốn xem xem là ai có gan lớn như vậy, dám làm chuyện không hay như vậy với Tiêu gia?
Nghe Ngọc thẩm kể lại, Tiêu Thu Phong mới biết rằng phiền phức lần này của Tiêu gia chính là từ Lâm Thu Nhã, nàng chạy tới Tiêu gia trốn tránh, nhưng không ngờ rằng, phiền phức lại theo tới Tiêu gia.
Cô gái này thực sự là không biết an phận, có thể mang tới cho Tiêu gia sự phiền phức không ra làm sao như vậy.
Còn chưa đi tới phòng khách thì đã nghe thấy giọng nói đang rất gắt gỏng của Lâm Thu Nhã: "Ta đã nói rồi, khi ta muốn về, ta tự nhiên sẽ về, ngươi đi đi, đừng tới làm phiền ta nữa".
Sau đó là giọng nói của Tiêu Viễn Hà: "Lâm công tử, tiểu Nhã đã muốn ở đây vài ngày thì cứ nghe theo nó đi, cậu hà tất phải dây dưa phiền phức như vậy làm gì?"
Nghe câu này của ông già hình như có chút khó chịu, ông luôn luôn là một người rất cởi mở, nếu như không phải vì biểu hiện của vị được gọi là Lâm công tử này rất quá đáng thì ông sẽ không mở miệng đâu.
Nhưng Tiêu Thu Phong nghe thấy một tiếng hừ lạnh, một giọng nói thâm trầm, mang theo vẻ khinh thường vang lên: "Ông chủ Tiêu, đây là chuyện riêng của Lâm gia chúng tôi, không cần ý kiến của ông, chuyện hôm nay tôi muốn làm là mang chị của tôi đi, nếu phá hủy danh dự của Lâm gia chúng tôi, mọi người đều rất khó nhìn mặt nhau."
Tiêu gia có phong lưu công tử, Lâm gia cũng có một đại mỹ nữ góp vào, đích xác có sẽ khiến cho sự tưởng tượng của rất nhiều người được phong phú hơn, nhưng lời nói của nam nhân này nghe rất không thuận tai.
"Hừ, lời cậu nói sao mà khó nghe thế, tiểu Nhã là khách của Tiêu gia, muốn ở bao lâu cũng được, chúng tôi rất hoan nghênh, còn người mà vẻ ngoài thì dễ nhìn nhưng nội tâm thì vô sỉ thì Tiêu gia chúng ta sẽ không hoan nghênh, ông xã, đừng nói nhiều với bọn chúng làm gì, nhìn đáng ghét quá, bảo bọn chúng cút nhanh đi!"
Điền Phu thường ngày rất ôn hòa, nhưng tính tình thì lại cay nghiệt, đối nhân xử thế từ trước đến giờ chưa bao giờ che giấu sự yêu ghét của bản thân, lúc này chính là như vậy.
"Tiêu phu nhân, đừng để tôi thất vọng, nếu người chị yêu quý này của tôi không đi, tôi cũng chuẩn bị ở lại đây đấy, đương nhiên, những thuộc hạ này của tôi có thể cũng cần nhờ Tiêu gia chiếu cố".
Lời nói này mang theo vẻ uy hiếp nhàn nhạt, đối với gia tộc họ Tiêu ít nam đinh này mà nói, phản ứng dữ dội không phải là điểm mạnh của bọn họ.
"Ngươi đừng có giở trò lưu manh, ta nói cho ngươi biết, anh rể ta rất lợi hại đó, ngươi tốt nhất hãy mau cút đi, nếu không anh ấy quay về, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu".
Cũng không ngờ rằng Liễu Yên Hồng hôm nay cũng có mặt, vốn là nàng nhân dịp ngày nghỉ tới thăm chị hai, không ngờ lại gặp phải chuyện rối rắm này.
Giọng nói đó lại vang lên: "Phong lưu công tử vang danh Đông Nam ư, Lâm Khải Dược ta sớm đã muốn gặp một lần rồi, không biết hắn anh tuấn tài năng như thế nào mà có thể khiến cho vị tỷ tỷ này lòng xuân rung động, không biết thẹn mà tự động tới nhà".
Bầu không khí trong phòng khách đã phẫn nộ tới mức sắp nổ tung, đối với sự ti tiện của đàn ông này, người của Tiêu gia trong nhất thời thực sự không biết phải đối phó như thế nào, còn đôi mắt đẹp của Lâm Thu Nhãn đã đỏ lên, lòng kiên định không biết từ lúc nào đã bắt đầu yếu đi, nàng không muốn liên lụy tới Tiêu gia, đã chuẩn bị mở miệng đồng ý quay về.
"Ta tự nhận không phải là anh tuấn tài năng gì, nhưng thật không muốn so sánh với ngươi, người mà đi so với súc sinh thì không thể so được" Tiêu Thu Phong tay cầm túi du lịch, tràn trề sinh lực bước vào, không thèm nhìn nam nhân này lấy một cái, cũng không hề tức giận, về đến nhà rồi thì cũng nên tùy ý một chút.
Bốn nữ nhân đều có chút kích động đứng dậy, nhưng Tiêu Thu Phong không đợi bọn họ mở miệng đã phân phó: "Ngọc thẩm, mang cho tôi một chén trà ngon, sau đó đi chuẩn bị bữa tối, tôi đói bụng rồi"
Mỹ nữ đã lao vào lòng, Liễu Yên Nguyệt là người đầu tiên không kìm được xúc động, quên cả đây là nơi đông người, giang hai tay ra, thân hình mềm mại thơm dịu đã lao vào lòng Tiêu Thu Phong, lộ ra vẻ thâm tình, khiến cho Lâm Khải Dược ở bên cận không khỏi vô cùng ghen ghét.
Hôm nay đến đây đương nhiên là vì mệnh lệnh của lão gia tử, mang người chị này về, bởi vì bọn họ dưới sự cho phép của ông, đi lo chuyện hôn sự cho nàng ta, đương nhiên là môn đăng hộ đối, với mọi người đều có chỗ tốt, còn Lâm Thu Nhã có hạnh phúc hay không, bọn họ căn bản không để ý đến, quan trọng nhất là một khi hôn sự đã thành, sản nghiệp của Đông Nam, nàng phải giao ra. Lâm Bắc Cường là một hiếu tử, tuy trong lòng cực lực phản đối, nhưng đối diện với ý kiến của ông già, hắn đem tất cả quyết định giao cho con gái, con gái đã là phản nghịch của Lâm gia, có phản thêm một lần nữa cũng chẳng có quan hệ gì, đợi tất cả yên ổn trở lại, hắn sẽ thương lượng lại chuyện này với lão gia tử.
Chỉ là không ngờ rằng lão đại của Lâm gia đã ra lệnh cho con trai của mình tới Tiêu gia đòi người, thực sự là nóng vội quá!