Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 293: Đánh giá phía sau



<!-- --> Người kia đáp ứng tất cả các yêu cầu của ông, gia tăng tài chính, hơn nữa còn hỗ trợ người, chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất, là hạn định thời gian: "Ông có mười ngày, nếu mười ngày này không giải quyết được, tôi cho ông đề nghị, rời khỏi Đông Nam"

Mặc dù Lâm thái gia không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng mười ngày này, với lực lượng cường đại như vậy, có thể thổi bay cả Đông Nam, muốn đưa Tiêu gia vào chổ chết thì vô cùng dễ dàng, ông tin tưởng rằng, trong vòng mười ngày, có thể tiêu diệt tận gốc Tiêu gia.

Chẳng qua, Lâm thái gia không biết, đề nghị của người kia, chính là một lối thoát, chỉ là giờ phút này, ông rất tự đại, tin tưởng bản thân.

Kinh thành, người kia buông điện thoại xuống, một người đàn ông trung niên đeo kính bước vào, không nghe đón tiếp gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lúc này ở kinh thành đang hỗn loạn, gia chủ lại đáp ứng viện trợ cho Lâm lão đầu, không phải là tổn thất đến thực lực của chúng ta ở kinh thành sao?"

Vị gia chủ sáu mươi tuổi này, hờ hững không đáp, trầm lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên, mang theo một sự âm trầm, làm cho người khác phải sợ.

"Ông thật sự cho rằng, ta vì ân huệ năm đó mà giúp lão sao?"Lão già lộ ra một nụ cười, nói: "Ba nhà ở trong kinh, kỳ thật đều muốn nhìn thấy chuyện này, dù sao ở chung với cọp, tuyệt đối không dễ chịu. Đến bây giờ vẫn không ai biết, người đàn ông kia của Tiêu gia cuối cùng có bao nhiêu lực lượng. Không tìm người khác thử một lần, thì làm sao mà biết được?"Người đàn ông trung niên sửng sốt, tiếp theo nở một nụ cười gian trá trên mặt:"Gia chủ, ý của người là, Lâm gia chính là một con cờ, để thử sức với Tiêu gia?"

"Không sai, nếu lão Lâm thật sự tin tưởng vào những lời hứa khi xưa của ta, nợ Lâm gia một nhân tình, thì sẽ tin tưởng ta, cho dù Lâm gia bị diệt, cũng là do sự ngu xuẩn của lão tạo thành"Lão già nói đến đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường.

"Chỉ cần người đàn ông đó càng dùng nhiều lực lượng, chúng ta càng biết nhiều. Giá điều quá giang long, một ngày nào đó, nếu hắn thật sự đến đây, thì mọi người ở đây sẽ bị hủy diệt, ngươi có hiểu không?"

Người đàn ông trung niên đương nhiên không hiểu, nhưng lão già không giải thích. Quay đầu nhìn về hướng cửa số, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, có một số việc, ta cũng không biết rõ, vì sao No.1 lần này lại chọn nam tuần?"

Nói đến No.1, người đàn ông trung niên không dám hé mồm, mặc dù ở kinh thành, hắn cũng là một nhân vật có tiếng, nhưng người này, đã vượt qua khả năng nghị luận của hắn. Loại chuyện này, biết càng nhiều, chết càng nhanh. Hắn là người thông minh, đương nhiên cũng hiểu được quy tắc này.

"Phong, No.1 Nam tuần. Em tin chắc rằng đây không phải là chuyện đơn giản. Bất luận thế nào, anh và Lâm gia phải chấm dứt, quá trình này không thể vượt quá mười ngày, bằng không, khi lão Miêu tham gia, anh muốn giải quyết hậu quả, phỏng chừng không dễ dàng như vậy"

Bọn họ là Long Tổ, ở Long Tổ, ai ai cũng là cao thủ, bọn họ có khả năng tiếp xúc với cơ mật của quốc gia, tuyệt đối là đã đứng trên đỉnh mọi người.

Nhưng lão Miễu, lại là một bí mật không tồn tại.

Vũ không biết nói sao, cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, mà Tiêu Thu Phong biết được, bởi vì từ Vũ, lão Miêu là một danh hiệu, cái này đại diện cho bao nhiêu người, không ai biết được. Bọn họ chỉ biết, đây chỉ là một mật danh.

Vũ đọc phần tư liệu đó, khúc dưới đã bị người ta dùng mật mã bí mật xóa bỏ, cho nên, Vũ biết, sau lưng Long Tổ, còn có lão Miêu tồn tại.

Mặc dù từ trước đến giờ, lão Miêu chưa từng xuất hiện, không ai biết họ là ai, ngay cả Long Tổ cũng không thể tìm ra được. Nhưng có một người có liên quan đến, đó chính là No.1

Vũ và Tiêu Thu Phong cùng có cảm giác này, đây là một cao thủ chưa từng biết bại, khi bọn họ còn bên cạnh No.1, ít nhất cũng ngang ngửa cao thủ trong tam long.

Mà bây giờ, hắn Nam tuần, trước giờ hắn làm gì, đều có lý do, đều có mục đích, không hỏi ai, cũng không tỏ vẻ gì. Tiêu Thu Phong cũng muốn biết, lý do lần này là gì, nhưng đáng tiếc là, cho dù là Vũ, cũng không thể cho hắn đáp án.

Buông điện thoại xuống, Liễu Yên Nguyệt đã truyền đến một tin tức: "Lãnh Phong đã nói cho em biết, vừa rồi có một lượng lớn tài chính tiến vào, vượt khỏi kế hoạch đối phó với Lâm gia của chúng ta, hắn đã không thể khống chế được, cần trợ giúp"

Lâm gia ở kinh thành có người chống đỡ, chuyện này Tiêu Thu Phong đã biết từ lâu, nhưng hắn không ngờ, cái chổ dựa này tưởng chừng như chỉ là trang sức lại thật sự ra tay giúp đỡ.

Lâm gia cũng không quá quan trọng như trong tưởng tượng, những người đó đều là những tuyệt đại kiêu hùng, bọn họ đồng ý hỗ trợ, đương nhiên chỉ có thể vì ưu đãi cũng như sự lợi dụng. Lâm lão, chu dù kiêu nhạo, đứng trước mặt họ cũng chỉ là một quân cờ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Hành trình lên kinh còn chưa bắt đầu, ở đây, đã bắt đầu nổ súng.

Thương trường như chiến trường, mà cái vấn đề này để cho bác giải quyết, người không phải là thần kinh doanh sao?

"Tiểu Phong, xem ra con càng ngày càng gây ra nhiều phiền toái rồi. Lần này có thể đổ một lượng lớn tài chính vào Thượng Hải, chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, con phải cẩn thận một chút!"

Tiêu Thu Phong đáp: "Con biết rồi bác, con sẽ cẩn thận. Những người này giấu đầu giấu đuôi, không dám gặp người, cũng chỉ biết sử dụng những thủ đoạn này, nếu đã hào phóng cho tiền như vậy, chúng ta cũng không thể cự tuyệt, đúng không?"

"Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý. Đúng rồi, Long Đằng đã chuẩn bị gần xong, trước khi vận hành, ta đã đưa mọi người đến Trung Đông, con cũng phải tìm thời gian đến đây một chuyến, ta nghe người ta báo, nơi đó dù an toàn, nhưng vẫn tồn tại gian nan, cái này phải dọn dẹp lại một lần nữa"

Mặc dù nói không rõ ràng, nhưng Tiêu Thu Phong đã hiểu được, cỏ để làm cho Ma Quỷ cảm thấy bị uy hiếp, đương nhiên chỉ có Tiêm Thú và Vương Bài, chờ xử lý xong chuyện ở Đông Nam, hắn muốn nhanh chóng đến xem thư, nếu bọn họ quả thật không biết an phận, vậy thì gạch tên ra khỏi Trung Đông cũng được.

Dù sao Ma Quỷ ở Trung Đông vẫn là trùm cuối, trùm cuối thì phải sợ ai? Ai không phục thì giết kẻ đó.

Trác Ngưng Tuyết từ thư phòng đi ra, thấy Lâm Thu Nhã đang chờ nàng bên ngoài cùng dùng cơm, trên mặt lập tức mang vẻ ưu sầu, bởi vì nàng thật không ngờ, lúc này thế lực mà cha nuôi muốn đối phó, lại là Lâm gia của chị Thu Nhã, giờ phút này, nàng không biết mở miệng thế nào.

"Tiểu Tuyết, sao vậy? Bị ông chủ chửi?"Tại trụ sở của Long Đằng, mọi người gọi vị thần kia là ông chủ.

Khuôn mặt trắng mịn của Trác Ngưng Tuyết lập tức ngượng ngùng đỏ lên, sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Chị Thu Nhã, thật xin lỗi, lần này cha nuôi muốn em đối phó với Lâm gia, em... em không muốn..."

"Đối phó Lâm gia..."Âm thanh kinh hãi kêu lên, nhưng chưa dứt thì điện thoại vang lên, là điện thoại của Tiêu Thu Phong, nếu chuyện này đã đến tai của bác, thì Lâm Thu Nhã không thể không biết, tuy rằng đã đáp ứng nàng, đợi đến khi nào nàng đủ năng lực quay về đối phó Lâm gia, thì vẫn không đụng đến Lâm gia, nhưng tình thế trước mắt, đã không thể cải thiện được nữa.

Vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại mang theo sự bình thản, cũng không tốn nhiều thời gian, Lâm Thu Nhã nhỏ giọng tiếp điện thoại, lúc nàng cúp máy, trên mặt nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Tò mò nhìn Trác Ngưng Tuyết, cười nói: "Tiểu Tuyết, nếu cha nuôi của em đã lên tiếng, thì em cứ cố gắng hết sức, yên tâm, chuyện này, chị đã biết rồi"

Trác Ngưng Tuyết sửng sốt, Lâm gia bị công kích, nhưng người chị này lại không chút biểu hiện gì, giống như là mặc kệ mọi chuyện, đột nhiên nàng như nhớ ra cái gì đó, vội nói: "Chị Thu Nhã, không phải là người kia gọi đến chứ?"

Lâm Thu Nhã biết nàng muốn hỏi cái gì, cũng không giải thích, khẽ gật đầu, nói: "Là điện thoại của hắn, hắn giải thích chuyện này"

"Không thể nào, chị Thu Nhã, chị mù quáng quá vậy, đây là Lâm gia của chị, chị không thể vì hắn mà không để ý đến gia tộc chứ?"

Lâm Thu Nhã nhìn Trác Ngưng Tuyết, gương mặt thoáng buồn, cười nói: "Tiểu Tuyết, có một số việc, em không hiểu được đâu. Chị quả thật họ Lâm, nhưng Lâm gia bây giờ như miếng thịt đã thối rữa, nếu không cắt bỏ phần thịt đó đi, thì Lâm gia thật sự hết hy vọng. Mặc dù có chút đau, nhưng đây là biện pháp cứu mạng duy nhất, em hiểu không?"

Trác Ngưng Tuyết nhìn Lâm Thu Nhã bằng ánh mắt nghi hoặc, nói: "Nếu chị đã nói, em sẽ làm, chẳng qua, em nghe cha nuôi nói, Lâm gia của chị vì muốn đối phó Tiêu gia, đã mời rất nhiều cao thủ đến, còn có một lượng tài chính khổng lồ, thao tác sự thật rất cẩn thận, em quả thật rất có hứng thú, muốn so tài mới họ một phen"

"Chỉ là em không rõ, cha nuôi vì sao lại trợ giúp cho Tiêu gia, chẳng lẽ cha cũng là người của Tiêu gia, nhưng mà hình như không phải, bởi vì em nghe nói cha nuôi đã hai mươi năm rồi chưa trở về Trung Quốc, sao có thể là người của Tiêu gia chứ?"

Càng nghĩ càng không hiểu, Trác Ngưng Tuyết muốn biết, nhưng càng tìm hiểu thì càng mơ hồ.

Mặc kệ là nàng thông minh tuyệt đỉnh cỡ nào, nhưng cái vấn đề như vậy, ai mà có thể nghĩ ra được??