<!-- --> Yokohama đang chìm trong bầu không khí khủng bố. Dù ở trên mọi ngả đường đều có người Sơn Khấu Minh nhưng giết chóc không hề giảm đi. Những người này không ngừng đánh du kích, làm cho bọn họ không thể đề phòng.
Trong lòng Tá Đằng Thái Thần thầm nghĩ nhờ chính phủ trợ giúp. Chỉ cần quân đội gia nhập, Sơn Khấu Minh sẽ bớt đi rất nhiều áp lực. Nhưng hậu quả không phải là điều mà ông ta có thể gánh nổi.
Sơn Khấu Minh ở trong nước và trên thế giới đều nổi tiếng vè lực lượng. Nếu như cầu cứu sẽ làm cho Sơn Khấu Minh mất đi uy tín. Ít nhất quyền khống chế Yokohama sẽ phải giao ra. Nơi này không còn là nhà của Sơn Khấu Minh nữa.
Kết quả của trận chiến hai mươi lăm năm trước không có bao nhiêu người biết. Theo như tuyên bố của Sơn Khấu Minh với bên ngoài, một nhánh của gia tộc đã phản bội nên xảy ra đại chiến. Đó chỉ chuyện nội bộ của Sơn Khấu Minh. Rất ít người biết chuyện đó làm cho lực lượng của Sơn Khấu Minh suy giảm hai mươi năm.
"The hẹp phòng ngự, tăng cường tuần tra canh gác. Bốn người bọn mày, mỗi người phòng thủ một hướng. Ai dám lùi bước, chớ trách tao đuổi ra khỏi gia tộc" Tá Đằng Thái Thần không phải thằng ngu, cũng không phải già đến mức mất hết lý trí. Suy nghĩ của mấy thằng con, ông ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nhưng sự cạnh tranh đó có thể làm cho bọn họ đè cao hùng tâm tráng chí, nên ông ta không ngăn lại.
Quan trọng nhất là Thái Thần rất tự tin. Chỉ cần một ngày còn ông ta, những người này không một ai dám có dũng khí phản bội. Nhưng bây giờ đối mặt với nguy cơ, ông ta đột nhiên có cảm giác lực bất tòng tâm. Có lẽ ông ta thật sự đã già.
Chẳng qua giờ phút này cho dù muốn truyền ngôi cũng đã chậm một chút. Vinh quang của Tá Đằng gia tộc kéo dài ba trăm năm qua tuyệt đối không thể huỷ diệt trong tay ông ta. Bất cứ nguy cơ nào, ông ta cũng sẽ cố gắng vượt qua.
Năm người con, còn có mười ba người cháu. Mỗi người đều là cao thủ số một số hai. Dòng máu Tá Đằng gia tộc tuyệt đối không suy sụp.
"Khụ, Thái THần…." Bất kể lúc nào. Ông già này đều có quyền lực siêu cấp. Cũng không biết đám cháu tuân lệnh còn bao nhiêu phần tôn kính.
Trước mặt tiền và quyền, tất cả mọi nguời đều rất tham lam.
Mười ngày, mười ngày này, Sơn Khấu Minh không có một đêm nào ngủ ngon. Sự hành h ạ này làm cho người ta không thể chịu nổi. Đặc biệt là Thái Thần tuổi đã cao. Ông ta không với bất cứ người phụ nữ nào. Tâm có thừa mà lực không đủ, ông ta thật sự không có nổi tinh thần.
Lúc nửa đêm lại bị một người con đánh thức.
"Thái THần, Thái Thần……" Tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay ở cửa.
"Thái Thần, TIểu Xuyên Lang đã chết. Nó đã bị giết"
Người bên ngoài vừa khóc vừa nói. Đó chính là con trai thứ chín của ông ta, Tá Đằng Sơn Sinh.
Tá Đằng Sơn Sinh có bốn người con. Mà Tiểu Xuyên Lang mà hắn vừa nói chính là người được Thái Thần yêu thương nhất. Cũng bởi vì loại tình thương đó làm cho Tiểu Xuyên Lang liều mình xông lên phía trước tiên. Cho nên Tiểu Xuyên Lang chết nhanh nhất.
Trong mắt Thần binh chiến đội, không có địa vị gì hết, chỉ có người chết và người sống.
TIểu Xuyên Lang năm nay mới mười tám tuổi. Trong lòng Tá Đằng Thái Thần, hắn tuyệt đối còn mạnh mẽ hơn cả Tam Lang. Cho nên rất chú trọng bồi duỡng hắn. Điều này ở Sơn Khấu Minh có rất nhiều người biết.
Cái chết của Tiểu Xuyên Lang chỉ có hai người bọn họ đau lòng. Đối với những người khác mà nóilại là một tin tức tốt. Người Thái Thần thích rất có thể là người được chọn làm gia chủ. Như vậy càng ít càng tốt.
"Bát Cát…." Không để ý đến thân thể mệt mỏi, Tá Đằng Thái Thần lao ra, trên người vẫn mặc đồ ngủ, vẻ mặt rất tức giận. Sát khí toả ra mãnh liệt.
Trước cửa là xác của Tiểu Xuyên Lang. Cái chết rất thê thảm, hình như bị cao thủ vặn gãy cổ mà chết.
Bàn tay khô gầy nắm chặt lại, gân xanh hằn lên trên mặt. Những kẻ đó không có một chút tinh thần võ sĩ. Chỉ biết đánh lắn, quá đáng giận.
Thực ra ông ta đã quên, tôn chỉ của Sơn Khấu Minh chính là đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
"Mang ra ngoài, chôn đi"
Nhưng Tá Đằng Sơn Sinh đã lao tới trước mặt ông ta. Quỳ gối xuống duới chân ông ta: "Thái Thần, con muốn lập thiên nhai. Con phải đòi nợi máu cho TIểu Xuyên Lang. Con muốn giết chết bọn chúng"
Thiên nhai chính là lôi đài, là cách giải quyết ân oán cá nhân của xã hội đen. Mà khi đã lập thiên nhai, sống chết là chuyện của hai người. Dù cho mày dùng thủ đoạn ti tiện nhất để giết chết đối thủ, mày vẫn là anh hùng.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là mày thắng. Người còn sống mới có thể hưởng thụ mọi thứ.
Hôm sau trên hải cảng lớn nhất Yokohama, thiên thai đã được dựng lên. Đáng tiếc, Tá Đằng Sơn Sinh không có cơ hội đi tới. Bởi vì hắn đã chết. Bị súng ngắm bắn chết.
Nói thật ra nếu như không phải âm thanh ồn ào xung quanh, nếu như hắn không bị lòng căm hận làm mờ lý trí, thì một cao thủ như hắn không thể nào bị súng ngắm bắn chết.
Luận võ? Tiêu Thu Phong có chút buồn cười. Đám Tiểu Nhật Bản này làm việc nhiều lúc quá công bằng. Lúc nguy cấp như thế nào mà bọn họ còn muốn dùng đến cách công bằng quyết đấu. Hắn không có hứng thú đó.
Mặc dù cách này không quá quang minh lỗi lạc, bị vô số võ sĩ chửi bới. Nhưng Tiêu Thu Phong không cần, Thần binh chiến đội cũng không cần. Bởi vì lúc tức giận có thể tìm mấy tên võ sĩ phát tiết.
Lần này đến đảo quốc không phải so sánh ai mạnh ai yếu. Điều Tiêu Thu Phong muốn chính là giết chóc. Hắn cần sự giết chóc tàn nhẫn để đè cao Thần Binh chiến đội. Những vật thí nghiệm này, tốt hơn nhiều so với dùng người gỗ.
Hơn nữa sau khi giết ngàn người thì dù là người bình thường cũng sẽ có sự tăng vọt về chất. Tiêu Thu Phong tin rằng, thủ hạ của hắn chính là những người này.
"Bát Cát, Bát Cát" Tá Đằng Thái Thần tức giận đạp bàn, trong lòng không thể nào ngăn cản được cơn phẫn nộ. Trong mắt bắn ra một tia sáng độc ác. Nhìn chằm chằm trời cao.
Ông ta rất tức giận nhưng không thể nào ngăn cản sự giết tróc của Thần Binh chiến đội.
Nhưng hành động lần này lại có chút không giống. Trong đêm tối, không khí có thêm vài thứ, sự âm u
Chỉ đáng tiếc, giờ phút này là buổi tối nên không ai có thể thấy được. Trong tông đường thần bí nấht của Sơn Khấu Minh, có một loại ảo giác. Nơi này đang chỉ có một người lẳng lặng quỳ xuống.
Trên tông đường đặt rất nhiều linh vị. Lúc này có sáu bài vị đại biểu cho sáu tiên nhân của Tá Đằng gia tộc. Tá Đằng Thái Thần chắp hai tay lại, một loại ngôn ngữ rất quái dị từ từ phát ra từ trong miệng ông ta. Như một lực lượng thẩm thấu vào trong bài bị.
Sáu linh vị bằng gỗ bay lên không. Bay lên. Sau đó theo tiếng tụng niệm bay khắp nơi. Chớp động, mang theo một lực lượng màu đen rất huyền diệu.
Lực lượng này như một chìa khoá, một chiếc chìa khoá có thể mở cánh cửa thời gian. Sáu linh vị bay múa trong tông đưòng, ánh sáng loé lên, trong không trung xuất hiện một cánh cửa màu đen.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên: "Bà ai quấy rầy Bát Kỳ Đại Thần ta nghỉ ngơi. Là ai?"
Theo giọng nói, trong cánh cửa xuất hiện một quái vật đầu người thân rắn, giống như yêu quái trong truyền thuyết. Lúc này nó đang lạnh lùng trừng mắt nhìn lão già đang quỳ gối trước mặt, có chút tức giận hét lớn.
Nhưng chờ khi nó ra khỏi cánh cửa, mới phátt hiện yêu quái này không ngờ có tám chân. Nó giống như một con cua, trông rất quỷ dị.
Đây là thần bảo hộ trong truyền thuyết đảo quốc, Bát Kỳ Đại Thần. Mà có thể triệu hồi nó chỉ có Bát Kỳ Thần Khí. Nhưng trên thế giới này người biết về Bát Kỳ Thần Khí tuỵet đối không quá nhiều. Mà Tá Đằng Thái Thần là một trong số đó.
Sáu linh vị đã nổ tung, sau đạo ngân quang loé lên. Trong tay Tá Đằng Thái THần xuất hiện một chuỗi vòng màu đen. Sáu hạt châu màu đen tản mát ra khí tức lạnh lùng. Ông ta từ từ giơ tay lên.
Bát Kỳ Đại Thần đang tức giận, nhìn thấy vòng hạt này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng khí tức dã nhạt đi rất nhiều. Bởi vì sáu hạt châu này đại biểu cho lục phách của nó. Hạt châu mà vỡ, nó sẽ chết. Đây là một bí mật từ thời viễn cổ.
"Gọi ta ra có chuyện gì?"
Hai mươi năm trước, nếu như không phải Tá Đằng Thái THần gọi Bát Kỳ Đại Thần ra, có lẽ Sơn Khấu Minh đã không còn tồn tại. Mà hôm nay, Sơn Khấu Minh cũng gặp phải hoàn cảnh đó.
Chỉ đáng tiếc, bởi vì năng lượng trên người nên Bát Kỳ Đại Thần chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hòn đảo này. Nếu như vượt cảnh, thần lực sẽ hoàn toàn biến mất.
Trận chiến năm đó, Long Thần đã giết chết ngàn người, lại đánh ngang tay với Bát Kỳ Đại THần. Trận chiến đó ngoại trừ hai người, cũng chỉ cóTá Đằng Thái Thần là biết. Cho nên hắn rất sợ hãi người thừa kế Long Thần.
Long Thần năm đó rất quang minh lỗi lạc. Nhưng Tiêu Thu Phong hôm nay còn khó đối phó hơn cả Long Thần. Không có cách nào khác, Tá Đằng Thái Thần đành phải nghĩ đến thần khí này.
Đây là bí mật mà Tá Đằng gia tộc đã bất bại trong suốt ba trăm năm qua. Dù là các con trai ông ta cũng không thể biết được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Mà giờ phút này, trong thành phố Yokohama có hai người cảm nhận được khí tức cường đại đó. Một người đương nhiên là Tiêu Thu Phong. Mắt hắn loé lên môt tia lạnh lẽo, thân hình đã biến mất trong phòng.