"Yên Hồng, không phải sợ, xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi … vừa rồi bọn em tính đi đến tìm chị … thật không ngờ, vừa ra khỏi cổng trường, đã có một chiếc xe lao đến, sau đó hai người rất dã man xuống, rồi bắt Mỹ Đình đi, anh rể, cầu xin anh, xin anh cứu Mỹ Đình …"
Đối với thân phận của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu Phong cũng không rõ, nhưng một cô gái trẻ như vậy, hẳn là không có cừu gia gì, hắn hỏi: "Phát sinh lâu chưa, xe gì, biển số mấy?"
"Ngay vừa rồi, mới vài phút đồng hồ, chiếc Larke màu đen … biển số xe … anh rể, em không thấy rõ"Lúc đó bị hù dọa, làm gì còn tâm trí nhìn biển số xe, lại bị Tiêu Thu Phong hỏi, Liễu Yên Hồng đã khóc lớn tiếng.
Tiêu Thu Phong vội vàng cúp điện thoại, nhảy một cái từ trên cửa sổ xuống, khởi động xe, phát sinh chuyện như vậy, hắn cũng muốn xem một chút.
Lúc đi hắn đã gọi điện cho Phượng Hề, để mọi người lần theo đầu mối chiếc xe này, cũng may là Liễu Yên Hồng thông minh, gặp chuyện không may lập tức gọi cho hắn, hẳn là còn kịp.
Chạy với tốc độ cực nhanh, mười lăm phút sau, Tiêu Thu Phong đã đến cổng học viện Bắc Hải, cảnh sát đã bị kinh động, trong phòng an ninh của học việc Bắc Hải, đang lấy lời khai của các nữ sinh này.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, mấy nữ sinh này như nhìn thấy thủ hộ thần, không hẹn mà cùng nhau lao lại chổ Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tiêu đại ca, nhanh cứu Mỹ Đình đi, hu hu, nàng ta bị người xấu bắt cóc, anh nhất định không được để cho nàng gặp chuyện không may!"
"Anh rể, Mỹ Đình là vợ bé của anh đó, anh có chắc chắn cứu được không?"Một nữ sinh khác hình như đã bấn loạn, nói ra những lời không nên nói.
Ngay cả hiệu trưởng vừa đi ra nghe được cũng xém té xĩu, đường đường là những bông hoa của học viện Bắc Hải, tự nhiên toàn bộ chạy đi làm vợ bé của người ta … Tin chấn động???
Gương mặt đầy nước mắt của Liễu Yên Hồng đã không còn sự chán ghét, ôm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong nói: "Những người này đã chuẩn bị trước, anh rể, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp, nếu không Mỹ Đình sẽ không thoát được"
Các nàng đối với Tiêu Thu Phong vô cùng tin tưởng, so với cảnh sát còn nhiều hơn, cho nên bây giờ đem tất cả những gì mình biết nói ra.
"Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi, chuyện này quả thật có chút phiền phức, nếu có anh hỗ trợ, như vậy rất tốt"Dẫn đầu là A Phi, là thân tín của chú Tiêu Thu Phong, hắn đã gặp mặt người đàn ông này, cũng biết người này có quan hệ rất rộng với cục trưởng, cho nên không để cho cảnh sát quấy rầy khi bọn họ nói chuyện với nhau.
Đang nói, điện thoại của A Phi vang lên, hắn móc ra nói hai câu, rồi đưa cho Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu thiếu gia, cục trưởng có việc tìm anh"
"Thu Phong, con đang ở đâu, chuyện này, con nhanh phát động lên, mau giúp chú, Mỹ Đình không phải là người bình thường, nếu nàng ta thật sự gặp chuyện không may, chú sợ không chịu nổi, nhớ kĩ, nhất định phải xử lý nhanh lên, chú sẽ cho A Phi hỗ trợ con"
Tiêu Thu Phong chưa kịp mở miệng, chú của hắn đã cúp điện thoại, phỏng chừng chuyện này thật sự là rất to lớn, thân phận của Đinh Mỹ Đình quả thật không đơn giản, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không biết là gì.
"Yên Hồng, các em không cần phải lo lắng, các em có bị thương không?"Đối với thái độ vô lực của cô em vợ này khiến cho Tiêu Thu Phong quan tâm không ít.
"Em không sao, anh rể, chỉ cần Mỹ Đình không có việc gì, chúng em cũng không quan trọng"
Tiêu Thu Phong nói: "Tốt, các em ở lại trong trường đi, việc này để anh xử lý, được rồi, anh đi trước"
Trên kinh thành, trong một căn phòng bằng gỗ, một lão già nhận được điện thoại, giọng nói hét lên như sấm: "Người đâu, gọi điện cho Hạng Hổ quân khu Đông Nam, không biết làm ăn kiểu gì mà ngay cả trật tự địa phương cũng không quản được, ta có thể hy vọng hắn làm gì?"
"Hạng Hổ Ma, ta là Đinh Bổn Quân, cháu gái của ta bị người ta bắt cóc trong địa bàn của anh, anh làm ăn kiểu gì vậy… cái gì… không biết người nào là cháu gái ta … cút, cút ngay đến học viện Bắc Hải tìm hiểu sự tình, không quản anh dùng biện pháp gì, nếu không thể đem cháu gái của ta bình yên trở về, ta cho anh một viên đạn"
Lão già buông điện thoại, tức giận thở phì phò, nhưng không cách nào trấn an sự phẫn nộ, lúc đó, cánh cửa mở ra, một thiếu phụ khẩn trương chạy vào, vẻ mặt bi thương, nói: "Ba, ba, có phải Mỹ Đình gặp chuyện không may không, ba, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, con chỉ có một đứa con gái này thôi, ba, người nhất định phải đem Mỹ Đình trở về, con không thể sống mà không có nó"
Sau khi thiếu phụ tiến vào, một quân nhân trung niên cũng vào, thân mặc quân y, đeo hàm thiếu tướng, nhìn vẻ mặt xúc động của lão già, trầm giọng an ủi: "Vân Mai, Mỹ Đình là đứa cháu yêu thương nhất của ba, người nhất định sẽ nghĩ ra cách, em đừng làm loạn suy nghĩ của ba, yên tâm đi, sẽ có tin tức nhanh thôi"