<!-- --> Những lời này vừa ra, không chỉ Thiên Nhan Duyệt biến sắc, mọi người ở Tiêu gia cũng rất tức giận. Thật không ngờ Thiên phụ lại không phân biệt được tốt xấu, không ngờ lại dùng thủ đoạn đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp. Nếu như vì tốt cho Thiên Nhan Duyệt, mọi người cũng không có gì để nói. Nhưng người Tiêu gia đã thấy rõ được bộ mặt thật của Lâm Khải Dược. Nên càng thêm tức giận vì sự cố chấp của Thiên phụ.
"Người ta nói bố mẹ đều nghĩ tốt cho con. Tôi xin ông lão đó, ông mở to mắt ra mà nhìn thế nào mới là vũng bùn. Thật sự ko nghĩ có bố mẹ như vậy. Chị Nhan Duyệt, không phải về, việc gì phải về. Bố mẹ như vậy, ko có còn hơn" Liễu Yên Hồng là người khó chịu nhất. Nàng mặc dù được nuông chiều quen, nhưng lại phân định rạch ròi trắng và đen. Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt. Nàng chán ghét tên Lâm Khải Dược kia.
Một câu ông lão làm Thiên phụ mặt đỏ tận mang tai. Ông ta thật không ngờ người của Tiêu gia lại vô lễ như thế. Đây là chuyện của Thiên gia, không cần người khác xen vào.
"Mấy người quá càn rỡ. Đây là chuyện của Thiên gia, không đến lượt các người nhiều chuyện. Nhan Duyệt, nghe bố em nói đi, mau về thôi. Em là siêu sao quốc tế, danh tiếng quan trọng như thế nào, không phải em không biết. Việc gì phải vì những người này mà đánh mất danh dự của mình, lại còn làm cho chú và dì tức giận?"
Tiêu Thu Phong vẫn không nói gì, thật sự cũng không có hứng mở miệng nói. Nhưng hắn rất chán ghét tên Lâm Khải Dược. Đột nhiên tiến lên một bước, trên mặt lộ ra nụ cười: "Lâm công tử, nói hay thật. Nếu đây là chuyện của Thiên gia, anh đâu có quyền nói vào. Tiêu gia không chào đón anh. Anh có thể đi. Tin rằng anh không cần người mời mới đi chứ"
Tiêu Thu Phong vừa nói, mấy bảo vệ lập tức xông vào. Ở Tiêu gia tất cả do Tiêu Thu Phong làm chủ. Điểm này trên dưới Tiêu gia đều rõ ràng. Tiêu thiếu gia nói, tuyệt đối phải tuân theo.
Lâm Khải Dược mặc dù không biết Tiêu Thu Phong lợi hại như thế nào, nhưng hai người là Bành công tử ở Bắc Kinh và Hạng Phi Đông Nam đều bị Tiêu Thu Phong đánh bại. Tiêu Thu Phong đương nhiên không dám nếm thử, có chút lo sợ lui về phía sau một bước, nhìn về phía Thiên phụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Thiên phụ tiến lên một bước nói: "Tiêu công tử, cậu nói không có đạo lý gì hết. Lâm gia bây giờ đã có ăn hỏi với Thiên gia. Lâm Khải Dược cũng xem như con rể của Thiên gia. Hôm nay đến đây cũng không phải gây chuyện, mà là vì Nhan Duyệt. Chỉ cần Nhan Duyệt đi theo chúng tôi, chúng tôi không có hứng thú ở lại đây thêm một giây. Thiên gia không muốn có quan hệ gì với Tiêu gia"
Thấy Thiên phụ càng nói càng quá quắt, mọi người Tiêu gia mặt đỏ lên, dường như đều muốn mở miệng mắng. Có thể nói là như vậy, nếu như hai người này không phải bố mẹ Thiên Nhan Duyệt, có lẽ sớm nhận một cước vào mặt rồi. Chứ ai phí lời với bọn họ làm gì: "Nhan Duyệt, em lại đây..." Tiêu Thu Phong hít vào một hơi thật sâu, cố lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi. Nhưng người thân biết hắn đã tức giận.
Thiên Nhan Duyệt đang nấc, đau khổ thừa nhận áp lực của người nhà. Nàng vốn định kiên trì như vậy, hạnh phúc sẽ thuộc về nàng. Nhưng đâu ngờ rằng vấn đề lớn nhất không phải là ở Tiêu gia, mà lại là bố mẹ mình.
Từ từ đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, nàng có chút sợ hãi run lên. Nàng là một cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ cãi ý bố mẹ. Giờ phút này, nếu như người đàn ông này mở miệng nói nàng đi. Nàng thật sự không thể nào chịu đựng được nữa. Có những việc nàng muốn một bờ vai để dựa, một bờ vai che chở và ủng hộ nàng.
"Tiêu đại ca...."
"Nhan Duyệt, không cần nói, tình cảm của em anh biết. Từ trước đến nay, anh đều mong em hạnh phúc, cho nên chưa bao giờ dám có suy nghĩ khác đối với em. Nhưng nếu như để em gả cho người như thế kia, thật sự mà nói tốt hơn hết hãy ở lại bên cạnh anh. Được rồi, chỉ cần em quyết định, em cứ ở lại đây. Cả đời làm người Tiêu gia, anh sẽ đối xử tốt với em"
Lần đầu tiên Tiêu Thu Phong trước mặt đám đông tuyên bố như vậy, mặc dù thiếu sự dịu dàng, nhưng Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề cũng hơi hâm mộ. Tiêu Thu Phong chưa bao giờ tuyên bố trước mặt người khác đối với các nàng như thế.
Thiên Nhan Duyệt thật không ngờ vào lúc này Tiêu Thu Phong lại đồng y. Đây là giấc mơ của nàng. Vì giấc mơ này, nàng đã lựa chọn bỏ qua rất nhiều thứ.
Phụ nhân cũng không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: "Tiểu Duyệt, nếu như con thật sự đã chọn đường đi của mình, vậy hãy chọn đi. Mẹ ủng hộ con"
Có lẽ vì nghĩ tốt cho con gái, nên khi Lâm gia đến xin hỏi, bà cũng không phản đối. Là một người mẹ, đương nhiên muốn tìm một chỗ tốt cho con gái. Lâm gia cũng là một trong những nhà giàu có bậc nhất Đông Nam. Hơn nữa Lâm thái gia tự mình ra mặt, bà đương nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng giờ phút này thấy con gái đau lòng như vậy, hết lòng yêu người đàn ông kia. Bà cũng là phụ nữ, biết yêu một người cả đời sẽ không thay đổi. Mặc dù trong lòng bà vẫn có chút lo lắng, nhưng sống bên người mình yêu dù chỉ một tháng, cũng tốt hơn sống bên người mà mình không yêu cả một đời.
""Đàn bà biết gì mà nói, đứng sang một bên. Chuyện này tôi làm chủ" Chủ nghĩa đại nam tử không có gì không tốt. Nhưng vợ chồng phải có sự tôn trọng nhau. Nhưng thấy con gái không nghe, vợ lại ủng hộ, Thiên phụ đã có chút giận dữ.
"Thật sao, Tiêu đại ca, anh thực sự sẽ quan tâm, chăm sóc, yêu thương em cả đời. Làm cho em hạnh phúc sao?" Thiên Nhan Duyệt mỉm cười. Hạnh phúc chợt đến làm nàng quên đi nỗi đau.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu.
"Vậy Tiểu Duyệt gả cho anh, cả đời này chỉ yêu anh, dù sinh lão bệnh tử cũng chỉ yêu một mình anh" Lời nói hạnh phúc vang lên, Thiên Nhan Duyệt nhào vào trong lòng Tiêu Thu Phong, hôn một nụ hôn ngọt ngào nhất. Hai người hôn nhau, quên đi tất cả.
Thiên phụ lửa giận dâng trào, mà Liễu Yên Hồng cũng rất kinh hãi, toát mồ hôi, đây không phải vở kịch đó chứ, giả lại thành thật sao. Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng mọi người muốn dùng cách này để giúp Thiên Nhan Duyệt thoát khỏi hôn ước kia. Nhưng thật không ngờ hai người bọn họ lại hôn nhau, làm cho người ta ghen ghét.
"Nhan Duyệt, sau này con chính là người của Tiêu gia. Nhớ, Tiêu gia chúng ta không có truyền thống, không có gia quy gì, chỉ cần vui vẻ là được rồi. Cho nên không cần biết con thích làm gì, mẹ sẽ ủng hộ con. Được rồi, Nhan Duyệt, có phải con nên đổi sang gọi mẹ không?"
Điền Phù mặc dù là người bề trên, vì lễ nghĩa của Tiêu gia không dám để lại ấn tượng xấu cho người. Nhưng nếu mọi người đã trở mặt, bà cũng không cần khách khí. Thiên gia thì sao chứ, Lâm gia thì sao chứ? Tiêu gia phải sợ bọn họ sao?
Con dâu tốt như vậy, có quỷ mới có thể cho người khác.
Việc đã đến nước này, Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng không thể nào thay đổi được. Thiên phụ ép như vậy làm Nhan Duyệt không có đường lui.
Mang theo vài phần xấu hổ, vài phần hạnh phúc, Thiên Nhan Duyệt nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ"
Đang xấu hổ, Điền Phù đã đeo vòng ngọc trên tay bà cho Thiên Nhan Duyệt, cười nói: "Tốt lắm, đây là chứng minh của con. Nhan Duyệt, sau này con chính là con dâu của Tiêu gia"
Phụ nhân hiền hậu nhìn con gái. Mặc dù chỉ có mấy phút đồng hồ, nhưng bà có thể cảm nhận được con gái rất hạnh phúc. Nhưng Thiên phụ mặt lại đỏ bừng, quát lớn với Tiêu Viễn Hà: "Tiêu chủ tịch, đây là truyền thống Tiêu gia các người sao. Làm con dâu Tiêu gia, ngay cả cha mẹ cô gái cũng không cần nói một tiếng"
Tiêu Viễn Hà không tức giận, ngược lại cười cười nói: "Thiên lão đệ. Tiêu gia chúng tôi thực sự không có truyền thống gì. Chỉ cần con cái đồng ý, vui vẻ, lão già này cũng không quan tâm. Nói thật ra, tôi rất thích cô bé Nhan Duyệt này. Nhan Duyệt làm con dâu Tiêu gia chúng ta, tôi giơ hai tay đồng ý. Vừa nãy bố mẹ hai bên cũng thấy, bây giờ lễ đã thành, sao lại nói là không nói tiếng nào?"
Hiếm khi Tiêu Viễn Hà trở nên giảo hoạt như vậy, nói với Điền Phù: "Bà xã, hôm nay trong nhà có một chuyện vui, mau sai nhà bếp làm một chút món ăn ngon. Chúng ta cũng nên chúc mừng một chút. Được rồi, Thiên lão đệ, nếu có hứng thú, ở lại dùng bữa"
Thiên phụ tức đến run lên, Lam Khải Dược mấy lần định mở miệng nhưng bị Tiêu Thu Phong trừng mắt nên lại không dám nói. Trong lòng hắn, hắn rất sợ tên Tiêu Thu Phong ăn chơi trác táng này.
"Tiểu Duyệt, con thật sự không về cùng bố sao, muốn đoạn tuyệt quan hệ bố con sao?" Thiên phụ vô cùng tức giận quát lớn.
"Ông Thiên, bỏ đi. Chuyện của con, hãy cho con tự mình lựa chọn đi. Nếu Tiểu Duyệt thích Tiêu Thu Phong, vậy để cho con nó gánh chịu mọi hậu quả. Con nó đã hai mươi bốn tuổi rồi, chúng ta không cần lo lắng nữa"
Phụ nhân vừa mở miệng, Thiên phụ không những không bớt giận mà còn vung tay tát mạnh vào mặt phụ nhân.
"Mẹ" Thiên Nhan Duyệt đau lòng, lập tức đi tới kéo phụ nhân lại.
"Bố, bố thật quá đáng. Tất cả lỗi đều là do con làm ra, không có quan hệ gì với mẹ. Con đã là dâu của Tiêu gia, sẽ không về nữa. Bố về đi"
Vốn định an ủi vài câu, nhưng thấy bố tức giận đối xử với mẹ như vậy, Thiên Nhan Duyệt thật sự không chịu nổi, cũng không có tâm trạng nói.