Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 202: Đánh chết mẹ nó đi



<!-- --> Cảm giác vừa thẹn vừa đau này, làm cho Mỹ Đình bừng tỉnh, ngẩng đầu lên…. "Hu hu"một tiếng, khóc thành tiếng lớn.

"Mỹ Đình, không có việc gì, không có việc gì …"

"Hu hu, sao anh lại đến trễ như vậy, nếu người ta chết, làm sao có thể làm vợ bé của anh!"

Tiêu Thu Phong đổ mồ hôi, tiểu nha đầu lúc này còn nhớ rõ chuyện làm vợ bé, thật sự rất là ương ngạnh.

"Là mày!" Vẻ mặt dục động cuồng mê của Hạng Phi Ca vang lên, trong nháy mắt hắn gào lên: "Người đâu …."

Cửa mở ra, bốn người mặc đồ đen xông ra, Hạng Phi Ca bị hù đến tận gan, cũng đã xoay người bỏ chạy, ngay cả dũng khí đối mặt với Tiêu Thu Phong cũng không có.

"Ông xã Tiêu, đừng để nó thoát, đập gãy chân nó" Đinh Mỹ Đình lên tiếng, tên súc sinh ghê tởm này, khiến cho nàng nhảy lầu tự tử, nếu không phải người đàn ông này đến kịp lúc, bây giờ chắc nàng đã chết.

Tiêu Thu Phong đương nhiên là không để hắn thoát, đang lo không tìm được cơ hội giết hắn đây.

Thân hình vừa động, cho dù là ôm một tiểu nha đầu, bốn tên vệ sĩ cũng không thể cản nổi, Hạng Phi Ca còn chưa kịp chạy đến cửa thì đã thấy Tiêu Thu Phong đứng đợi hắn.

"Hạng Phi Ca, tao đã nói với mày, đừng đụng đến tao. Lần trước tao đã cho mày một cơ hội, lần này là do mày tự chuốc lấy"

Nhìn thấy không có cách nào đào tẩu, Hạng Phi Ca lạnh lùng kiêu ngạo quát: "Tiêu Thu Phong, mày chỉ là một thằng oắt con, dám vô lễ với tao như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày cũng như tất cả những người đám châm chọc tao, kể cả con đĩ đó, đều phải chết … ha ha"

"Anh, đừng nói nhiều với nó, đánh cho má nó nhìn không ra luôn đi" Tiểu nha đầu này quả thật cũng rất tàn nhẫn, thật là làm cho Tiêu Thu Phong âm thầm kinh ngạc…. Tiểu nha đầu này, cuối cùng gia tộc là như thế nào?

"Ầm ầm …"Những tiếng bước chân, một đoàn người áo xanh đã xông lên, thấy những người này, Hạng Phi Ca hưng phấn kêu lên: "Tiêu Thu Phong, lần trước một mình mày đấu ba trăm, bây giờ tao gọi đến một ngàn người, xem mày có thoát hay không?"

Tiêu Thu Phong cười lạng lùng, mắng: "Mày không chỉ là một phế vật, mà còn là một thằng ngu, lão tử cũng đang raûnh, không có việc gì làm, nên chơi với mày một chút …" Nhìn thấy đám lính cường hãn kia, không cần hỏi cũng biết thằng ku này điều cả hộ vệ doanh ra để báo thù riêng, thật đúng là công tử nhà giàu!!!

Thân thể vừa động, một quyền rắn chắc đã để trên mặt Hạng Phi Ca, mặt hắn méo đi, thân thể bay đi còn nhanh hơn là tốc độ Tiêu Thu Phong lao đến, một chân đạp lên thằng ku tí của hắn, sợ là lúc này thần tiên cũng khó cứu hắn.

Lần trước chị là cảnh cáo, còn lần này đạn thật diễn thật, biến tiểu tử này thành tổng quản nội cung.

"Thiếu gia" Một tên thủ hạ lớn tiếng kêu lên, nhưng đã bị Tiêu Thu Phong nắm cổ, vứt một cái thật mạnh phát ra những tiếng "rắc rắc"của xương gãy.

"Tiêu Thu Phong, mày nhất định sẽ chết, ông già tao sẽ không buông tha mày".

Tiêu Thu Phong không có ý định làm Mỹ Đình thất vọng, thật sự là đánh đến nổi má nhìn không ra, thật ra thì lần trước đã có thể giết hắn, nhưng do nể mặt Hạng Hổ nên chỉ làm như vậy, không muốn để cho Tiêu gia đối địch với Tổng tư lệnh quân khu Đông Nam, vì Tiêu Thu Phong không yên tâm.

Nhưng nếu đã muốn đấu, vậy thì phải làm cho hoành tráng.

"Nếu Hạng Hổ có đảm lượng, tao chờ hắn!" Tiêu Thu Phong lạnh lùng bỏ lại một câu, ôm Đinh Mỹ Đình nhảy xuống.

Hắn không có hứng thú chơi với những thằng ngu, chỉ có thứ đầu đất như Hạng Phi Ca mới thích chơi mấy trò này.

"Anh, chúng ta là đồng sinh cộng tử sao?" Nhìn thấy thảm trạng của Hạng Phi Ca, Đinh Mỹ Đình không chút sợ hãi, đối với những người con gái bình thường, thì quả là vô cùng đặc biệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tiêu Thu Phong cười nói: "Yên tâm đi, về sau nhất định có người đàn ông khác đồng sinh cộng tử với em, nhưng không phải anh"

"Nhớ lại, anh đã cứu em hai lần, còn hôn em một lần, em nhớ rất kỹ, cả đời này, em đều thuộc về anh, Hồng Hồng có kháng nghị đi nữa, em cũng không nghe".

Không muốn để tiểu nha đầu này lao vào lòng lẩn quẩn, Tiêu Thu Phong nói: "Được, bây giờ em đã an toàn, anh chở em về học viện, nhớ kỹ, không được tùy tiện đi ra ngoài"

Nghe hắn nói vậy, Đinh Mỹ Đình đã vội ôm chặt tay hắn, nói như muốn khóc: "Anh ơi, Mỹ Đình rất sợ, rất sợ hãi, anh đừng bỏ em, Mỹ Đình sẽ gặp ác mộng đó …"

Sợ??? Hình như không giống, Tiêu Thu Phong nhìn vào ánh mắt của tiểu nha đầu này, không có chút gì gọi là sợ trong đó.

"Vậy em muốn thế nào?"

"Em muốn đến nhà anh, người ta không phải là vợ bé của anh mà, bây giờ có nguy hiểm, đương nhiên là muốn kiếm chổ tránh né, anh ơi, em sẽ không gây phiền toái cho anh đâu, em sẽ gọi điện thoại cho người nhà, để bọn họ đón em"

Lúc này có thể từ chối sao? Đáp án của Tiêu Thu Phong là không thể, không phải hắn không nghĩ, mà tiểu nha đầu này cứ như bạch tuộc mười tám vòi, quấn chặt lấy hắn, muốn gỡ cũng không ra được.

Đi đến Tiêu gia, tiểu nha đầu này hưng phấn không nhịn được, gọi một cú điện thoại, mà không phải gọi về nhà, là gọi cho các người ở học viện, thuận tiện báo cáo bình an.

"Này, mình đang ở Tiêu gia, các cậu tới thì cơ hội là của một mình mình đó"

Điều này thật sự làm cho đám Liễu Yên Hồng có chút dở khóc dở cười, mặc kệ là thế nào, chị em không có vấn đề gì, các nàng cũng không có việc gì, vội vàng lao ra khỏi vòng bảo vệ của cảnh sát, bay nhanh đến Tiêu gia.

Lúc này, A Phi cũng báo tin cho Tôn Khánh Dục, ông ta mừng rỡ, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Thu Phong, nghe được Mỹ Đình thật sự không có việc gì, ngay cả quá trình cũng không hỏi rõ, đã vội đi báo tin mừng.

Còn Đinh Mỹ Đình đã gọi điện thoại cho người nhà: "Mỹ Đình, là con sao, con đang ở đâu, bọn họ có khi dễ con không …. "Trong nhà chỉ còn có một mình Đinh Ái Quốc, không cách nào khác, bởi vì lão già đã ra lệnh buộc hắn phải ở nhà chờ tin.

Đinh Mỹ Đình làm bộ khóc lên: "Ba ơi, con sợ quá … Mỹ Đình thiếu chút nữa đã chết!"

Nghe thấy âm thanh bi thương này, trái tim Đinh Ái Quốc cũng xuýt vỡ vụn, Đinh gia chỉ có một đứa cháu, được nâng như trứng hứng như hoa, cả nhà yêu thương vô cùng, giờ phút này lại bị ủy khuất.

Cũng bởi vì quá yêu thương, cho nên đối với yêu cầu của nàng đều đáp ứng trăm phần trăm, ngay cả khi nàng yêu cầu đi lên học viện Bắc Hải đi học một mình, cả nhà đều đáp ứng.

"Rầm …!"Một tiếng, nắm tay đập lên bàng, làm mấy tách trà trên đó ngã hết, có thể thấy được một quyền này, rất là bạo lực.

"Mỹ Đình, bọn chúng muốn gì, ba đều cho chúng, chỉ cần chúng không làm thương tổn con, con không cần phải sợ, gia gia con đã đi, người nhất định sẽ có biện pháp cứu con, không phải sợ"

Đinh Mỹ Đình vừa nói vừa chào Điền Phù đang bưng điểm tâm lên, bĩu môi nói: "Ba, con không có sợ, có người đến cứu con rồi, bây giờ con đang ở nhà anh ấy"

Trong lòng Đinh Ái Quốc liền mừng rỡ, kêu lên: "Mỹ Đình, vậy … rất tốt rồi, con không phải sợ, mẹ con cũng đến rồi, ân nhân cứu mạng của con, Đinh gia nhất định sẽ báo đáp tốt"

"Ba, người kia muốn con làm vợ bé, làm sao bây giờ?"Đinh Mỹ Đình nhẹ giọng hỏi, nhưng đầu dây bên kia đã quát đến: "Không được …"

"Nhưng mà … con đã đáp ứng, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, không phải trên TV đều diễn như vậy sao?"

Đinh Ái Quốc bùng nổ, con gái mình không cách nào dạy dỗ, không còn cách nào khác đành vô lực cầu xin: "Mỹ Đình, con còn nhỏ, việc này, con nên nghe lời của mẹ con, chờ mẹ con đến, các người thương lượng với nhau … còn bây giờ, không nên dính vào"

Trên TV đều diễn như vậy thật, Đinh Ái Quốc muốn đập hết TV trong nhà, tên khốn nạn nào, làm ra mấy cái phim như vậy, dạy hư con gái nhà người ta…

Điền Phù đứng bên cạnh, vừa tức giận vừa buồn cười, lắc đầu, ai … đụng đến đứa nhỏ này, làm cha mẹ thật quả là vất vả, ngay cả gạt người cũng không chớp mắt một cái.

Nhưng khi Đinh Mỹ Đình buông điện thoại ra, cũng đến bên cạnh Điền Phù, nắm lấy tay của Điền Phù, làm nũng nói: "Bá mẫu, người cũng đã thấy, anh ấy đã cứu con hai lần, lúc nãy nếu không phải anh ấy chạy đến kịp thời, Mỹ Đình đã nhảy lầu để bảo vệ sự trong sạch, một người đã chết qua một lần, thì còn chuyện gì mà không thể làm, không bằng cho con làm vợ bé của anh ấy, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời"

Lời này nói ra làm Điền Phù chớp mắt liên tục.

Tốt, bà thừa nhận, tiểu nha đầu này là một cô gái rất thông minh, tràn đầy sức sống, so với lão thái bà, quả thật cũng bị lây khí tức tuổi trẻ, làm con dâu mình là quá đẹp. Hơn nữa, tuổi của nàng, cũng đã có thể sinh con được rồi!!!

Trời ạ, mỗi lần có cơ hội như vậy, Điền Phù lại không tự chủ mà nghĩ đến đứa cháu, ôi, cũng là do con mình làm hại người ta, vợ thì càng lúc càng nhiều, mà cháu thì không có cơ hội lộ diện?? Hỏi sao bà không gấp cho được….

"Cái này … Mỹ Đình, con còn nhỏ quá, tìm ông xã lập gia đình là chuyện của cả đời người, con cũng thấy rồi đó, con trai của bác đã có vợ, con không nên suy nghĩ bậy bạ, thanh thản ổn định làm một đứa em gái ngoan, không phải tốt hơn sao?"

Nếu lựa chọn giữa tiểu nha đầu, trong lòng Điền Phù luôn luôn tán thành cho Phượng Hề, là một người phụ nữ thành thục, hơn nữa thân bản cường tráng, mông eo phì nhiêu, trời sinh là một người mắn đẻ.