Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 215: Trở về Đông Nam



<!-- --> Long Tương cười xong, đi đến trước mặt Đinh Bổn Quân hành lễ cung kính, sau đó nói: "Thủ trưởng, chuyện của khuyển tử, Long Tương đã nghe nói, làm phiền đến Đặc Chiến Đại Đôi, thật sự là Long Tương quản giáo không nghiêm, xin người yên tâm, chuyện này, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, không thiên vị cho nó"

Đinh Bổn Quân nghe những lời này, đương nhiên là không thể không nể mặt Long Tương, phất tay nói: "Nếu Long Tương đã nói như vậy, lão già ta cũng phải cho những người trẻ tuổi một cơ hội, hy vọng chuyện này, sẽ không tái diễn nữa"

Long Tương gật đầu, quay lại nhìn Triệu Nhược Thần một cái, cười nói: "Tuyệt đối sẽ không tái phạm!"

"Phó quan, đưa tất cả những người bị giam cho Long Tương bảo lãnh về, sau này khu vực của Đặc Chiến Đại Đội được liệt vào vùng cấm cấp ba, thông báo với tất cả, nếu bất kỳ ai không có lệnh mà bước vào, thì có thể bắt giam, nếu phản kháng, có quyền nổ súng!"

Một khi chuyện đã như vậy, Đinh Bổn Quân ngay lập tức bù đắp sơ hở nghiêm trọng này, hơn nữa đối với Triệu Nhược Thần, lão cũng có hảo cảm, có lẽ người nữ binh này, có quan hệ với Tiêu gia ở Đông Nam, cho nên lão phá lệ đặc biệt.

"Đa tạ thủ trưởng, Long Tương sẽ không quầy rầy người"Long Tương hành lễ xong, xoay người, nhưng chưa rời đi, đến trước mặt Triệu Nhược Thần, nhẹ giọng nói: "Nhược Thần, chú và cha của con cũng có chút giao tình, nếu như người nào dám làm phiền đến con nữa, con cứ việc nói chú, chú sẽ giúp con"

"Đương nhiên, cửa Long gia luôn rộng mở vì con, nếu có thời gian, con cứ việc ghé thăm!"

Yêu cầu của Long Tương, đối với bất kỳ người nào, cũng đều là một vinh quang, ít nhất là từ hôm nay trở đi, địa vị của Triệu Nhược Thần đã không còn như xưa.

Đinh Bổn Quân không hiểu ý tứ của Long Tương, nhưng cảm giác là giống như tên này đang thu phục nhân tâm, bất quá lão không nói gì, bởi vì chuyện này không liên quan đến quân kỷ, tùy thuộc vào con người thôi.

Nhưng, Hoàng Gia Minh bên bên cạnh, đã lạnh giọng quát: "Đây là việc nhỏ, không phiền đến Long Tương, Nhược Thần có việc, cũng do Hoàng gia giúp nàng xử lý"

Có quan hệ với Hoàng gia và Long gia, là hai trong ba nhà nổi danh nhất kinh thành, Triệu Nhược Thần không muốn nổi danh cũng không được.

Long Tương cũng không có phản ứng gì, vẫn giữ nụ cười trên mặt. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn không để ý đến Hoàng Gia Minh, hoặc là trong đầu ông, hắn chỉ là một thằng nhóc chưa dứt sữa, không xứng để ông tức giận, nên không chấp nhất hắn.

"Quay về doanh …"Quát một tiếng, ông thản nhiên rời đi.

Hoàng Gia Minh tựa hồ như vẫn còn muốn nói chuyện với Triệu Nhược Thần, nhưng Dạ Ưng đã tiến lại, chấp tay thủ thế nào: "Hoàng thiếu gia, lão thủ trưởng đã hạ lệnh, xin mời người rời đi, đừng làm khó chúng ta"

Liếc Dạ Ưng một cái, Hoàng Gia Minh cuối cùng không nói gì, sau đó rời đi, xem ra, phải thương lượng với Triệu Quang Bình, nếu Triệu gia muốn vực dậy, thì hôn sự giữa hắn và Triệu Nhược Thần, phải được thúc đẩy nhanh chóng, nếu không thì sẽ hỏng hết.

Người ngoài đã đi, Đinh Bổn Quân nhìn Dạ Ưng, thản nhiên cười nói: "Dạ Ưng, xem ra, sự thông minh của anh cũng không giúp được, việc này càng lúc càng phiền"

Liên quan đến Hoàng gia và Long gia, đó là một vinh quang, nhưng mặt khác, cũng là một phiền toái, đắc tội với bên nào cũng không tốt.

Dạ Ưng cười khổ: "Tôi chỉ làm tốt công việc của mình, làm hết sức,nếu không giải quyết được, thì để tiểu tử kia xử lý, tôi không dám ý kiến"

Tựa hồ như hắn đối với Tiêu Thu Phong tuyệt đối tin tưởng, hơn nữa còn chờ mong, giống như tính cách của một đứa trẻ. Nếu người đó bây giờ ở đây, thì tên Long Thiên Hành sẽ không dễ dàng rời đi, ít nhất là phải thiếu một tay hay một chân, chỉ là không biết, tình nghĩa tử giữa hắn và Long Tương sẽ còn lại bao nhiêu phần.

Đinh Ái Quốc tựa hồ cũng hiểu người này, nghe vậy cảm thấy hứng thú cười nói: "Các người thật sự là làm cho tôi cảm thấy hứng thú, Dạ Ưng lão đệ, nếu người này đến kinh thành, anh nhất định phải giới thiệu cho tôi một chút, không gặp mặt, tôi tuyệt đối không can tâm"

"Dạ Ưng, anh cảm thấy khó hiểu vì sao tôi lại biết hắn?"Đinh Bổn Quân hỏi.

Dạ Ưng gật đầu, hắn quả thật không biết, những người biết tên kia là Ảnh tuyệt đối không nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Bởi vì tiểu tử này hấp dẫn cháu gái ta, bây giờ làm cho nàng xem chúng ta như kẻ thù, ngay cả nhìn một cái cũng không có, anh nói xem làm sao chúng ta có thể quên tên hắn"

Trong nháy mắt, Đinh Bổn Quân nhìn thấy rõ ràng, Triệu Nhược Thần đang đứng lẳng lặng bên cạnh, đột nhiên trên mặt xuất hiện sự khác thường, mặc dù chỉ xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng lão đã thấy rõ, có một số việc, trong lòng lão đã rõ.

Dạ Ưng không kỳ quái, cười nói: "Tiểu tử kia là yêu tinh hại người, nếu như tôi là phụ nữ, phỏng chừng đã lấy thân báo đáp"

Đoạt đi Vũ thần của Long Tổn, trong nhà còn có một người vợ Liễu Yên Nguyệt, mà bây giờ còn có một Triệu Nhược Thần, rồi lại dụ dỗ thêm cháu gái của lão thủ trưởng, tiểu tử này diễm phúc tốt thật.

Đinh Bổn Quân cũng cười sảng khoái, một thằng đàn ông, vốn phải có khí khái này, làm cho phụ nữ tự động lấy thân báo đáp, chứ không giống như Long Thiên Hành, cưỡng ép người khác, thật sự là mất mặt của đàn ông.

"Mặc dù tiểu tử này khiến cho lão già ta đau đầu, nhưng không thể không nói, ta đối với hắn cũng có vài phần hảo cảm, Triệu Nhược Thần, cô trở về nói với cha cô, ta sẽ cho hắn một cơ hội, lệnh ủy nhiệm, ngày mai ta sẽ phái người đưa cho hắn"

Đây không chỉ cho Triệu Quang Bình cơ hội, mà con cho tên tiểu tử ở Đông Nam cơ hội, quân lực ở Đông Nam do một tay lão nắm giữ, sở dĩ cướp từ tay Triệu Quang Bình, bởi vì hắn ta không đáng tin tưởng.

Nhưng bây giờ thì khác, Đinh Bổn Quân tìn rằng, tiểu tử khi chính là một con rồng, một ngày nào đó, nhất định sẽ bay cao và bay xa trên bầu trơi, mà Triệu Nhược Thần lại là đàn bà của hắn, thu xếp như vậy, tuyệt đối hữu dụng.

Làm một lão già có kinh nghiệm vô số, cái nhìn của lão, người bình thường tuyệt đối không thể thấy được.

Triệu Nhược Thần sửng sốt, dễ dàng vậy sao?

Trong lòng nàng rất rõ loại tranh đấu quyền lực này, ở Đông Nam, Triệu gia có thể coi là bá chủ một phương, nhưng sau khi bị điều trở về kinh thành, thì chỉ là một con bù nhìn, làm cho mọi người thiếu chút nữa đã quên, Đông Nam còn có một Triệu gia, mà lão già trước mắt này, không thể nghi ngờ, là một người rất có quyền lực.

Nhưng từ ngữ khí ủa lão, cơ hội này, không giống như là cho Triệu gia, mà là cho người đàn ông kia, càng muốn trốn tránh hình bóng của hắn, thì nó lại xuất hiện càng nhiều trong đầu, làm nàng căn bản vô lực kháng cự.

Bất quá, việc này đối với Triệu gia, nói như thế nào, cũng là một sự may mắn.

Tiêu Thu Phong ở Đông Nam xa xa ấy cũng không biết được những vấn đề phát sinh ở đây, đối với trong kinh có ảnh hưởng rất lớn. Từ sau trận chiến hôm đó, đại diện cho Lâm gia tại Đông Nam đã lui binh, nhưng Liễu Yên Nguyệt không bỏ qua cơ hội tốt này, nhân cơ hội ném đá xuống giếng, thi triển năng lực của Phong Cháng, Lâm gia chỉ có thể chống đỡ trong đau khổ.

Mà ảnh hưởng bi thảm nhất của Đông Nam, chính là sản nghiệp của Lâm gia tại Tây Bắc, bị tác dụng tương tự, làm cho Lâm Bắc Dân chỉ biết câm miệng lại, có khổ không nói được, bởi vì không thể làm cho lão thái gia biế,t nếu không để ông tức giận, lại chọn người vào Đông Nam quản lý, thì sẽ phân tác quyền lực của hắn.

Sau khi trận chiến chấm dứt, Lãnh Phong thừa thắng truy kích, cứ đè những chổ đau của con chó ra mà đánh, và từ đó về sau vang danh ở Đông Nam: Quái Tài.

Còn Liễu Yên Nguyệt không hề thỏa mãn với tình thế của Đông Nam, dưới sự ủng hộ của Tiêu Thu Phong, bắt đầu tiến hành rót kinh tiên vào phương Bắc, dù sao vương quốc kinh doanh siêu cấp Long Đằng cũng đang nằm trên bản kế hoạch, nên để cho một nữ chủ nhân nếm thử mùi vị thao túng kinh tế lẫn quyền lực một lần, cho dù là tổn thất cũng không phải đại sự gì.

Bàng Binh Quyền rời Đông Nam, Hạng gia cũng mất tăm hơi, Lâm gia bị thương, mấy ngày nay đều an phận cả rồi, chỉ có Phong Chánh, dưới sự hợp tác của công ty bảo an do Phượng Hề nắm giữ, cơ hồ ngày càng lớn mạnh.

Để bảo đảm sự an toàn của Phượng Hề lẫn Tiêu gia ở Đông Nam, Tiểu Lục Tử đã trở thành thủ lĩnh của hắc bang tại đây, từ ba vạn bang chúng trong tay, lấy ra hơn năm trăm người, thành lập Thiết Huyết Vệ Đội, chuyên tiến hành công tác bảo vệ, cùng với mạng lưới tình báo Thiên Võng của Phượng Hề liên lạc với nhau.

Trừ tập luyện mỗi ngày, chính là sự giết chóc, dùng máu để rửa đường, hủy diệt những kẻ đối địch.

Loại thực chiến này, làm cho mỗi người đều tiến bộ rất nhiều, ngay cả Tiểu Lục Tử cũng đã được Tiêu Thu Phong khen ngợi hai lần.

Bởi vì trên người tiểu tử này, làm cho Tiêu Thu Phong nhớ đến mọi người ở Trung Đông, bọn họ không phải đã rất cố gắng để trở nên mạnh mẽ sao?

Loại lực lượng mạnh mẽ này, có thể chứng minh một việc, đường lên kinh, ngày càng gần.

Một tuần trôi qua, vào một ngày, trong nhà có một người khác, là một người khách rất ngoài ý muốn.

Đó là Triệu Quang Binh, mất đi lực lượng ở Đông Nam, lần trở về này, đã đoạt trở lại, sự lạnh lùng trên mặt của lần gặp mặt trước đã không còn, thay vào đó là sự vui mừng.

Lần trước, Hạng Hổ làm náo nhiệt, khiến cho Tiêu gia không được bình yên, lần này lại đến Triệu Quang Bình, khiến cho hai người lớn của Tiêu gia có chút lo lắng.

"Tiêu thiếu gia, mạo muội đến chơi, sẽ không quấy rầy người chứ!"Triệu Quang Bình trở về lần này, tựa hồ như đã lĩnh ngộ rất nhiều thứ.

Đặc biệt, khi con gái lơ đãng nhắc nhở, làm cho ông rõ ràng, ông có thể trở lại lần này, là do có một người đàn ông âm thầm làm ảnh hưởng.

Nhưng cuối cùng là cái gì, ngay cả Tiêu Thu Phong cũng không biết.