<!-- --> Tiêu Thu Phong rất nhàn hạ, hai phía hắc bạch đã có Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề xử lý. Chẳng qua lần này hắn đã hạ quyết tâm, phải cho Lâm gia một bài học, hy vọng Lâm gia biết điều một chút đừng làm cho hắn có sát ý. Nếu không hắn rất có thể bỏ mặc ý kiến của Lâm Thu Nhã.
Phượng Hề lúc này đang ở trong Hồng Lâu, trên tấm thảm nhung thuê một loài hoa dại không tên. Nàng lẳng lặng nhìn, bởi vì trên thế gian này, hắn cũng như loài hoa dại này, lục bình tung bay, lăng phong ngạo cốt, vui thú hồng trần. Mà hôm nay nàng đã tìm được cuộc sống hạnh phúc đó.
Chỉ cần nàng còn sống một ngày sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư Tiêu gia.
Quan Đạo nhẹ nhàng đi tới trước cửa, cung kính kêu lên một tiếng: "Phượng tỷ"
Lực lượng của cả Đông Nam bây giờ đều nằm trong tay người phụ nữ này. Mọi người tôn trọng nàng, không chỉ vì nàng là người phụ nữ của Tiêu thiếu gia, mà nàng còn là một người phụ nữ đầy nghĩa khí, làm cho tất cả mọi người ở bên đều có cảm giác dựa dẫm.
Phượng Hề khẽ run lên, ánh mắt từ mông lung trở nên lạnh lùng, lạnh như băng hỏi: "Lời nói đó đã truyền đi chưa?"
Quan Đạo ngay cả cửa cũng không dám bước vào, lớn tiếng nói: "Đã truyền đến. Chẳng qua theo như người truyền tin nói, Lâm Bắc Dân hình như không quá để ý"
Phượng Hề nghiêm mặt, ngẩng đầu lên. Đột nhiên nàng nở nụ cười, nụ cười rất quyến rũ. Nhưng Quan Đạo có thể cảm nhận được sát ý trong nụ cười đó.
Ở Đông Nam, bất cứ ai đối đầu với Tiêu gia, kết quả chỉ có một chữ "Chết"
Nếu như không phải Tiêu Thu Phong nhiều lần nhắc nhở, Lâm gia sẽ giao cho Lâm Thu Nhã xử lý, thì có lẽ từ rất lâu rồi Lâm gia đã không thể đặt chân ở Đông Nam.
"Được rồi, rất tốt. Ba ngày này mọi người chuẩn bị một chút. Nếu như có người không biết tốt xấu, vậy cho hắn chết"
Lời của Phượng Hề, Quan Đạo có thể hiểu. Từ sau khi Thiết Huyết Đoàn bị diệt, Quan Đạo cũng không phải kẻ đơn giản năm đó, tiến bộ rất nhanh. Cho nên đến hôm nay, ở Đông Nam này hắn có thể ngồi cùng vị trí với Lý Hưng. Dù cho Bộ Xà thực sự xuất hiện, hắn cũng không hề sợ hãi. Bởi vì hắn đã thấy lực lượng của Tiêu thiếu gia, làm cho hắn vô cùng tin tưởng.
Tiêu thiếu gia là bất bại. Trên đời này không có ai là đối thủ của Tiêu thiếu gia.
Mà hắn, là người của Tiêu thiếu gia.
Đối với Quan Đạo mà nói, đây là sự vinh dự vô hạn.
"Phượng tỷ yên tâm, em biết làm như thế nào" Có lẽ hắn không có thân thủ như Tiểu Lục Tử, không thể nào đấu với cao thủ nổi danh trên thế giới. Nhưng nếu như đối phó với một thương nhân, hắn có thể nghĩ ra hàng trăm biện pháp. Làm cho đối phương muốn sống không được, muốn chết không xong. Bởi vì hắn cũng không phải người tốt.
Chẳng qua hắn tuyệt đối trung thành. Trong lòng Quan Đạo, ý chí này rất kiên định.
Trong tập đoàn Phong Chính, Liễu Yên Nguyệt theo lời Tiêu Thu Phong, gọi Lãnh Phong. Trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ. Đương nhiên còn có ba cô thư ký đứng ngoài cửa.
Ở chung với Liễu tổng nhiều ngày như vậy, các nàng có thể từ mỗi một động tác, mỗi một vẻ mặt của Liễu Yên Nguyệt mà biết được ý tứ của nàng. Đó là bản lĩnh quan trọng nhất của thư ký, hiểu như không nói, nhưng phải lập tức đi làm.
Tiểu Duyệt nhỏ giọng nói: "Em dám đánh cuộc, tập đoàn Phong Chính nhất định có hành động lớn"
"Nói đùa. Chị dùng mông cũng có thể biết. Hai người nhìn vẻ mặt của Liễu tổng xem, chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy. Nhưng lại còn gọi Lãnh tổng lên. Không có chuyện lớn sao lại phải nói chuyện lâu như vậy" Tiểu Hoa hình như lớn lên một ít, lên tiếng cũng có lý, xem ra được huấn luyện rất tốt.
Dương Dương khó chịu nói: "Hai người thông minh. Có bản lãnh thì nghĩ xem tập đoàn chúng ta chuẩn bị làm gì?"
Tiểu Duyệt đưa tay lên miệng, nói: "Chuyện lớn như thế này, tuyệt đối bí mật. Liễu tổng không nói, chúng ta không được đoán, không được quan tâm. Còn phải giúp Liễu tổng quan sát mọi động tĩnh của tập đoàn Phong Chính. Không cho bất cứ ai gây bất lợi cho chị ấy. Đó là trách nhiệm của chúng ta"
"Điều này còn cần em nói à. Lần trước khi Tiêu tổng đến, chị đã bị lão già huấn luyện. Yên tâm, đánh hai ba thằng đàn ông không có vấn đề gì. Sau này chúng ta không nói được, sẽ do chị dùng bạo lực giải quyết. Hừ hừ, ai dám ý kiến với mệnh lệnh của Liễu tổng, chị cho hắn đẹp mắt"
Dương Dương giơ nắm tay lên, thật đúng là có khí thế của một cao thủ.
Trong phòng làm việc, Lãnh Phong đứng nghiêm trang, Liễu Yên Nguyệt khẽ gật đầu, một loại khí thế đè nặng lên người đàn ông gần đây rất nổi tiếng. Tiêu Thu Phong đã nói, đối với người tài như thế, phải dùng tâm khống chế. Nếu như ta không thể sử dụng, phải hủy diệt.
Thương trường như chiến trường, điểm này Tiêu Thu Phong biết rõ hơn bất cứ ai.
Không ngừng thắng lợi sẽ làm cho người ta có chút kiêu ngạo. Lãnh Phong cũng không ngoại lệ. Thậm chí lúc nằm mơ, hắn đều nghĩ Phong Chính đối với hắn mà nói có phải quá nhỏ bé không. Hoặc là thế giới bên ngoài mới thích hợp cho hắn giương cánh tung bay.
"Lãnh Phong, anh có thể đi đến ngày hôm nay thật sự không dễ dàng gì. Tôi vẫn biết anh là một nhân tài nên mới giao chuyện này cho anh làm chủ. Hy vọng anh có thể nắm lấy cơ hội này. Đừng cho Phong Chính thất vọng. Đương nhiên cũng đừng làm anh ấy thất vọng"
Anh ấy, đương nhiên là chỉ Tiêu Thu Phong.
Lãnh Phong chấn động trong lòng, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, sự kiêu ngạo lập tức tan đi, cẩn thận nói: "Vâng, Liễu tổng yên tâm. Tôi sẽ tận lực hoàn thành phân phó của cô, không làm cho Tiêu tổng tài thất vọng"
Có lẽ đã lâu rồi không gặp người đàn ông đó. Nhưng hắn lại phát hiện sâu trong lòng mình có một loại sợ hãi với người đàn ông này. Có vài thứ, cả tập đoàn Phong Chính chỉ là một bí mật mà hắn biết. Chuyến đi đến Trung Đông, hắn biết được rất nhiều thứ.
Lực lượng mà người đàn ông này nắm giữ vượt qua tưởng tượng của mọi người. Tất cả những thứ mà hắn có ngày hôm nay đều do Tiêu Thu Phong ban tặng. Lãnh Phong hiểu rõ, nếu như mình không còn tác dụng. Vậy hủy diệt hắn, đối với người đàn ông đó mà nói không phải chuyện khó.
"Con đường phía trước còn rất dài. Lãnh Phong, tôi hy vọng anh có thể đi thật xa. Tương lai của tập đoàn Phong Chính không phải là điều mà anh có thể tưởng tượng được. Anh phải cố gắng gấp trăm lần, biết không?"
Lãnh Phong không dám kiêu ngạo nữa, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, Lãnh Phong hiểu. Liễu tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng"
Cho dù mình cao đến đâu, có thành thần trong mắt người đời. Nhưng có người cả đời hắn đều không thể vượt qua, đó chính là Tiêu thiếu gia. Trước mặt Tiêu thiếu gia, quyền lực duy nhất của hắn chính là sùng bài.
"Anh đi đi, lập tức tiến hành công kích với sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam, chỉ cần anh muốn tôi sẽ cung cấp hết"
Lãnh Phong hành lễ rồi rời đi. Đến khi đóng cửa phòng lại, hắn mới không tự chủ lau mồ hôi trán. Chỉ cần người đàn ông kia vẫn còn tồn tại, hắn vĩnh viễn chỉ là một tổng giám đốc của tập đoàn Phong Chính.
Đông Nam, Lãnh Phong tài năng vượt trội, vừa triển khai hành động được mất giờ, cả chiến trường kinh doanh Đông Nam đã xảy ra biến hóa. Một sự bạo động trước cơn mưa bão làm người ta khó có thể đoán định. Sau cuộc chiến cổ phiếu lần trước lại diễn ra một cuộc đào thải. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thiên phụ rất cố gắng thu gom tài chính, một ngàn hai trăm triệu đây là tất cả những gì ông ta có. Ông ta không phải một người ngu ngốc, nhưng ông ta sùng bái một cách mù quáng với Lâm thái gia.
Lâm thái gia đúng là người mà bất cứ thương nhân nào ở Đông Nam kính trọng. Bởi vì sự vận hành, kinh doanh của tập đoàn, ông ta đều có tác dụng rất quan trọng.
Thiên phụ tính tình nóng nảy, rất dễ xúc động. Nhưng ông ta không biết Lâm thái gia đã già. Có một số việc Lâm thái gia không thể làm chủ được.
"Bố, thằng Lãnh Phong này thật lợi hại. Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi đã làm cho chúng ta tổn thất ba trăm triệu, cứ tiếp tục như vậy là không được. Hay là để Thái gia xử lý" Nhìn tài chính giảm mạnh, Lâm Khải Dược toát mồ hôi. Ba trăm triệu, hắn dùng cả đời không hết.
Lâm Bắc Dân châm điếu xì gà, phun ra một làn khói, không hề lo lắng cười nói: "Tiểu Dược, con lo lắng làm gì. Lãnh Phong công kích, bỏ vào rất nhiều tài chính. Dù tổn thất một ít cũng là tiền của Thiên gia. Tốt nhất là thua hết một ngàn hai trăm triệu đi. Để bọn họ không có thời gian đối phó chúng ta. Như vậy chỉ cần hơn nửa năm, chúng ta sẽ phất cờ trở lại làm tập đoàn Phong Chính chết không có chỗ chôn"
"Hơn nữa, Tiêu gia đối phó Thiên gia, càng kích thích thù hận giữa bọn họ. Thiên gia ngã, tin rằng Tiêu gia cũng không yên ổn. Để cho bọn họ không yên ổn, chính là chuyện bố muốn làm bây giờ. Bố hy vọng trận đánh này càng kịch liệt càng tốt. Dùng năm ngàn triệu đoạt lấy một ngàn hai trăm triệu. Bố xem tập đoàn Phong Chính có thể làm gì?"
Lâm Khải Dược vẫn lo lắng nói: "Bố, bố không sợ lão Thiên kia tức giận đến Lâm gia làm ầm ĩ, làm Thái gia biết chuyện sao?"
"Biết thì sao chứ. Thái gia tin lời lão ta sao. Chúng ta không làm gì mà. Thậm chí con gái Thiên gia làm Thái gia rất tức giận. Nói không chừng Thái gia còn hy vọng như vậy đó"
Lâm Khải Dược đã hiểu, gật đầu nói: "Bố, bố thật cao minh. Chuyện này ngoại trừ bố và lão Thiên kia biết, thì không có một nhân chứng. Lão dù có chết cũng chỉ có thể tức chết mà thôi"