<!-- --> Vị Bàng đại công tử này không một chút tức giận, ngược lại hào sảng nói:"Không sao, không sao, Lâm tiểu thư rất có cá tính, đợi lão thái gia ra đây giới thiệu, mọi người sẽ biết nhau."
Lần này đến đây, chủ yếu là vì Đông Nam mỹ nhân Lâm Thu Nhã mà tới. Hơn nữa Lâm Bắc Dân cũng đã hứa hẹn với hắn, nhất định hôn sự sẽ thành, giúp hắn được ôm mỹ nhân quay về.
Lâm Bắc Dân là con trưởng của Lâm gia, là cha của Lâm Khải Dược. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bàng Binh Quyền mặc dù không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn. Lâm gia có ý đồ kết hợp cùng Bàng gia, hắn biết rõ ràng. Hắn cũng không chê loại chuyện tốt này, đến đây một chuyến quả là không phải hối hận. Mỹ nữ thế này, có thể lấy làm vợ, cả đời này không mong gì hơn.
Cô em họ đôi mắt chớp chớp, mang theo ý khiêu khích cùng hấp dẫn, nói:"Bàng công tử quả là người biết thương hoa tiếc ngọc, có thể gả cho anh quả là một diễm phúc, đáng tiếc là em không có may mắn như vậy, chị Nhã nên biết trân trọng."
Mọi người hình như đều muốn nói giúp cho vị Bàng công tử kia. Đáng tiếc là Lâm Thu Nhã chẳng có mấy hứng thú với hắn, một bên cùng Tiêu Thu Phong to nhỏ trò chuyện.
Bàng Binh Quyền chậm rãi đứng lên, lại gần hai người, nồng nhiệt tiếp cận, hỏi:" Vị huynh đệ này, cũng nên giới thiệu một chút đi, nhìn anh cùng Lâm tiểu thư quen thuộc như vậy, chúng ta cũng kết bạn đi."
Lâm Khải Dược lập tức nhảy vào chặn lời nói liên mồm:"Bàng công tử, vị này có rất nhiều lai lịch, là một trong Đông Nam tứ đại phong lưu công tử. Hắn rất hay lừa gạt đàn bà con gái, hơn nữa trời sinh là kẻ không ra gì, cùng hắn kết bạn moi người đều phải cẩn thận.
"Hơn nữa…." Lâm Khải Dược cao giọng nói, rồi dừng lại đột ngột, sau khi hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn mới nói tiếp:"Hơn nữa hắn lại là bạn tốt của chị họ tôi, nếu Bàng công tử có ý định lấy người chị xinh đẹp này, về sau phải quản giáo nghiêm ngặt một chút, có một số kẻ không chịu an phận đâu"
Bàng Binh Quyền sửng sốt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Còn Tiêu Thu Phong ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tên Lâm Khải Dược đang ra vẻ phẫn nộ kia, lạnh như băng nói:"Ngươi hôm qua cảm thấy ăn đòn chưa đủ, nên hôm nay muốn ta "thưởng" thêm cho vài cái bạt tai nữa phải không?"
Lâm Khải Dược giận run người, quát:"Tiêu Thu Phong, đây là Lâm gia, không phải nơi để ngươi kiêu ngạo, nếu không ngươi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."
Tiêu Thu Phong khinh thường cười nói:"Ta cũng muốn xem xem, Lâm gia các ngươi làm gì cho ta đẹp mắt đây."
Bàng Binh Quyền đã rất khách khí rồi. Nhin người đàn ông trước mặt, hắn mơ hồ cảm nhận được một loại uy hiếp. hơn nữa người phụ nữ hắn thích, giờ phút này lại đang thân mật bên cạnh…Loại ủy khuất này, làm đàn ông, hắn không có cách nào chịu được.
"Thì ra anh chính là Tiêu Thu Phong, tôi còn tưởng thần tiên ở đâu, hóa ra chỉ là một con hổ giấy. Nếu như hôm nay không phải ở Lâm gia, Bàng mỗ quả thật muốn lãnh giáo một chút" Lời này nói ra ngạo khí vô cùng, lấy thân phận Bàng gia của hắn, muốn giáo huấn một tên thiếu gia nho nhỏ quả thật quá đơn giản, không đáng nhắc tới.
"Lâm tiểu thư, em xinh đẹp thuần khiết như vậy, sao có thể giao lưu cùng hạng lưu manh như hắn. Như vậy không phải khiến cho Lâm gia mất mặt sao? Cho dù là muốn kết giao bạn bè, cũng nên tìm những người văn minh có học chứ. Bàng mỗ tôi bình sinh coi thường nhất là bọn người thô lỗ. Cứ nhìn thấy là tôi muốn đem hắn đi dạy dỗ một trận"
Tiêu Thu Phong không hề tức giận, cứ coi như con chó đang sủa càn là được.
Nhưng Lâm Thu Nhã lại rất tức giận, lạnh lùng lườm Bàng Binh Quyền một cái, nói:"Vị Bàng công tử này, Thu Nhã thật sự nghĩ không ra là mình khi nào thì biết anh, Tiêu thiếu gia là bạn của tôi, mời anh chú ý lời nói, nếu không đừng trách tôi không tôn trọng anh."
Bàng Binh Quyền nhưng lại cười nịnh, liên tục gật gù nói:"Đúng, đúng, Lâm tiểu thư dạy rất phải, Bàng mỗ có thể không cho kẻ nào thể diện, nhưng không thể không nể mặt của Lâm tiểu thư được."
Thật sự là loại mặt dày, tên này quả là vô sỉ đến cực điểm, ngay cả chủ nhân như Lâm Thu Nhã cũng chẳng muốn dây dưa thêm với hắn một lời nào. So với Tiêu Thu Phong, tên này quả là thua kém đến mười vạn tám ngàn dặm.
Cùng một nam nhân như vậy kết hôn, có đánh chết nàng cũng không đáp ứng.
Lâm Khải Dược thấy sự trầm mặc của Tiêu Thu Phong lại lầm tưởng là sự sợ hãi, trong lòng rất hưng phấn.
Liền đối với Bàng Binh Quyền lấy lòng, nói:" Bàng công tử, anh không cần cùng hạng người như thế mà bận tâm. Chúng ta ra đây, đợi lão thái gia đi ra, tôi thật sự muốn được gọi anh bằng hai tiếng "anh rể". Nghe được lời của Lâm Khải Dược, Bàng Binh Quyền cũng cảm thấy rất hãnh diện, trong lòng không khỏi mừng thầm, quay đầu liếc Lâm Thu Nhã một cái, trên mặt hiện ra vẻ dâm tà, trong đầu bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện dâm dục xấu xa.
Nếu tên này không phải người Bàng gia, có thể Tiêu Thu Phong sẽ vui vẻ làm trung gian khuyên nhủ Lâm Thu Nhã mấy câu. Đáng tiếc từ lúc hắn bước vào đây, tên Bàng Binh Quyền kia coi như đã bị phán tử hình, dù cho Lâm Thu Nhã đáp ứng, hắn nhất định không tán thành. Huống gì nhìn vẻ mặt chán ghét của Lâm Thu Nhã, cũng biết việc này không thể có chút hi vọng nào được.
Chẳng qua vị Bàng công tử này dường như không hề có ý thức về điều đó chút nào, vẫn đang ôm mộng mang người đẹp về dinh.
Có tiếng bước chân vang lên trong nội sảnh hành lang, rất nhanh có mấy bóng người bước ra, có nam có nữ, có già có trẻ. Mọi người của Lâm gia lập tức chỉnh tề đứng dậy chào:"Lão thái gia!"
Mà Lâm Thu Nhã lại tiến lên phía trước, kéo tay một phụ nhân, kêu lên ôn nhu:"Mẹ, sao mẹ lại ra đây, mẹ đang không khỏe, nên ở trong nghỉ ngơi."
Người phụ nữ nhìn ung dung cao quý, vẻ mặt hiền từ này chính là mẹ của Lâm Thu Nhã.
Trong đại sảnh có hai người không đứng lên, một người đương nhiên là Bàng đại công tử, mà Tiêu Thu Phong cũng vững vàng ngồi, không hề có chút kinh động nào.
"Tiểu Nhã, cháu đã về. Tiểu nha đầu này, ông nội hơn mười ngày không được gặp cháu rồi, cháu đã chạy đi đâu thế?" Ông cụ bước chậm rãi, mang theo một loại khí tức trầm ổn cùng ánh mắt trang nghiêm. Nhưng ngay lúc nhìn thấy Lâm Thu Nhã, trên mặt lại xuất hiện vẻ yêu thương.
Lão gia tử này, đúng là yêu thương Lâm Thu Nhã hơn các cháu bình thường khác.
Trong đám người còn có vài người trung niên, có vẻ là mấy huynh đệ Lâm gia, trong đó có một trung niên nhân nhìn đặc biệt, trên cổ quàng một chiếc khăn, đã nhanh chóng tiến lên phía trước, phá vỡ giây phút gia đình hàn huyên, nhắc nhở nói:"Lão thái gia, Bàng công tử đã đợi chúng ta khá lâu rồi, nếu còn chần chờ quả thật là Lâm gia chúng ta thất lễ"
Lão thái gia vội vàng gật đầu nói "Phải rồi, tất cả mọi người ngồi đi. Hôm nay tập hợp mọi người tại đây là có việc muốn tuyên bố."
Lão thái gia trên mặt rất cao hứng, lập tức đi đến ghế của gia chủ ngồi xuống. Tiêu Thu Phong lập tức lọt vào tầm mắt của ông ta, quay sang hỏi mọi người:"Vị này là…?"
"Ông nội, vị này là Đông Nam Tiêu gia công tử Tiêu Thu Phong, anh ấy là bạn của cháu, là cháu mời đến Lâm gia làm khách." Lâm Thu Nhã lập tức giới thiệu, làm mọi người ở Lâm gia có chút kinh ngạc, thầm đánh giá nam nhân tuấn tú trước mặt. Có lẽ tất cả mọi người đều không tin nổi, phong lưu công tử trong Tứ đại công tử lại có bộ dáng như vậy.
Tiêu Thu Phong đứng lên nhìn lão thái gia nói:"Lão thái gia khỏe, Thu Phong đến đây quấy rầy lần này ngoài việc đưa Lâm tiểu thư về, còn có chuyện muốn nói với Lâm thái gia. Lâm gia các vị cho người đến Tiêu gia chúng tôi, cuồng vọng tự đại bao vây nhà, thật sự khiến tổn hại mặt mũi của Tiêu gia, không biết lão thái gia xử lý ra sao?"
Lâm Bắc Dân lạnh lùng "Hừ" một tiếng, tiếp lời luôn:"Tiêu công tử, cậu không cần quá phận như vậy. Khải Dược chính là nhận lệnh đi tới Tiêu gia đón Thu Nhã trở về, thực sự không có ý xâm phạm, mà dù có chỗ mạo phạm, ăn hai cái tát của cậu, nghĩ rằng cũng đủ để bồi lễ rồi, phải không?"
"Không mời mà dám vào chính là trộm cướp. Nếu không phải tôi kịp thời trở về, không biết Lâm đại công tử còn ở Tiêu gia kiêu ngạo đến thế nào nữa. Nếu có bạn của tôi đến tìm tôi, xông vào Lâm gia diễu võ dương oai một phen, không biết các vị có cảm tưởng thế nào đây?"
Lâm Bắc Dân lớn tiếng quát:"Họ Tiêu kia, không phải được thể lấn lướt. Nói cho ngươi biết, Tiêu gia trong mắt Lâm gia chúng ta cũng chỉ là một phú hào nhỏ nhoi mà thôi, không phải nghĩ mình là to. Nếu cậu ở chỗ này lằng nhằng, đừng có trách tôi đuổi cậu ra ngoài."
Con mình bị ăn đòn, Lâm Bắc Dân đương nhiên muốn gỡ gạc thể diện. Hắn làm vậy cũng là giữ thể diện cho Lâm gia, tin rằng lão thái gia cũng sẽ ủng hộ.
"Bắc Dân, không được vô lễ." Lão thái gia mạnh mẽ kiềm chế tâm tình phiền muộn, nói:"Tiêu thiếu gia, việc này quả thực là Khải Dược đã lỗ mãng. Tại đây, tôi xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua chuyện này, sau đây tôi sẽ đưa một phần hậu lễ, đền bù sai lầm ngày đó, thấy thế nào?"
Ông cụ vẻ mặt ôn hòa, đã rất là nhún nhường, lấy địa vị Lâm gia tại Đông Nam, lão gia tử đã đồng ý cúi đầu nhận lỗi. Tiêu Thu Phong cũng nhượng bộ, gật gật đầu nói:"Thái gia nói đúng, tôi còn có thể không nghe sao, chỉ mong loại chuyện như vậy, sau này không tái diễn nữa."
Tiêu Thu Phong lạnh lùng liếc Lâm Bắc Dân một cái, nhưng lời nói ra khiến lão thái gia rất có thể diện, gật đầu cười nói:"Nhất định vậy, nhất định vậy."
Lâm Khải Dược đứng một bên lại toát mồ hôi lạnh, hắn biết lão thái gia tối nay chắc chắn sẽ đem gia pháp ra trị hắn. Thật không ngờ, chẳng qua chỉ mượn danh tiếng của Lâm gia định uy phong một chút. Không ngờ lại đâm đầu vào đá, bị ăn hai cái bạt tai đã đành, lại còn đến mách với lão thái gia. Lúc này, hắn thật sự hận Tiêu Thu Phong muốn chết.