<!-- --> Lãnh Phong không làm Tiêu Thu Phong thất vọng. Trong ba ngày, hắn tạo nên một cơn bão cổ phiếu Đông Nam, lợi nhuận đạt được ít nhất đã là tám trăm triệu.
Vì đối phó Lâm gia vẫn giấu ở đằng sau, hắn quả thực đã tìm không ít công phu, không công kích trên quy mô lớn mà đổi thành thẩm thấu. Chờ Lâm Bắc Dân giết tới, tổn thất là không thể tránh khỏi. Mấy sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam thoáng cái đã bị phá vỡ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thiên gia toàn quân bị diệt. Lâm Bắc Dân cũng không chiếm được chỗ tốt. Bởi vì Lãnh Phong luôn luôn nhớ đến lời nhắc nhở của Tiêu thiếu gia. Lần này đối phó Lâm gia, phải đuổi Lâm gia khỏi Đông Nam.
Chỉ một đợi công kích, ít nhất làm cho hơn trăm tập đoàn hoặc công ty bị ảnh hưởng. Các thế lực hàng đầu Đông Nam không cần phải nói cũng một lần nữa thay đổi thứ hạng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn Lâm gia gần như đã biết. Lúc này Lâm thái gia đã biết chuyện.
"Thái gia, dã tâm của đám Tiêu gia là muốn chiếm lấy cả Đông Nam. Người nhất định không thể cho hắn thực hiện được. Nếu không không biết có bao nhiêu xí nghiệp và công ty nhỏ bị bọn họ bách hại. Thái gia, xin người"
Đến lúc này, Lâm Bắc Dân vẫn còn nói được như vậy. Chuyển sự ích kỷ của mình thành đại công, vẻ mặt đầy chính nghĩa. Quải trượng trong tay Lâm thái gia đã vung xuống.
"Câm mồm. Bắc Dân, đến tận lúc này mà vẫn không biết sai. Một mình điều đồng tài chính khổng lồ của Lâm gia, tổn thất mấy ngàn triệu. Chuyện lớn như vậy không ngờ còn dám giấu tao. Bây giờ tất cả sản nghiệp Đông Nam đều đã phải đóng cửa. Ôi, tao đã tin lầm mày"
Con trai trưởng tự tư tự lợi, điểm này ông ta không phải không biết. Nhưng ngoại trừ ích kỷ, năng lực buôn bán của Lâm Bắc Dân rất mạnh. Cho nên Lâm thái gia hy vọng hắn có thể chống đỡ cả Lâm gia.
Lâm Thu Nhã cũng rất giỏi. Nhưng đáng tiếc nàng là con gái, sớm muộn gì cũng thành con người khác. Là Lâm thái gia, ông ta không hy vọng những thứ của Lâm gia rơi vào tay người khác. Cho nên tác dụng của Lâm Thu Nhã chỉ là thông gia, tăng thực lực của gia tộc lên mà thôi.
"Thái gia, Tiêu gia diễu võ dương oai ở Đông Nam, không ai sánh được, hơn nữa còn xa lánh các tập đoàn nhỏ, làm cho dân chúng oán than. Bố con là thay dân mà làm, muốn cho Tiêu gia một bài học. Nhưng thật không ngờ bọn họ quá hèn hạ vô sỉ, đánh lén sản nghiệp của chúng ta. Thực ra đây không phải lỗi của bố con"
Lâm Khải Dược mở miệng nói. Nhưng lại làm cho Thái gia thở hổn hển. Ông ta không trách bất cứ ai, chỉ trách bản thân mình, bởi vì đám bất tài này là con cháu ông ta.
"Thái gia, người không nên giận quá sẽ có hại cho thân thể. Chuyện đã xảy ra rồi, mọi người nghĩ biện pháp giải quyết là được mà" Lâm Bắc Cường mặc dù luôn nhàn hạ, cũng không muốn để ý đến chuyện kinh doanh của Lâm gia. Nhưng thấy Thái gia tức giận như vậy, tuổi lại đã cao, nên mở miệng khuyên.
"Đúng vậy, đúng vậy. Thái gia, người xem, cả Lâm gia chỉ có đàn ông của nhà con là liều sống liều chết tranh đấu cho Lâm gia. Dù có thua thiệt một ít, tổn thất một ít cũng tốt hơn nhiều so với kẻ suốt ngày ngồi không mà ăn"
Có thể nói như vậy đương nhiên là vợ của Lâm Bắc Dân, con dâu trưởng của Lâm gia. Nói xong còn liếc nhìn Lâm Bắc Cường một cái, coi như ám chỉ.
Vợ Lâm Bắc Cường thường xuyên đau ốm, cũng không quan tâm đến chuyện Lâm gia. Nhưng thấy chị dâu chỉ vào chồng mình, đương nhiên không thoải mái, lập tức kêu lên: "Bắc Cường, anh không cần quan tâm. Chuyện này, anh cả và Thái gia tự nhiên biết nên xử lý như thế nào. Em đói rồi, chúng ta về ăn cơm thôi"
Lão đại Lâm gia, lợi dụng các thủ đoạn đoạt quyền Lâm gia. Điểm này trong lòng mấy anh em đều biết. Không phải bọn họ không muốn quản, mà Lâm Bắc Dân rất biết cách châm chọc. Cho nên mỗi khi hội nghị gia tộc diễn ra, bọn họ đều bị Thái gia mắng cho không đáng một đồng. Dần dần mọi người cũng không muốn quản, giao hết chuyện của Lâm gia cho một mình Lão đại.
Mặc dù mọi người là anh em, nhưng vợ của Lâm Bắc Dân so với vợ của Lâm Bắc Cường lại không khác gì một quý phu nhân và một nông phụ.
Trong tay đeo hai sợi xích không nói, còn đeo hai chiếc nhẫn, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền. Mà người kia, ngoại trừ nhẫn cưới ra gần như nghèo rớt mồng tơi. Ngay cả quần áo mặc trên người cũng rất đơn giản, không hề xa hoa.
"Em à, nói cũng không thể nói như vậy. Đây là chuyện con gái yêu của em làm ra, hai người sao lại không có chút trách nhiệm gì chứ. Mặc dù nó làm nhục gia phong Lâm gia, bị Thái gia đuổi ra khỏi Lâm gia. Nhưng tóm lại cũng là con cháu Lâm gia, không biết báo đáp lại còn mang phiền phức đến cho Lâm gia. Thật sự không biết người như thế nào mới sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ đó"
Lâm Bắc Cường tức giận, nhưng phụ nhân đã giữ tay ông lại nói: "Chị cả, lời chị nói đúng đó. Bởi vì thượng bất chính hạ tất loạn. Thu Nhã nhà em mặc dù bất hiếu nhưng tốt xấu cũng tìm được một người đàn ông nó yêu. Nhưng có một số người, dù bụng lớn tướng lên cũng không biết là của ai. Nếu có con gái như vậy, em đã sớm tự tử, đâu dám vác mặt ra dọa người"
Đại tẩu này không nhịn được như vợ chồng Lâm Bắc Cường. Con gái chưa lấy chồng đã chửa, thậm chí không biết là của ai. Đây đúng là nỗi nhục lớn nhất Lâm gia. Bà ta nói đến người khác đều kể xấu người ta. Nhưng người khác không được nói xấu mình.
"Cô nói gì, đồ không biết xấu hổ..." Đại tẩu rất tức giận mở miệng mắng.
"Câm mồm, câm mồm hết cho tao. Mấy người muốn làm gì, làm gì. Tao còn chưa chết, cút đi cho tao, cút ngay" Thái gia rốt cuộc không nhịn nổi, vung trượng gõ lên sàn, tức giận đến độ cả người run lên. Cũng may có người đỡ, nếu không ông ta không thể nào đứng nổi.
Mặc dù Thái gia đã già, nhưng uy thế của ông ta vẫn còn. Chỉ cần chưa chia tài sản, không ai dám làm càn trước mặt ông ta. Tất cả người Lâm gia đều không dám lên tiếng, lặng lẽ rời đi.
"Tam, con ở lại" Đột nhiên, Thái gia gọi Lâm Bắc Cường lại. Phải biết rằng, Lâm Bắc Cường là người rảnh rỗi nhất Lâm gia. Nếu như không phải bởi vì có Lâm Thu Nhã, ông ta có lẽ là người được Lâm gia hoan nghênh nhất, không tranh chấp với đời.
Khẽ gật đầu với vợ, Lâm Bắc Cường đáp: "Vâng, Thái gia"
Trong mắt Lâm Bắc Dân lóe lên một tia âm hiểm, trong lòng rất tức giận. Bởi vì ông ta bắt buộc phải có được quyền nắm giữ Lâm gia, không cho phép bất cứ kẻ nào xen vào. Nếu như Thái gia thật sự có ý với Lâm Bắc Cường, vậy Lâm Bắc Dân phải sớm có dự tính.
Tất cả mọi người đã rời đi, ngoại trừ hai bố con Thái gia và Lâm Bắc Cường, Lâm gia ngũ bá cùng với lão quản gia cùng lớn lên với Thái gia.
"Bố, bố có chuyện gì cần phân phó?" Lâm Bắc Cường không có suy nghĩ gì khác. Tất cả mọi người đều biết ông ta không có ý tranh đoạt, càng không cần Thái gia cho mình thứ gì. Cung kính với Thái gia, tất cả đều vì đó là bố mình.
Thái gia khẽ thở dài, hỏi: "Bắc Dân, Tiểu Nhã gần đây có tốt không?"
Nếu chuyện này không dính dáng đến Tiêu gia, thì Thái gia sẽ vĩnh viễn sẽ không hỏi. Lâm Thu Nhã là người cháu gái Thái gia yêu thương nhất, nhưng cũng làm ông ta thất vọng nhất.
"Thái gia, con cũng lâu rồi không liên lạc với Tiểu Nhã. Chẳng qua nghe nói nó không còn ở trong nước, đã ra nước ngoài được nửa năm. Tình huống cụ thể con cũng không rõ" Thực ra cũng không phải Lâm Bắc Cường không quan tâm, mà Lâm Thu Nhã chỉ nói cho vợ chồng họ một vài điều cơ bản nhất. Các chuyện khác không hề nhắc đến. Bọn họ cũng không hỏi, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi. Thái gia sửng sốt, hỏi: "Ra nước ngoài? Chẳng lẽ Tiêu gia còn có sản nghiệp ở nước ngoài sao?"
Lâm Bắc Cường trả lời: "Thái gia, không phải con muốn giấu người. Chuyện này con không nghe Tiểu Nhã nhắc đến"
Thái gia gật đầu nói: "Được rồi, Tam, tính của con thế nào, ta hiểu rõ, chỉ là quá mềm yếu, lương thiện. Ôi. Nếu như Tiểu Nhã là trai, có lẽ ta không vất vả như vậy. Đáng tiếc, đáng tiếc, Lâm gia không có ai kế nghiệp rồi"
Lâm Bắc Cường rất muốn nói: "Cháu gái thì có sao chứ. Trên đời này đều là người có năng lực nắm giữ. Nếu như Tiểu Nhã thật sự có bản lĩnh đó, cho dù giao Lâm gia cho nó cũng có sao đâu"
Nhưng ông ta cũng không nói ra. Thái gia cũng giống như ông ta, rất ngoan cố, khuyên cũng chẳng có tác dụng gì.
"Thái gia, người thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Đám con cháu vô dụng bọn con cần người che chở. Hơn nữa có đại ca duy trì, Lâm gia nhất định sẽ huy hoàng như trước"
Những lời này Thái gia thích nghe, Bắc Cường liền nói.
Nói ra những lời Thái gia thích nghe, nhưng Lâm Bắc Cường cũng không phải là dối trá.
"Tam, con nói thật xem, ân oán với Tiêu gia rốt cuộc là như thế nào?"
Lâm Bắc Cường trầm tư một lát, bất đắc dĩ nói: "Thái gia, nếu người hỏi ý kiến con. Con chỉ có thể nói oan gia nên cởi không nên kết. Không bằng mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện. Cùng là người Đông Nam, sao phải tàn sát lẫn nhau"
Thái gia mặt không đổi sắc, hỏi: "Tam, con muốn Lâm gia chúng ta cúi đầu sao?"
Với địa vị của Lâm gia ở Đông Nam, Thái gia chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai. Mà Lâm Bắc Cường nói như vậy chính là làm cho Lâm gia phải cúi đầu.