Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 200: Gia tộc sau lưng Đinh Mỹ Đình



<!-- --> Hôm nay là cuối tuần, theo kế hoạch đã thương lượng, hôm nay đi Tiêu gia tác khách để lấy tiền, kỳ thật thì không phải là thương lượng, bởi vì Liễu Yên Hồng không nghĩ thế, nhưng không cách nào khác, một mình nàng không chịu được công kích của bốn người, mà đợt công kích này chính là do Đinh Mỹ Đình dẫn đầu.

"Hồng Hồng, bất quá đó là nhà của chị bạn, nhà của anh rể, không phải nhà bạn, bạn có nhiều ý kiến làm gì, khó khăn thế, chẳng lẽ bạn muốn vị trí vợ bé của mình?"

Đinh Mỹ Đình nói ra những lời không biết xấu hổ, làm kích động những con sắc lang kia, ngày nào cũng nghe Liễu Yên Hồng nói, trù nghệ của Tiêu bá mẫu như thế nào, các nàng rõ ràng lãnh đạm không ít, đương nhiên là muốn đi thưởng thức một phen, và dĩ nhiên là còn muốn thân cận với vị hắc mã hoàng tử trong mộng kia, vì thế đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện.

"Đúng đúng, Yên Hồng, bạn giám sát chặt chẽ như vậy, thật sự là có chút mờ ám, người ta là anh rể của bạn, bạn làm như đó là ông xã của bạn vậy, cho dù là có lo lắng, cũng là chuyện của chị bạn, em vợ này, muốn làm thái giám à?"

Lời này có nghĩa là, hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp đến độ muốn chết.

Thêm một nữ sinh khác chen miệng vào: "Cái này cũng khó nói lắm, các người không nghe người xấu xa kia nói sao, em vợ cũng có một nửa mộng với anh rể, nói không chừng Yên Hồng nhà chúng ta kỳ thật sớm cũng đã … uh uh!"

Loại trách cứ này … hình như có vẻ quá mập mờ thì phải, làm cho Liễu Yên Hồng ấm ức mà không có chổ phát tiết, chỉ biết há mồm, nhưng cũng không phản bác, nói cãi lại thì không ổn, có nói thì các nàng cũng không hiểu. Người đàn ông kia có tiền lệ như vậy mà, chỉ là muốn quản lý chặt chẽ, để cho chị gái không bị thương tâm.

"Được rồi, các người đi chuẩn bị đi, nhớ, không được phạm luật, còn nữa, không cho phép mặc váy, chỉ được mặc quần, nếu không thì không cho đi"Cuối cùng Liễu Yên Hồng cũng hạ quyết tâm, bằng không mấy người bạn này nhất định sẽ mặc váy cực ngắn gợi cảm, nhằm mục đích quyến rũ anh rể, nàng không cách nào chịu được.

Đinh Mỹ Đình lập tức đáp: "Không vấn đề, bổn tiểu thư cho dù không mặc váy để khoe chân đẹp, nhưng mặc quần cũng có thể biểu hiện vóc dáng chết người, còn sợ không đủ lực hấp dẫn sao?"

Nói nàng nói vậy, Liễu Yên Hồng lập tức hối hận, nàng đã biết, đám này không có hảo tâm, toàn bộ đều đang hướng về tên xấu xa đó.

Một nữ sinh khác cười: "Yên tâm đi Hồng Hồng, cho dù muốn ăn, cũng sẽ chừa cho bạn một chút, tất cả mọi người là chị em mà, sao có thể độc chiếm được, phải không Mỹ Đình!"

"Nói nhãm, mình muốn đi trang điểm, hắc hắc … nghe nói bà xã của Tiêu gia toàn là yêu tinh trời sinh đầy mị lực, xem ra mình phải đi trang điểm thật đậm"

Liễu Yên Hồng chán nản và bó tay.

Năm người trong ký túc xá, chỉ có nàng ngồi ngây ngốc, không đi thay trang phục, cứ mỗi lần nghĩ đến người đó là lại làm cho nàng tức giận, không có việc gì lại đi dụ dỗ con gái nhà người ta, thế nào cũng làm cho nàng gập phiền toái, đúng là đồ xấu xa.

Bốn nha đầu kia cũng lôi kéo Liễu Yên Hồng, hưng phấn đi ra ngoài, các nàng cũng đã có kế hoạch hết rồi, không chỉ muốn đi Tiêu gia, tối nay cho dù Tiêu Thu Phong không đáp ứng, các nàng cũng sẽ quay sang làm nũng với Tiêu bá mẫu, nhất định phải ở lại.

Một chiếc xe nhỏ, nhanh chóng chạy đến, hai người đàn ông đeo kính đen từ trong xe nhảy ra, đứng chặn trước ngũ nữ, chỉ vào Đinh Mỹ Đình nói: "Chính là nó …"

"Các người muốn làm gì?"Một nữ sinh quát lên, ngay lập tức bị một thằng tát cho một cái, sau đó bọn chúng chụp lấy cánh tay của Mỹ Đình kéo lên xe.

"Cứu mạng, cứu mạng …"Một tiếng hét kinh hoảng la lên, bảo vệ của học viện Bắc Hải đã đến, nhưng chiếc xe đã nổ máy bỏ chạy, cả quá trình không vượt quá ba phút, xem ra bọn chúng đã núp ở đây rất lâu.

Liễu Yên Hồng cả kinh đến ngây ngốc, sợ đến mức phát khóc: "Mỹ Đình … Mỹ Đình bị bắt cóc … nhanh … báo cảnh sát …"

Trong lúc một người đang gọi điện báo cảnh sát, điều mà Liễu Yên Hồng nghĩ đến duy nhất, chính là anh rể, điện thoại đã thông, nàng sợ đến mức nói không rõ ràng.

"Anh rể … huhu… em sợ quá, Mỹ Đình … Mỹ Đình bị người khác bắt cóc rồi … anh mau đi cứu nàng"

Tiêu Thu Phong nhận được cú điện thoại này, cũng giật mình kinh ngạc, Đinh Mỹ Đình đương nhiên hắn có ấn tượng, là bạn học của Liễu Yên Hồng, hoạt bát đáng yêu … xinh và tươi lắm.

"Yên Hồng, không phải sợ, xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi … vừa rồi bọn em tính đi đến tìm chị … thật không ngờ, vừa ra khỏi cổng trường, đã có một chiếc xe lao đến, sau đó hai người rất dã man xuống, rồi bắt Mỹ Đình đi, anh rể, cầu xin anh, xin anh cứu Mỹ Đình …"

Đối với thân phận của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu Phong cũng không rõ, nhưng một cô gái trẻ như vậy, hẳn là không có cừu gia gì, hắn hỏi: "Phát sinh lâu chưa, xe gì, biển số mấy?"

"Ngay vừa rồi, mới vài phút đồng hồ, chiếc Larke màu đen … biển số xe … anh rể, em không thấy rõ"Lúc đó bị hù dọa, làm gì còn tâm trí nhìn biển số xe, lại bị Tiêu Thu Phong hỏi, Liễu Yên Hồng đã khóc lớn tiếng.

Tiêu Thu Phong vội vàng cúp điện thoại, nhảy một cái từ trên cửa sổ xuống, khởi động xe, phát sinh chuyện như vậy, hắn cũng muốn xem một chút.

Lúc đi hắn đã gọi điện cho Phượng Hề, để mọi người lần theo đầu mối chiếc xe này, cũng may là Liễu Yên Hồng thông minh, gặp chuyện không may lập tức gọi cho hắn, hẳn là còn kịp.

Chạy với tốc độ cực nhanh, mười lăm phút sau, Tiêu Thu Phong đã đến cổng học viện Bắc Hải, cảnh sát đã bị kinh động, trong phòng an ninh của học việc Bắc Hải, đang lấy lời khai của các nữ sinh này.

Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, mấy nữ sinh này như nhìn thấy thủ hộ thần, không hẹn mà cùng nhau lao lại chổ Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Tiêu đại ca, nhanh cứu Mỹ Đình đi, hu hu, nàng ta bị người xấu bắt cóc, anh nhất định không được để cho nàng gặp chuyện không may!"

"Anh rể, Mỹ Đình là vợ bé của anh đó, anh có chắc chắn cứu được không?"Một nữ sinh khác hình như đã bấn loạn, nói ra những lời không nên nói.

Ngay cả hiệu trưởng vừa đi ra nghe được cũng xém té xĩu, đường đường là những bông hoa của học viện Bắc Hải, tự nhiên toàn bộ chạy đi làm vợ bé của người ta … Tin chấn động???

Gương mặt đầy nước mắt của Liễu Yên Hồng đã không còn sự chán ghét, ôm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong nói: "Những người này đã chuẩn bị trước, anh rể, anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp, nếu không Mỹ Đình sẽ không thoát được"

Các nàng đối với Tiêu Thu Phong vô cùng tin tưởng, so với cảnh sát còn nhiều hơn, cho nên bây giờ đem tất cả những gì mình biết nói ra.

"Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi, chuyện này quả thật có chút phiền phức, nếu có anh hỗ trợ, như vậy rất tốt"Dẫn đầu là A Phi, là thân tín của chú Tiêu Thu Phong, hắn đã gặp mặt người đàn ông này, cũng biết người này có quan hệ rất rộng với cục trưởng, cho nên không để cho cảnh sát quấy rầy khi bọn họ nói chuyện với nhau.

Đang nói, điện thoại của A Phi vang lên, hắn móc ra nói hai câu, rồi đưa cho Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu thiếu gia, cục trưởng có việc tìm anh"

"Thu Phong, con đang ở đâu, chuyện này, con nhanh phát động lên, mau giúp chú, Mỹ Đình không phải là người bình thường, nếu nàng ta thật sự gặp chuyện không may, chú sợ không chịu nổi, nhớ kĩ, nhất định phải xử lý nhanh lên, chú sẽ cho A Phi hỗ trợ con"

Tiêu Thu Phong chưa kịp mở miệng, chú của hắn đã cúp điện thoại, phỏng chừng chuyện này thật sự là rất to lớn, thân phận của Đinh Mỹ Đình quả thật không đơn giản, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không biết là gì.

"Yên Hồng, các em không cần phải lo lắng, các em có bị thương không?"Đối với thái độ vô lực của cô em vợ này khiến cho Tiêu Thu Phong quan tâm không ít.

"Em không sao, anh rể, chỉ cần Mỹ Đình không có việc gì, chúng em cũng không quan trọng"

Tiêu Thu Phong nói: "Tốt, các em ở lại trong trường đi, việc này để anh xử lý, được rồi, anh đi trước"

Việc này, quả thật rất nghiêm trọng, bởi vì Mỹ Đình không phải người bình thường.

Trên kinh thành, trong một căn phòng bằng gỗ, một lão già nhận được điện thoại, giọng nói hét lên như sấm: "Người đâu, gọi điện cho Hạng Hổ quân khu Đông Nam, không biết làm ăn kiểu gì mà ngay cả trật tự địa phương cũng không quản được, ta có thể hy vọng hắn làm gì?"

"Hạng Hổ Ma, ta là Đinh Bổn Quân, cháu gái của ta bị người ta bắt cóc trong địa bàn của anh, anh làm ăn kiểu gì vậy… cái gì… không biết người nào là cháu gái ta … cút, cút ngay đến học viện Bắc Hải tìm hiểu sự tình, không quản anh dùng biện pháp gì, nếu không thể đem cháu gái của ta bình yên trở về, ta cho anh một viên đạn"

Lão già buông điện thoại, tức giận thở phì phò, nhưng không cách nào trấn an sự phẫn nộ, lúc đó, cánh cửa mở ra, một thiếu phụ khẩn trương chạy vào, vẻ mặt bi thương, nói: "Ba, ba, có phải Mỹ Đình gặp chuyện không may không, ba, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, con chỉ có một đứa con gái này thôi, ba, người nhất định phải đem Mỹ Đình trở về, con không thể sống mà không có nó"

Sau khi thiếu phụ tiến vào, một quân nhân trung niên cũng vào, thân mặc quân y, đeo hàm thiếu tướng, nhìn vẻ mặt xúc động của lão già, trầm giọng an ủi: "Vân Mai, Mỹ Đình là đứa cháu yêu thương nhất của ba, người nhất định sẽ nghĩ ra cách, em đừng làm loạn suy nghĩ của ba, yên tâm đi, sẽ có tin tức nhanh thôi"