<!-- --> Lần này đi ra ngoài, mặc dù đối với Tiêu Thu Phong mà nói là rất nhanh, nhưng đối với những người khổ sở chờ đợi hắn về mà nói là cả một tháng dày vò hành hạ. Một tháng này, tình hình Đông Nam từ từ bình tĩnh lại. Có mối quan hệ của Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục, Phượng Hề phát triển thế lực ngầm của Đông Nam càng thêm nhanh chóng, hơn nữa quyền lực càng tập trung hơn.
Ngoại trừ Tiêu thiếu gia, cả Đông Nam không có một lão đại thứ hai. Phượng Hề không hổ là Đông Nam nhát tỷ. Truyền bá Tiêu Thu Phong như một vị thần trong bang chúng, dùng loại lực lượng sùng bái này để nắm giữ sự trung thành của bọn họ. Sơn Khẩu Minh bang phái xã hội đen lớn trên thế giới bị diệt, chính là một minh chứng rõ rệt nhất.
"Thằng ranh, bây giờ thì tốt rồi, không cần mẹ lo lắng cho con. Giờ có nhiều người lo lắng cho con rồi" Đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong, Điền phù vừa mừng lại có chút giận hờn nói. Mặc dù đều biết những người phụ nữ này đều thích con trai mình, nhưng là mẹ luôn có cảm giác bảo bối của mình đã bị người ta đoạt lấy.
Tiêu Viễn Hà cũng đã đi vào, cười nói: "Bà xã, điều này có gì không tốt chứ. Con trai có người quan tâm chăm sóc, như vậy hai người già chúng ta có thể hưởng phúc rồi. Sao, nuôi con hơn hai mươi năm, em không đủ mệt sao" Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng dịu dàng nói:
"Mẹ, mẹ yên tâm. Phong là con của mẹ, bọn con sao đoạt được. Hơn nữa vào cửa Tiêu gia chính là người Tiêu gia. Tiêu gia càng nhiều người, người gọi mẹ sẽ càng nhiều hơn.Mẹ phải vui mới đúng chứ"
"Đúng vậy, bác gái. Thu phong xem ra không phải người có vợ quên mẹ đâu. Bác yên tâm, dù cho Thu Phong bay nhảy ở bên ngoài như thế nào, nơi đây là nhà duy nhất của Thu Phong. Sớm muộn cũng quay về mà" Phượng Hề cũng cảm nhận được tâm lý của Điền Phù, cẩn thận nói.
Tiêu Thu phong ôm lấy mẹ, cười nói: "Mẹ, con biết mẹ quan tâm đến con. Mẹ xem, con không phải vẫn ổn sao. Mẹ yên tâm, con trai mẹ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, sẽ sống rất khỏe mạnh và sống lâu. Hơn nữa con còn chưa kéo dài hương khói cho Tiêu gia mà"
Mặc dù linh hồn chuyển thể, hai người Tiêu gia cũng không phải là cha mẹ trong suy nghĩ của hắn. Nhưng trong một khắc khi hắn trọng sinh, hắn đã coi bọn họ là người thân nhất trên đời. Chẳng qua vừa nghe đến chữ hương khói, Điền Phù quên đi sự hờn giận, ngẩng đầu nhìn Liễu Yên Nguyệt một chút, không ngờ lại quay sang nhìn Phượng Hề ở một bên. Ngay lập tức làm cho Phượng Hề mắc cỡ mặt đỏ bừng.
Chuyện này đối với nàng mà nói vẫn rất xấu hổ. Trong mấy người phụ nữ ở đây, lúc này ít nhất có mấy người đầy âu yếm nhìn Tiêu Thu Phong. Điểm này làm cho Điền Phù cảm thấy được an ủi. Tiêu Viễn Hà cũng đã đi vào, cười nói:
"Bà xã, điều này có gì không tốt chứ. Con trai có người quan tâm chăm sóc, như vậy hai người già chúng ta có thể hưởng phúc rồi. Sao, nuôi con hơn hai mươi năm, em không đủ mệt sao"
Liễu Yên Nguyệt ở một bên cũng dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm. Phong là con của mẹ, bọn con sao đoạt được. Hơn nữa vào cửa Tiêu gia chính là người Tiêu gia. Tiêu gia càng nhiều người, người gọi mẹ sẽ càng nhiều hơn.Mẹ phải vui mới đúng chứ"
"Đúng vậy, bác gái. Thu phong xem ra không phải người có vợ quên mẹ đâu. Bác yên tâm, dù cho Thu Phong bay nhảy ở bên ngoài như thế nào, nơi đây là nhà duy nhất của Thu Phong. Sớm muộn cũng quay về mà"
Phượng Hề cũng cảm nhận được tâm lý của Điền Phù, cẩn thận nói. Tiêu Thu phong ôm lấy mẹ, cười nói: "Mẹ, con biết mẹ quan tâm đến con. Mẹ xem, con không phải vẫn ổn sao. Mẹ yên tâm, con trai mẹ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, sẽ sống rất khỏe mạnh và sống lâu. Hơn nữa con còn chưa kéo dài hương khói cho Tiêu gia mà"
Mặc dù linh hồn chuyển thể, hai người Tiêu gia cũng không phải là cha mẹ trong suy nghĩ của hắn. Nhưng trong một khắc khi hắn trọng sinh, hắn đã coi bọn họ là người thân nhất trên đời. Chẳng qua vừa nghe đến chữ hương khói, Điền Phù quên đi sự hờn giận, ngẩng đầu nhìn Liễu Yên Nguyệt một chút, không ngờ lại quay sang nhìn Phượng Hề ở một bên.
Ngay lập tức làm cho Phượng Hề mắc cỡ mặt đỏ bừng. Chuyện này đối với nàng mà nói vẫn rất xấu hổ. Trong mấy người phụ nữ ở đây, lúc này ít nhất có mấy người đầy âu yếm nhìn Tiêu Thu Phong. Điểm này làm cho Điền Phù cảm thấy được an ủi.
"Mẹ, xem mẹ nói gì. Chúng con đều nỗ lực mà. Thu Phong, anh mới về, trước hết đi rửa mặt đi, lát nữa là có thể ăn cơm" Liễu Yên Nguyệt vội vàng chuyển đề tài.
Vào Tiêu gia đã hơn năm nhưng lại chưa có một chút phản ứng nào. Thực ra trong lòng nàng vừa lo lắng, vừa lo âu. Nhưng chuyện này dù có gấp cũng không thể làm gì được. Tiêu Thu Phong vừa đi,
Liễu Yên Nguyệt đã cầm tay Điền Phù, nói: "Mẹ, mẹ con mình vào phòng, con có chuyện muốn nói với mẹ" Phượng Hề ở bên trêu chọc nói: "Yên Nguyệt, nói cái gì mà ngay cả chị cũng không được nghe vậy?"
Liễu Yên Nguyệt cười nói: "Đây là chuyện của Tiêu gia đương nhiên chỉ có thể nói với mẹ. Nếu như chị Phượng muốn nghe, thực ra rất dễ. Cánh cửa Tiêu gia không phải vẫn luôn rộng mở chào đón chị sao?"
Mặt Phượng Hề đỏ ửng Len, ngượng ngùng không thể mở miệng nói nữa. Điền phù có chút tò mò bị Liễu Yên Nguyệt kéo vào trong phòng.
Tiêu Viễn Hà lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Phượng Hề, cháu không nên để ý. Chúng ta không coi cháu là người ngoài. Có lẽ Yên Nguyệt thật sự có chuyện quan trọng gì đó. Lát nữa cháu hỏi bác gái là được. Bà ấy trời sinh không dấu được gì ở trong bụng đâu" Phượng Hề khẽ gật đầu, nhưng hai mắt của nàng lại lơ đãng nhìn vào cánh cửa kia.
Thực ra trong lòng nàng rất khát vọng có thể đi vào cửa Tiêu gia, nhưng Yên Nguyệt nói có là thật tâm không? Vừa vào phòng, Điền Phù vội vàng hỏi: "Yên Nguyệt, có chuyện gì muốn nói với mẹ mà không để cho mấy cô đó biết, dường như không quá lễ phép" Liễu Yên Nguyệt thoáng cái trở nên khó coi, khuôn mặt hiền dịu có thêm vẻ buồn bã.
Điền Phù nghĩ thầm không đúng. Tiểu Phong vừa mới về, Yên Nguyệt phải cao hứng mới đúng. Hơn nữa vừa nãy nó rất hưng phấn cơ mà. Sao trong nháy mắt đã trở nên như vậy.
Chẳng lẽ nó biết quan hệ giữa Tiểu Phong và mấy cô Phượng Hề sao? "Mẹ, xin lỗi, con không phải với các người, con có lỗi với Tiêu gia….." Điền phù vừa nghe lập tức cảm thấy sợ hãi. Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, có lỗi với Tiêu gia, có lỗi với bọn họ.
Chẳng lẽ Yên Nguyệt đã làm chuyện gì sai sao? Điền Phù không chịu nổi mà hỏi: "Yên Nguyệt, con, con không phải thích người đàn ông nào khác chứ?"
Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, cười khổ nói: "Mẹ, mẹ không nên nghĩ sai. Con có Phong sao có thể thích người đàn ông khác chứ. Hơn nữa trên đời này còn có người đàn ông nào xuất sắc hơn anh ấy chứ?"
Điền phù thở phào nhẹ nhõm, khó hiểu hỏi: "Vậy vừa nãy con nói…..?" "Mẹ, con đã vào Tiêu gia hơn năm nhưng mẹ thấy con chưa có phản ứng gì, không thể sinh cháu cho Tiêu gia. Yên Nguyệt có phải quá vô dụng không?"
Lời vừa nói ra, Điền Phù cũng đã hiểu, lập tức mỉm cười nói: "Yên Nguyệt, con làm mẹ sợ quá. Ai, chuyện này là do cơ duyên không thể nào gấp được. Được rồi, hai con đều khỏe mạnh, không có việc gì là tốt. Con cái sớm hay muộn gì cũng có mà"
Mặc dù Điền Phù dịu dàng an ủi nhưng đối với người phụ nữ truyền thống như Liễu Yên Nguyệt mà nói vẫn không thể nào chịu được sự dày vò này. Mấy ngày qua, ngoại trừ đau khổ tương tư, nàng vẫn cảm thấy hoang mang.
"Mẹ, con biết mẹ an ủi con mới nói như vậy. Yên Nguyệt hiểu, chỉ là bây giờ chị Vũ lại không có ở đây. Thấy bố mẹngày đêm hy vọng, Yên Nguyệt không ngừng tự trách bản thân. Mẹ xem….."
"Mẹ, mẹ thấy chị Phượng thế nào?" Điền Phù cả kinh, giả vờ không biết nói: "Phượng Hề? Phượng Hề làm sao? Cô ấy cũng được. Mẹ và cô ấy rất hợp nhau. Yên Nguyệt, con nhắc đến Phượng Hề làm gì?"
Liễu Yên Nguyệt cười nói: "Mẹ, mẹ không phải đang giấu con đó chứ. Chuyện này mẹ không thể nào không biết. Chị Phượng rất yêu Thu Phong, mỗi lần thấy Phong đều không thể kìm nén nổi. Chẳng lẽ mẹ không thấy sao?"
Điền Phù cười bất đắc dĩ. Sớm đã biết Yên Nguyệt không phải đứa ngốc, chuyện này rõ ràng như vậy chỉ cần không phải người mù là có thể nhìn ra. Ngay cả lão già cũng cảm thấy không đúng. Lần trước còn hỏi bà, mấy cô gái đó có phải đều thích Tiểu Phong không? Đến lúc này, Điền Phù không thể giả câm giả điếc.
Nắm tay Yên Nguyệt, nói: "Yên Nguyệt, nói thật với con, mẹ cũng đã nhìn ra. Nhưng mẹ cũng không thể nói gì. Đây là chuyện của bọn con, mẹ dù có quản cũng vô ích. Nói không tốt còn làm cho mọi người không hay. Cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Yên Nguyệt, con không trách mẹ chứ. Thực ra dù xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ luôn đứng về phía con"
Điền Phù sẽ vĩnh viễn đứng về phía con trai bà. Như vậy phải xem Tiêu Thu Phong thích người phụ nữ nào. Người đàn ông mà mình yêu có người phụ nữ khác, chuyện như thế này đối với mỗi người đàn bà mà nói đều là chuyện không dễ dàng chấp nhận.
Nhưng Liễu Yên Nguyệt đã biết có một Vũ, bây giờ biết có một người là Phượng Hề. Hai người này đều yêu Thu Phong thật sự làm cho người ta cảm động. Nếu như đây là một gia đình đã đầy đủ, hoặc là nàng có thể ghen, làm nũng, nhưng rất đáng tiếc Tiêu gia lại thiếumột đứa bé.
Trong lòng nàng cũng không thể không rộng mở một ít. Mặc dù Liễu gia mấy năm nay xuống dốc nhưng quy củ của thế gia nàng cũng biết. Không thể vì hai lão Tiêu gia rất tốt mà không nhìn đến trách nhiệm mà mình nên thực hiện.
"Mẹ, Yên Nguyệt biết mẹ thương con, cho nên con càng phải suy nghĩ vì Tiêu gia. Chị Phượng nếu thích Thu Phong, không bằng mẹ nói với chị ấy một tiếng. Chỉ cần chị ấy muốn vào Tiêu gia, có thể sinh con cho Tiêu gia, Yên Nguyệt nguyện làm chị em cả đời của chị ấy"
Khi Liễu Yên Nguyệt nói những lời này, trong lòng cũng rất uể oải. Nhưng đây là số mạng của nàng, chỉ cần người đàn ông mà nàng yêu có thể hạh phúc, nàng chịu thiệt thòi một chút cũng có gì đâu. Điền phù lúc này thật sự kinh ngạc. Chuyện này không có một người phụ nữ nào sẽ đáp ứng. Không nói ai khác, nếu là bà tuyệt đối cũng không cho phép người đàn ông của mình có người phụ nữ nào khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Yên Nguyệt, con, con thật sự muốn làm như vậy sao. Con sẽ rất thiệt thòi đó" Liễu Yên Nguyệt cố gắng nở nụ cười, nói: "Đã có một chị Vũ, thêm mấy người nữa cũng không đáng gì. Mẹ, mẹ không phải nói Tiêu gia chúng ta vốn ít người sao. Lần này con có ba chị em, nhất định sẽ làm cho Tiêu gia thêm hưng vượng"
Chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết, Điền Phù thời gian qua sống rất khó khăn. Liễu Yên Nguyệt chủ động như vậy làm cho bà ta cảm động. Càng thêm yêu thương cô gái này, con trai bà có thể có được Yên Nguyệt đúng là phúc phận đã tu từ đời trước.