<!-- --> Thiên Nhan Duyệt vừa chạy vào phòng bệnh đã vừa khóc vừa kêu lên: "Bố, bố, bố không sao chứ, bố"
Cho dù bố con không hòa hợp, giữa bọn họ vẫn có chung một dòng máu, không thể nào vứt bỏ được. Nhìn thấy vẻ chán chường của bố, Thiên Nhan Duyệt thật sự rất đau lòng.
Thiên mẫu từ từ đỡ lấy nàng, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Duyệt, con không nên quá lo lắng, bố con không sao. Bác sĩ vừa rửa dạ dày cho ông ấy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là bình phục"
"Ông Thiên, con gái đến thăm ông, ông mở miệng nói chuyện đi, không nên mãi buồn bực trong lòng làm gì. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, sẽ có cách giải quyết thôi. Lúc tôi lấy ông không phải cũng là hai bàn tay trắng sao. Không có gì, sống thế nào tôi đều chấp nhận được"
Thiên mẫu lương thiện, tất cả phẩm chất cao đẹp đều được di truyền sang cho Thiên Nhan Duyệt. Dù cho Thiên phụ phạm sai lầm gì, bà đều có thể tha thứ.
"Đúng ạ. Bố, chúng ta là người một nhà, có khó khăn mọi người sẽ cùng nhau gánh vác. Chuyện công ty, bố không cần lo lắng. Phong nói sẽ giúp Thiên gia, tập đoàn Thiên Phát nhất định sẽ không bị đóng cửa"
Thiên Nhan Duyệt đã cầm lấy tay bố, quan tâm nói. Bọn họ là người một nhà, vĩnh viễn đều là như vậy. Cho nên phải cùng nhau đối mặt mọi cơn dông bão.
Thiên phụ từ từ mở mắt ra. Ông ta nhìn vợ con mình, sống với nhau mấy chục năm, giờ phút này ông ta mới thật sự cảm nhận được thứ quý giá nhất trên đời đối với mình chính là sự quan tâm như nước của vợ con.
"Bà xã, xin lỗi. Tôi đã sai, tôi đáng chết vạn lần, tôi đã không nghe lời khuyên của bà, còn tát bà. Tay này của tôi nên chặt nó đi. Không, tôi không có mặt mũi mong bà tha thứ. Để tôi chết đi, đó sẽ là sự giải thoát tốt nhất"
Người biết sai muốn hối cải, không bao giờ là muộn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Nếu như trải qua chuyện này, Thiên phụ có thể hiểu được điều gì mới là quan trọng nhất đối với mình, đối với ông ta mà nói cũng không phải chuyện không tốt.
"Ông Thiên, ông nói gì vậy. Chúng ta là vợ chồng đã mấy chục năm, tôi đã bao giờ trách ông đâu. Thực sự là cho đến bao giờ tôi cũng không hề nghĩ sẽ trách ông. Gia đình mình sống yên ổn hạnh phúc với nhau là tốt nhất" Thiên mẫu nói. Đúng là có người mẹ như bà mới có thể nuôi nấng được con gái thiện lương như Thiên Nhan Duyệt.
Thiên phụ có chút kích động hét lên: "Một ngàn hai trăm triệu, là một ngàn hai trăm triệu. Bà, bà nói tôi sống còn tác dụng gì nữa, còn có thể làm gì cho hai người nữa. Tôi bao giờ chỉ là một kẻ ăn hại"
Thấy Thiên phụ nóng nảy, Tiêu Thu Phong vội vàng đi tới, đưa tay lên giữ ông ta lại, lớn tiếng quát: "Nếu đã biết sai, vậy hãy nghĩ cách đền bù. Chú cho rằng mình chết đi, mẹ con Tiểu Duyệt sẽ vui mừng sao? Chú sai rồi, hai mẹ con Tiểu Duyệt sẽ giống như chú, sẽ cảm thấy nhục nhã"
"Chú không xứng là gia chủ Thiên gia. Chú chỉ là một người nhu nhược" Tiêu Thu Phong không hề lưu tình, giọng nói càng lúc càng lớn: "Chú cũng không phải một người đàn ông. Cái gì gọi là đàn ông chú có biết không. Đó là có can đảm gánh vác mọi thứ. Cô đã chịu đựng chú mấy chục năm còn được. Mà chú lại không thể chịu nổi một thử thách nhỏ nhoi này. Nếu như chú không phải là bố Tiểu Duyệt. Chú cho dù chết, cháu cũng không nhìn đến một lần"
Mặt Thiên Nhan Duyệt trắng bệch, kéo mạnh Tiêu Thu Phong nói: "Tiêu đại ca, anh không nên nói bố như vậy. Bố, bố là người tốt, thật đó. Lần này chỉ là bị người xấu của Lâm gia lừa, bố biết mình sai rồi"
Tiêu Thu Phong nói: "Bị người lừa một lần đã muốn tự tử, thật sự là nhu nhược. Tiểu Duyệt, đưa chi phiếu cho bố em. Nếu như bố em còn muốn tự tử thì để mặc đi, không việc gì phải cứu. Em không cần lo lắng, sau này anh sẽ có trách nhiệm chăm sóc em và mẹ em, nhất định tốt hơn kẻ nhu nhược này"
Mặt Thiên phụ tái mét. Cả đời này ông ta một mình phấn đấu, thành lập tập đoàn Thiên Phát. Mặc dù vất vả nhưng cũng có thành tích đủ làm cho ông ta kiêu ngạo. Ông vốn quen nghe người ta nịnh nọt mình, có bao giờ bị mắng nặng lời như vậy đâu.
Tiếng khóc đau đớn truyền ra. Thiên phụ bưng mặt chúi đầu vào lòng Thiên mẫu. Rốt cuộc không để ý đến tôn nghiêm của một người đàn ông, khóc như một đứa trẻ. Thiên mẫu hiểu người bị áp lực luôn cần được phát tiết.
Thiên Nhan Duyệt đang định mở miệng khuyên bố nhưng đã bị Tiêu Thu Phong kéo lại, lắc đầu. Lúc này thật sự không nên quấy rầy. Người luôn có lúc phải khóc, đàn ông cũng là người mà.
Quả nhiên tiếng khóc nhỏ đi. Thiên phụ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã tốt hơn nãy khá nhiều, có lẽ đã nghĩ ra.
"Bà, cảm ơn bà, cảm ơn bà vẫn luôn ủng hộ tôi, không bỏ mặc tôi. Tôi xin thề sau này sẽ sống tốt hơn, nghe lời bà, không làm cho bà đau lòng nữa" Thiên phụ nhẹ nhàng nói. Thiên mẫu mặc dù chịu khổ rất nhiều nhưng lúc này bà đang kích động đến độ nước mắt chực trào ra ngoài.
Thiên phụ dựa vào thành giường, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhan Duyệt và Tiêu Thu Phong.
"Tiểu Duyệt, lần này bố đã sai, tin Lâm gia. Thiếu chút nữa là cho bố con tàn sát nhau. Mặc dù lúc này bố vẫn không muốn con tìm một người đã có vợ. Nhưng bố có thể hiểu, chỉ cần còn theo đuổi hạnh phúc của mình, bố sẽ không phản đối con nữa"
Thiên Nhan Duyệt vui mừng ra mặt, hưng phấn cầm tay Thiên phụ, nói: "Bố, cảm ơn bố, được bố chúc phúc, con sẽ rất hạnh phúc"
Tình thân và tình yêu, là người không thể thiếu hai thứ này. Cả hai dung hòa với nhau, không thể thiếu một thứ. Nếu như Thiên phụ vẫn phản đối, thì dù được Tiêu Thu Phong yêu, cả đời không lo lắng nhưng trong lòng nàng vẫn có sự nuối tiếc.
Nhưng lúc này vấn đề đó đã không còn tồn tại.
"Tiêu thiếu..." Vừa định nói ra khỏi miệng nhưng có lẽ cảm thấy không đúng, Thiên phụ nói: "Nếu Tiểu Duyệt quyết lấy cháu, vậy chú sẽ gọi cháu là Thu Phong. Thu Phong, cảm ơn cháu. Cháu nói không sai, chú đúng là một người nhu nhược, nực cười là trước kia lại luôn kiêu ngạo, không thấy rõ bản thân mình. Bây giờ chú mới biết mình nhu nhược đến cỡ nào. Cháu mắng như vậy đã làm chú thức tỉnh"
"Chú yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa. Số tiền đó, cháu cũng không cần trả lại cho chú. Mặc dù cháu có thể trở thành con rể Thiên gia, nhưng con gái Thiên gia không thể nào dùng tiền mà đánh đổi. Cho nên chú không chiếm tiện nghi của cháu"
Có thể nói ra như vậy, mọi người đương nhiên đã yên tâm. Tiêu Thu Phong cũng rất vui nói: "Được rồi, coi như cháu cho chú vay. Chẳng qua không cần tính lãi, lãi cháu sẽ đòi lại từ người Lâm gia"
Đến lúc này, Thiên phụ đương nhiên biết lần này mình chỉ là một quân cờ bị Lâm gia lợi dụng.
"Thu Phong, Tiêu gia cháu có phải là có ân oán với Lâm gia. Nếu không Lâm Bắc Dân cũng không hận Tiêu gia như vậy?"
"Việc này một lời không thể hết. Chẳng qua chú cũng có thể nhìn ra tính cách hèn hạ của người Lâm gia. Cũng đã biết Lâm gia không xứng với danh hiệu vua thương trường Đông Nam. Chuyện này còn chưa xong, cháu còn muốn đuổi Lâm gia ra khỏi Đông Nam. Hơn nữa cũng không muốn thấy bố con Lâm Bắc Dân nữa. Lâm gia bởi vì bọn họ nên mới trở nên như vậy"
Thiên phụ nghe Tiêu Thu Phong nói, hoảng sợ kêu lên: "Thu Phong, cháu muốn đối phó Lâm gia? Đây không phải trò đùa đâu. Đông Nam ở Lâm gia rất bình thường. Nhưng bọn họ có sự hậu thuẫn rất lớn ở trong nước, thực lực không thể tưởng tượng. Hơn nữa chú còn nghe nói, Lâm gia còn có người cấp trên chiếu cố. Cháu tốt nhất là nên bàn với bố cháu trước, không nên làm càn"
Bị thiệt một lần mà còn có thể tỉnh táo như vậy, ngoại trừ Thiên phụ đã bình tĩnh lại còn bởi vì Lâm gia quả thực không bình thường. Ông ta sợ Tiêu Thu Phong hành động theo cảm tính, tự tìm phiền toái, làm cho Tiêu gia bị đả kích.
"Bố, bố không cần lo lắng cho Phong. Chuyện này bố mẹ con mặc kệ. Bố cũng không cần hỏi. Phong đã quyết định. Hơn nữa còn có chị Phượng và chị Yên Nguyệt giúp anh ấy, không có gì đâu ạ"
Thiên Nhan Duyệt không biết Tiêu gia rốt cuộc có bao nhiêu thực lực. Nhưng tập đoàn Phong Chính đứng đầu Đông Nam, nói như thế nào cũng không yếu được. Hơn nữa, nàng sùng bái Tiêu Thu Phong một cách mù quáng, nên cho rằng trên đời không có gì có thể làm khó hắn.
Thấy con gái mở miệng, biết Tiêu gia và Lâm gia đã không thể hòa giải, Thiên phụ vẫn lo lắng nói: "Thu Phong, cháu bây giờ muốn cạnh tranh với Lâm gia, lại cho chú mượn nhiều tiền như vậy, lấy đâu ra tài chính luân chuyển. Hay là cháu cầm tiền về, chờ mọi chuyện ổn định cho chú mượn lại cũng được. Tập đoàn Thiên Phát vẫn còn có thể chống đỡ mấy ngày nữa mà"
"Được rồi, chú, chú không cần lo lắng. Đối phó Lâm gia không đáng sợ như chú nghĩ đâu. Chỉ cần chú không nghe lời người ta đến phong tỏa tài chính Tiêu gia, chỉ cần Tiểu Duyệt không còn khóc lóc đến cầu cứu cháu, chỉ cần mọi người bình yên. Tất cả không có vấn đề gì, cháu tự biết xử lý"
"Ông Thiên, ông không cần lo lắng. Chuyện này chúng ta không giúp được gì đâu. Nghe Thu Phong nói đi. Hơn nữa người đàn ông mà con gái chúng ta yêu, phải có vài phần bản lĩnh chứ. Ông yên tâm đi"
Thiên phụ thở dài, gật đầu nói: "Thu Phong, vậy cháu phải cẩn thận. Lâm gia không hề đơn giản đâu. Nếu cháu cần giúp đỡ, chỉ cần chú làm được chú sẽ làm. Cháu không cần khách khí, biết không?"
Thiên phụ có thể tiếp nhận Tiêu Thu Phong, có thể tiếp nhận Tiêu gia như vậy. Người cao hứng nhất đương nhiên là Thiên Nhan Duyệt. Nàng nhào vào lòng Thiên phụ, vui vẻ nói: "Bố, bố thật tốt"