<!-- --> "Điều này, điều này là thật sai?" Nghe Tiêu Thu Phong nói, Phượng Hề rất kinh ngạc. Nếu như là trước đây nàng sẽ không hề khách khí. Bởi vi nàng và người đàn ông này chỉ là bạn bè. Nhưng bây giwof có một số việc đã thay đổi về chất. Nàng khi đối mặt với người đàn ông này, tría tim không thể nào giữ được bình tĩnh. Tiêu Thu Phong thấy PHượng Hề đang xấu hổ, hơi cười cười, hỏi: "Sao không thể, Phượng Hề có vấn đề gì sao? Nếu như vậy thì thôi"
Giọng nói rất thản nhiên. Phượng Hề còn chưa gấp thì bốn cô bé bên cạnh nàng đã khẩn trương. Đây chính là một cơ hội tốt, đặc biệt là Lâm Ngọc Hoàn. Nàng biết rằng đây là cơ hội của mình. Mặc dù chỉ có đến đó mấy ngày nhưng nàng vẫn phải nắm lấy, không phải sao?
"PHượng tỷ, không nên do dự mà. Đi thôi, Tiêu thiếu gia quan tâm đến chị, bọn em đi với chị. Chị không phải đã nói ở Tiêu gia rất thoải mái sao. Còn có gì mà không thể chứ. Việc làm ở đây giao cho nhân viên. Mỗi ngày họ báo cáo là được. Cũng chỉ có mấy ngày mà thôi, không có gì đâu ạ"
Thi Diễm cũng nói" " Đúng vậy, PHượng tỷ, Tiêu thiếu gia vừa phải lo lắng cho Tiêu gia vừa lo lắng cho nơi đây. Cùng phải để ý cả hai bên, chi không thương anh ấy sao. Muốn anh ý mệt chết sao"
Chiêu Tuệ ở bên cạnh cũng cười nói: " Thực ra em đã muốn sớm như vậy. Thật không ngờ việc này lại đến nhanh như vậy. Xem ra Phượng tỷ là con dâu mới, có thể về nhà…"
Mặc dù Phượng tỷ không nói, nhưng lời nàng nói đúng là đã linh nghiệm.
Phượng tỷ trừng mắt với Chiêu Tuệ không cho nàng nói tiếp. Đối với loại chuyện này, Phượng tỷ rất để ý. Không cho phép ai mang đến bất cứ phiền toái nào cho Tiêu Thu Phong.
"Vậy chuyển thôi. Các em mau đi thu xếp đồ đạc, chẳng lẽ đi tay không?"
Hơi xấu hổ quát bốn cô bé, Phượng Hề thẹn thùng đồng ý. Chiêu Tuệ nói không sai. Phượng Hề lúc này có cảm giác như con dâu mới về nhà chồng, vừa xấu hổ, vừa hạnh phúc. Cảm giác này thật khó có thể hình dung. Chẳng qua nhìn gương mặt vui sướng của Tiêu Thu Phong, nàng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Phụ nữ đúng là có chút phiền phức, đợi gần một tiếng, hơn mười vali lớn nhỏ được mang ra. Tiêu Thu Phong có chút kinh ngạc đến ngây người. Những người này không phải là muốn mang hết cả Hồng Lâu đi đó chứ.
" Tiêu thiếu gia, xin lỗi. Bọn em có rất nhiều đồ. Quần áo, mỹ phẩm. Còn có con bé Chiêu Tuệ này mang cả búp bê đi theo. Thật sự là thua nó" Thi Diễm nói, khinh bỉ liếc nhìn Chiêu Tuệ một cái.
Chiêu Tuệ không phục kêu lên: " Chị, chị không phải cũng như như vậy sao. Ngay cả kem đánh răng, bàn chải cũng mang theo. Hơn nữa còn mang theo đồ lót rất gợi cảm. Hừ, không phải là muốn hấp dẫn Tiêu thiếu gia đó chứ. Em nói trắng ra"
Thi Diễm đỏ mặt xấu hổ, lập tức đuổi cô bé này. Nói chuyện không có đầu óc gì hết, cái gì cũng dám nói, đây không phải làm khó mình sao?
Tương đôi mà nói, Phượng Hề và Lâm Ngọc Hoàn có ít đồ nhất.
Tiêu Thu Phong thì không sao, phân phó Thiết Huyết vệ đội đang canh cửa mang các thứ lên xe. Sau đó năm người phụ nữ chia làm hai xe chạy đến Tiêu gia.
Liễu Yên Nguyệt va Điền Phù sai người quét dọn phòng ốc một lần cũng thay rất nhiều đồ mới, Giờ phút này đang đứng ở cửa trang viên đợi.
Phượng Hề đã đến đây nên không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng bốn cô bé kia đến đây lần đầu tiên, nhìn trang viên cực lớn này, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn. Bọn họ như đi vào công viên, hết nhìn đồn lại nhìn tây. " Bác gái, xin lỗi vì cháu đã làm phiền mọi người" Phượng Hề đương nhiên khác mấy cô nàng kia, lập tức đi đến trước mắt Điền Phù, Liễu Yên Nguyệt mà nói chuyện.
Liễu Yên Nguyệt cười nói: " Được rồi, chị Phượng, chị bây giờ cũng không phải khách, không cần khách khí. Đi nào, mấy mỹ nữ kia, chi dẫn các em đi nhận phong, Muốn gì thì cứ nói. CHờ sau khi an bài chỗ ở, mọi người cứ đi dạo xung quanh nơi đây. Yên tâm, Tiêu gia chúng ta không có quy định gì. Mọi người thích là được."
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của mấy cô nàng kia, Liễu Yên Nguyệt lập tức nói. Đều là người một nhà, không cần phân biệt.
" Mẹ, giới thiệu với mẹ một chút. Bốn cô bé này tên là Thi Diễm, Ngọc Thiền, Chiêu Tuệ. Ừm, Ngọc Hoàn, em lại đây…"
Ngọc Hoàn là người của hắn, nên đương nhiên phải giới thiệu cẩn thận. Ngọc Hoàn có chút xấu hổ đi tới. Nàng nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nhìn ánh mắt cố vũ của hắn, trong lòng không khỏi hạnh phúc.
" Mẹ, cô ấy là Ngọc Hoàn, mẹ đã biết"
Trước mặt Liễu Yên Nguyệt có những chuyện không tiện nói ra. Nhưng Điền PHù cũng hiểu. Người phụ nữ này không cần hỏi chính là người con trai bà đã tặng nhẫn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Không phải, trên tay Ngọc Hoàn vẫn đang đeo, có hình thức giống hệt như của Phượng Hề.
" NGọc hoàn, không nên khách khí, cứ coi nơi đây như là nhà của mình. Có gì không quen cứ nói với bác, biết không?" Quan tâm đặc biệt làm cho Ngọc Hoàn cảm thấy hạnh phúc, khẽ gật đầu.
" Cảm ơn bác, cháu biết"
Liễu Yên Nguyệt dẫn năm người rời đi. Nơi này chỉ còn lại ĐIền Phù và Tiêu Thu Phong.
Điền PHù cười nói: "Tiểu Phong, con đúng là rất giỏi. Ăn bát còn muốn được nồi. Lần này muốn tận diệt hả"
Tiêu Thu Phong giật mình thon thót, giải thích: "Mẹ, mẹ nói gì thế. Làm cho người ta biết lại tưởng con có lòng dạ đen tối"
"Con giỏi đó. Phượng Hề và NGọc Hoàn thì nhất định con không bỏ qua. Bốn người còn lại cũng chạy thế nào được. Con không thấy mấy cô ấy đến Tiêu gia rất vui sao. Yên tâm, cho dù con không ra tay, mấy cô ả cũng sẽ tự động đưa lên cửa. Sớm muộn gì cũng là của con"
Điền Phù căn bản không cho Tiêu Thu Phong giải thích, nói: "Xem ra, con phải đối tốt với mấy cô ấy một chút. Ôi, nhiều con dâu như vậy mẹ cũng khó xử."
Tiêu Thu Phong im miệng, mẹ bây giờ quá ảo tưởng. Hắn tốt nhất là không nên mở miệng giải thích. Nếu không càng nói càng làm bà suy nghĩ lung tung.
Mấy cô nàng đã thu xếp ổn thỏa, sau đó đi dạo một vòng quang trang viên. Mọi người đều rất hưng phấn, Ngay cả PHượng Hề cũng vui lây. Nếu như thật sự có thể đem nơi này biến thành nhà mình, đó sẽ là điều hạnh phúc nhất.
Trên khuôn mặt Liễu Yên Nguyệt hiện lên nụ cười mãn nguyện. Có lẽ bởi vì nàng lúc này cũng rất thỏa mãn.
Chiêu Tuệ len lén đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Hoàn, nhỏ giọng nói: "CHị Ngọc Hoàn. Em nói cho chị sau này đừng đi, chết cũng không đi, Cứ bám ở đây, dù sao sống là người của Tiêu gia, chết cũng là quỷ Tiêu gia"
Cô bé này rất hâm mộ Ngọc Hoàn. Chỉ đáng tiếc nàng và Tiêu thiếu gia không có bao nhiêu quan hệ, nếu không nhất định sống chết cũng ở lại đây.
Trong lòng Lâm Ngọc Hoàn đương nhiên rất muốn. Nhưng nàng lại lắc đầu nói: "Chiêu Tuệ, đừng để Phượng tỷ nghe được. Nếu không chị ấy lại mắng em đó. Nếu như Phượng tỷ rời đi, chúng ta đều phải đi theo. Có những thứ không nên mơ ước xa xôi, bởi vì nó không thuộc về chúng ta"
Giờ phút này có thân phận là người của Tiêu thiếu gia, nàng đã rất thỏa mãn. Nễu như còn muốn tiến vào Tiêu gia, đó chính là lòng tham không đáy. Nàng không muốn làm cho Tiêu Thu Phong gặp phiền phức. Ngay cả thứ duy nhất cũng đánh mất, nàng không phải một người phụ nữ ngu ngốc như vậy.
"A.." Chiêu Tuệ có chút buồn bực. Nàng còn muốn nói chỉ cần Ngọc Hoàn không đi thì coi như là chủ nhân nơi đây. Nên mình dù có muốn đến ở đây mấy ngày cũng không có vấn đề. Bây giờ tất cả đã bốc hơi hết rồi.
Lúc ăn cơm, cả nhà trở nên náo nhiệt hơn. Thực ra từ khi Tiêu Thu Phong cải tà quy chính, không khí đã thay đổi rất nhiều. Mấy người phụ nữ này làm cho Tiêu gia có thêm sinh khí. Điều này, hai người già rất hiểu.
Năm cô gái có tao nhã, có mềm mại, có động lòng người. Mỗi người mỗi vẻ, đầy sức hấp dẫn. Vậy xung quanh Tiêu Thu Phong, quả thực là đàn phượng vờn quanh.
"Mấy cô bé này, chỉ cẩn thích thì cứ việc ở lại đây. Các cháu đều là bạn của Tiểu Phong, có thể coi nơi đây như nhà của mình, vui vẻ là được"
Tiêu VIễn Hà nói làm cho mấy cô gái mới đến trở nên sôi nổi.
Thi Diễm không nhin được mở miệng nói: "Bác trai, bác gái, hai bác thật tốt. Trước kia cháu đến nhà bạn một lần, cũng là trang viên nhưng nơi đó lại có rất nhiều quy định, nơi nào được vào, nơi nào không được vào. Ai, cháu còn đang nghĩ bọn họ sống như thế nào chứ?"
Nhìn vẻ mặt của nàng, tất cả mọi người đều cười. THực ra các nhà giàu đều có quy định như vậy, cũng là vì duy trì tôn nghiêm của tộc trưởng. Tiêu gia chỉ có ba người, mà Tiêu Viễn Hà không phải người gia trưởng nên lưu lại quy định đó thì để ai xem. Cho nên Tiêu gia xem như không có quy định, cũng làm cho người trẻ và người già xích lại gần nhau.
Ít nhất Tiêu Viễn Hà bây giờ rất hài lòng với cuộc sống như thế này.
Nhìn mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang cười vui trước mắt mình. ĐÓ chính là một sức hấp dẫn rất lớn. Ông ta hiểu được trẻ tuổi rất tốt.
Tiêu Thu Phong nói: " Nơi này không có quy định gì nhưng trong thời gian này mọi người không nên dễ dàng ra ngoài, Nếu như có việc gấp thì nói cho anh biết, anh sẽ xử lý. PHượng Hề, chúng ta phải mau tìm ra Đao. Để nó lại Đông Nam là một mối nguy hiểm rất lớn"
Phượng Hề lạnh lùng gật đầu: "Yên tâm, Thu Phong, em sẽ không cho nó có cơ hội làm bất cứ ai bị thương"
Giờ phút này không phải chỉ vì nàng mà còn vì Tiêu gia.