<!-- --> "Triệu tư lệnh, Khánh Dục, chúng tôi không cỏ thời gian tiếp đón, hai người cứ tùy ý nhé. Tiêu Thu Phong đang bận nên dù chào hòi mà cũng không đưa mắt sang nhìn hai bọn họ. Mấy CÔ bé này chơi quá giỏi, mặt không biên sắc. Chỉ cỏ mấy ván mà ông ta đã thua mảy ngàn.
Triệu Quang Bình cười nói: "Anh Tiêu không nên khách khí. Chúng tôi tìm Tiểu Phong có chút việc. Đợi lát nữa cho tôi tham gia với. Ai, Tiêu gia thật náo nhiệt làm cho tôi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Nếu không tôi cũng quên mất trước kia mình cũng rất thích chơi bài."
Địa vị từng bước đề cao, ông ta đã đặt tất cả tinh lực vào trong công việc. Những trò này đã không còn chơi nữa. Có lẽ là do công việc quá bận rộn.
Tôn Khánh Dục cũng tiếp lời nói: "Còn có em. Lát nữa em cũng tham gia. Triệu tư lệnh có mang đủ tiền không thế?"
Mọi người có chung một đề tài nên khoảng cách cũng được kéo ngắn lại một chút. Thật ra là một cục trường nho nhỏ có cấp bậc nhò hơn rất nhiều so với tư lệnh quân đội Đông Nam. Nhưng vì cỏ Tiêu Thu Phong, bọn họ đã trở thành bạn.
Triệu Quang Bình mờ miệng nói: "Điều này đáng ra là tôi nên hỏi anh. Không lát nữa thua đến độ không có tiền mà về." Thực ra là gia chủ một thế gia, lại là quan chức cao cấp, ông ta luôn luôn lạnh lùng. Đây đã là một thói quen.
Đến Tiêu gia mấy lần, ông ta cũng có thể vô hình cảm nhận được không khí ấm áp ờ nơi này. Từ từ ông ta có một cảm giác đây là một loại hạnh phúc.
Bây giờ về đến nhà ông ta thường xuyên nở nụ cười. Nếu như lúc này Triệu Nhược Thần ờ nhà, nhất định không thể nào tin được. Tôn Khánh Dục cũng cười cười, không khí lập tức trờ nên tốt hơn nhiều.
Tiêu Thu Phong hỏi: "Hai quan lớn sao lại rảnh rỗi thể này?"
Tôn Khánh Dục ngăn lại nói: "Quan lớn cũng phải nghỉ ngơi chứ, công việc chỉ trong giờ mà thôi, còn lúc nghỉ thì sẽ nghỉ. Không nên coi chúng ta là nhưng người cố hủ. Hắc hắc, Tiểu Phong, không phải chú da mặt dày mà thật sự là ở trong Tiêu gia rất thoải mái. Cho nên chỉ có thể thường xuyên đến quấy rẩy mà thôi"
"Có gì mà quấy rầy. Khánh Dục nói chuyện dề nghe chút đi. Lúc nào muốn đến thì cứ đến, không phải nói như vậy. Phượng He mang trà lên cho chú hai đi. Miền cho bọn họ nói Tiêu gia chúng ta thất lễ"
Phượng Hề tiếp lấy: "Chú hai, là do Phượng Hề thất lễ. Chú uống trà ạ. Hai chú tối nay ở đây ăn cơm. cháu sẽ bảo nhà bếp làm thêm một chút." Tôn Khánh Dục cầm chén, mặt ngây ngốc. Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến Phượng Hề được xưng là Đông Nam nhất tỷ lại tự tay bưng trà cho mình. Chú hai, gì, vừa nãy còn gọi mình là chú hai?
Phượng Hề đi theo Ngọc Thẩm vào bếp. Mà Tôn Khánh Dục lại vội vàng hỏi: "Tiểu Phong, Phượng Hề, cô ấy..." Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đẩu, nói: "Cô ấy đã gọi chú là chú hai, chẳng lẽ còn cần cháu nói ra sao?"
Tôn Khánh Dục lập tức giơ ngón tay cái lên, nói: "Cao, Tiểu Phong, cháu giỏi thật. Trước hết không nói đến cái khác, chỉ bằng điểm này cả Đông Nam đã không so sánh được với cháu."
Phượng Hề là ai, ông ta đương nhiên không thể không biẽt. Ở Đông Nam có bao nhiêu đàn ông mơ ước, bao nhiêu người theo đuổi. Hôm nay có mặt Liều Yên Nguyệt ờ đây, không ngờ cũng sẽ thoải mái vào Tiêu gia mà ở, căn bản không hề để ý đến cái nhìn của người đời. Lúc trước còn tưởng rằng chỉ là lánh nạn.
Nhưng thật không ngờ lần này đến đây ngay cả cách xưng hô cũng đã đối. Mấy người phụ nữ xinh đẹp nhất của Đông Nam này, hình như đều cỏ quan hệ không minh bạch với Tiêu Thu Phong. Nghe nói Lâm Thu Nhã kia cũng được chị nhận làm con gái nuôi. Cũng không biết cô con gái nuôi này có thể biến thành con dâu hay không. Tôn Khánh Dục thầm nghĩ trong lòng.
Triệu Quang Bình mặc dù cũng là đàn ông nhưng ông ta vẫn lo lẳng cho con gái mình. Nghe thấy vậy, ông ta cỏ chút không yên nói: "Tiểu Phong, mặc kệ như thể nào, chú cũng không hy vọng cháu phụ Nhược Thần. Nếu không quan hệ giữa hai nhà chúng ta sẽ không thể nào duy trì được nữa."
Mặc dquan tâm con gái mình như vậy là rất bình thường. Hơn nữa đó là con gái ông ta. Tiêu Thu Phong hy vọng Triệu Quang Bình có thể là một người bố có trách nhiệm. Lời nói này ngược lại càng làm cho Tiêu Thu Phong được an ủi: "Bác Triệu, bác yên tâm. Cháu sẽ không phụ Nhược Thần.''.
Tiêu Thu Phong trịnh trọng mở miệng nói. Hắn có thể chơi đùa khấp nơi. Nhưng với người phụ nữ mình yêu, hắn sẽ yêu thương nàng hết lòng. Tôn Khánh Dục cười nói: "Triệu tư lệnh, anh không nên lo lẳng. Tiêu Phong mặc dù phong lưu nhưng anh cũng thấy đó, ngay cả Yên Nguyệt và Phượng Hề đều có thể hòa thuận ờ chung. Nó còn có chuyện gì không thể bãi bình được chứ. Nếu như nó đã đáp ứng, tôi tin rằng nỏ nhất định sẽ làm được."
Triệu Quang Bình gật đẩu nói: "Tôi cũng hy vọng như vậy. Thu Phong, cháu chớ trách chú nhiều chuyện. Thật sự chú là một người bố thiếu trách nhiệm, cho nên muốn bù đắp cho Nhược Thần một chút." Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu. Ba người đi vào phòng làm việc. Tôn Khánh Dục lập tức vội vã muốn Tiêu Thu Phong nói rõ mọi chuyện ở Nhật Bản ra cho bọn họ nghe. Đây giống như là một chuyện cổ tích, một truyền thuyết. Mặc dù đã nhận được báo cáo, nhưng sự thật bên trong lại không rõ ràng lắm.
Nếu đã là người một nhà, Tiêu Thu Phong đương nhiên không giấu gì. Thậm chí ngay cả chuyện của Bát Kỳ Đại Xà cũng nói ra. Hai người nghe được không ngừng kêu lên kinh hãi.
Mãi cho đến khi Tiêu Thu Phong nói xong, hai người vẫn chưa lấy lại tinh thần. Một lát sau, Triệu Quang Bình nói: "Nghe nói Tá Đằng Thái Thần của Sơn Khẩu Minh được xưng là đứng thứ ba trong thập đại cao thủ trên thế giới. Không ngờ sau lưng ông ta còn có một con rối Bát Kỳ Đại Xá còn lợi hại hơn nữa. Thu Phong, cháu có thể bình yên trở về, thật sự có chút may mắn."
"Đúng vậy, chuyện lần này có sức ảnh hưởng rất lớn. Sự cân bằng các thế lực bị phá vỡ, nhật Bản trở nên náo loạn. Nghe nói rất nhiều thành phố đều trở nên hỗn loạn, chết rất nhiều người. Tiêu Thu Phong, người của cháu có phải vẫn ở đó?"
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Vâng. Cháu lưu bọn họ lại đó để ma luyện một chút. Dù sao dùng đám võ sĩ đó để luyện tập rất thích hợp. Chờ đến khi Sơn Khẩu Minh hoàn toàn giải tán, bọn họ sẽ quay về."
Tôn Khánh Dục hít vào một hơi. Lời này nếu như truyền ra ngoài sẽ tạo ra một cơn chấn động hơn nữa. Có ai biết được người làm Sơn Khẩu Minh nói riêng và toàn Nhật Bản nói chungbị như vậy lại là người thanh niên ngay trước mặt ông ta.
Triệu Quang Bình dù sao cả đời đều đối mặt với súng ống, chuyện giết chóc ông ta nhanh chóng chấp nhận hơn, hỏi: "Tiểu Phong, tới đây cháu định làm gì?"
"Cháu sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Chuyến đi Nhật Bản lần này, cháu phát hiện ra rất nhiều chuyện, cần phải suy nghĩ một chút. Hơn nữa năng lượng trong cơ thể cháu đang tăng lên, cháu cần phải điều chỉnh một chút. Chẳng qua có một số việc vấn phải làm. Thế lực ở Đông Nam phải từ từ phát triển lên phía Bắc. Chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi đến Bắc Kinh."
Lần này ngay cả Triệu Quang Bình cũng đã kêu lên: "Bắc Kinh? Tiểu Phong, cháu thật sự chuẩn bị tiến quân lên phía Bắc." Thật không ngờ có được cả Đông Nam mà Tiêu Thu Phong còn cảm thấy không đủ. Không ngờ còn muốn mở rộng lên phía Bắc.
Phương Bắc, mỗi một thế lực đều là thâm căn cố đế. Điều này ông ta đương nhiên hiểu rất rõ. Mà chuyến đi đến Bắc Kinh có nghĩa là Tiêu Thu Phong sẽ phải đối mặt với công kích từ gần như tất cả các lực lượng. Hành động điên cuồng đó làm ông ta có chút không nghĩ ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiêu Thu Phong không hề phủ nhận. Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới. Có một số người, có một số việc, hắn nhất định phải đối mặt. Chẳng qua bây giờ thời cơ chưa tới mà thôi.
"Tiểu Phong, cháu dù có quyết định gì, chú đương nhiên đều sẽ ủng hộ. Nhưng Phương Bắc khác với Đông Nam. Chúng ta dù cho muốn giúp cháu cũng không có lực. Điểm này, cháu phải suy nghĩ cẩn thận."
Tôn Khánh Dục đã không còn mạnh mẽ phân chia trắng đen như trước nữa. Có lẽ lúc trước Phượng Hề nói đúng, trắng đen vốn không có giới hạn. Đến bây giờ bởi vì Thiết Hắc Bang bị hủy, an ninh ổn định, là điều mà ông ta không nghĩ tới.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Hai người không nên lo lắng. Chỉ cần bảo vệ cho Đông Nam là đủ rồi ạ. Đây là đại bản doanh của cháu. Về các chuyện khác, cháu sẽ xử lý."
Triệu Quang Bình mặc dù tự nhận mình là có thể hô phong hán vũ ở Đông Nam. Nhưng ở phương Bắc lại là long đàm hổ huyệt. Ông ta tự nhận không có can đảm đó. Mặc kệ là trâu non không sợ hổ, hay là cao ngạo tự đại, người thanh niên này vẫn đáng được ông ta kính trọng.
"Cái khác chúng ta không thể giúp được, nhưng có thể thu thập chút tài liệu cho cháu. Tiểu Phong, chú tin cháu là con rồng trong loài người. Một ngày nào đó có thể tỏa sáng cửu châu. Cho nên từ hôm nay, cả Triệu gia đều gắn liền với Tiêu gia. Hy vọng cháu làm bất cứ chuyện gì cũng không nên lỗ mãng."
Mặc dù không nói rõ nhưng Tiêu Thu Phong biết, Triệu Quang Bình đã mang cả gia tộc gắn liền với Tiêu gia, đồng cam cộng khổ.
"Bác Triệu, bác yên tâm đi, cháu sẽ không làm cho mọi người thất vọng."