Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 300: Chiến đấu trong tiếng cười khoái hoạt



<!-- --> "Tư Mã thiếu gia, sao lại rãnh rỗi đến làm khách vậy?"Hành trình từ nước H trở về, Tư Mã thiếu gia đã kết đồng minh với Tiêu gia, mà lão thái gia của Tư Mã gia cũng muốn cho cháu mình tiếp xúc với Tiêu Thu Phong nhiều một chút, cho nên, tiểu tử ngày, hai ngày nay không có việc gì lại chạy đến đây nằm ỳ ra, hồn nhiên như một người điên.

Mọi người nhìn nhau, cũng không đặc biệt để ý đến lễ nghi gì cả, Tư Mã Lạc nhìn Điền Phù cười nói: "Bá mẫu, tay nghề của người là số 1, cho dù không có thời gian rãnh, con cũng sẽ kiếm thời gian mà đến"

Thiên Nhan Duyệt đã lên tiếng hỏi: "Tư Mã thiếu gia, nghe nói đêm qua anh gặp chị Tuyết Nhi, không phải là muốn chạy đến Tiêu gia để tiếp cận chị ấy chứ? Em nói cho anh biết, anh đã hết cơ hội rồi, về sau không cần làm phiền chị ấy nữa"

Tư Mã Lạc khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Thu Phong, tự giễu nói: "Anh tự biết người biết mình, để Thu Phong nhìn thấy cô bé này, xác định rõ ràng là không có phần của anh, yên tâm, anh đến đây vì để ủng hộ tinh thần cho Thiên Nhan Duyệt tiểu thư mà, hy vọng buổi trình diễn của em sẽ thành công rực rỡ, thuận tiện đến kiếm chút gì để ăn"

"Tiểu Duyệt, không cần để ý đến hắn, chúng ta đi thu xếp đồ thôi, mẹ, chúng con đi trước"Trác Ngưng Tuyết nói xong, rồi quay lại nói với Điền Phù một tiếng mẹ, sau đó đợi Điền Phù gật đầu mới đi lên lầu, làm cho Tư Mã Lạc tức giận muốn hộc máu.

"Bá mẫu, xin người thương xót, kêu Thu Phong thu liễm một chút, vợ của hắn đã quá nhiều rồi, không cần lấy thêm, chừa cho tụi trẻ chúng con một con đường sống"Thật là muốn nhào lên bóp cổ thằng kia ghê.

Điền Phù xoay đầu lại nói: "Tư Mã thiếu gia, cậu có biết nàng ta là ai không? Là Tulip của Đông Nam tam hoa Trác Ngưng Tuyết, bá mẫu bỏ thì làm sao người khác bỏ được, đây là chưa nói việc nàng đã đính hôn với Tiểu Phong, Tiểu Duyệt không phải đã nói rồi sao, cậu đừng lộn xộn nữa, vả lại nàng ta cũng gọi ta là mẹ rồi, chắc chắn là chạy không thoát được"

"Oa oa... Ông trời, ông không công bằng, Thu Phong, tao quyết đấu với mày, tao muốn đánh bại mày..."

Cửa lại mở ra, không phải là Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt đi làm về, mà là Liễu Yên Hồng, sau lưng nàng, còn có mấy cô bạn nữa, thoạt nhìn khá là quen mắt, có lẽ là những cô bạn thân chung học viện thì phải.

"Chỉ với sức của Tư Mã thiếu gia, không cần phải tự tìm mất mặt, một ngón tay của anh rể em cũng đủ đánh ngã anh"Đây là giọng của Liễu Yên Hồng, nàng vừa đến gần, đã nghe tên Tư Mã Lạc đòi quyết đấu với anh rể, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

"Không chỉ bị đánh gục, mà còn mê man ba ngày ba đêm chưa tỉnh nữa"Một người nữ sinh khác đã lên tiếng, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có, ôm lấy Tiêu Thu Phong đang ngơ ngác, hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Liễu Yên Hồng tức giận, không chú ý đến Tư Mã Lạc nữa, lớn tiếng kêu lên: "Này này, các người... các người làm gì đó, xuân tâm nhộn nhạo rồi à? Cứ thấy là lại quấn quít lấy anh rể của mình, có phải là không muốn đến Tiêu gia chơi nữa không"

"Tiểu Hồng, bạn giữ anh rể của bạn như của riêng vậy, người khác không biết, còn tưởng là chồng của bạn ấy chứ? Ngược lại, nhóm chúng ta tự đưa đến cửa, không phải lỗi của anh rể, bị chiếm tiện nghi, ai cũng đều nguyện ý"

Một nữ sinh nhìn vẻ mặt khẩn trương của Liễu Yên Hồng, lập tức trêu đùa nàng, hoa hậu vang danh của học viện Bắc Hải, lại quản lý anh rể của mình thật chặt, so với chị gái ruột còn cẩn thận hơn, không thể không làm cho các nàng sinh ra ý tưởng xấu được.

Nhìn thấy nhiều nữ sinh đáng yêu xinh đẹp, thanh xuân diễm lệ như vậy, trong lòng Tư Mã Lạc vứt bỏ chuyện của Trác Ngưng Tuyết, tiêu sái ngồi xuống ghế, trầm giọng nói: "Các vị tiểu mỹ nữ, anh cũng là đại soái ca, còn chưa có bạn gái, không biết có hứng thú không?"

"Anh đừng có giả bộ, anh Phong có thể một đấu một trăm, nếu anh có thể một đấu một trăm như vậy, đêm nay em sẽ hiến thân cho anh, có gì mà không dám!"Một nữ sinh khác lại mở miệng, âm thanh ngọt ngào, cố ý cởi áo khoác ra, để lộ ra một chút da thịt, câu dẫn Tư Mã Lạc: "Người ta còn chưa có bạn trai, vẫn là xử nữ đó nha!"

Tư mã Lạc trong lòng ngứa ngáy, thèm khát nhìn nữ sinh kia, nhưng nhất thời nhục chí, nói: "Quên đi, các em cứ tiếp tục quấn quít lấy hắn, anh không có diễm phúc này"

Một đấu một, còn có thể miễn cưỡng, một đánh mười, chắc chắn là bị đánh thành đầu heo, còn một với một trăm, hắn còn muốn lưu lại cái mạng nhỏ này để kéo dài huyết mạch của Tư Mã gia, loại chuyện tốt này, hắn không có phúc để hưởng.

Điền Phù từ bếp đi ra, Liễu Yên Hồng, nhìn thấy, lập tức vọt lại, cả người ôm lấy Điền Phù, hưng phấn kêu lên: "Bá mẫu, con thật sự muốn chết ghê. Ai, cái báo cáo tốt nghiệp kia, làm con cả tuần không về nhà"

"Được rồi, Tiểu Hồng, con quả thật gầy không ít, vừa lúc, bá mẫu nấu không ít thuốc bổ, để cho con uống nè, cam đoan không quá ba ngày, con sẽ trở lại như cũ, đúng rồi, bạn học của con, ở lại đây chơi cả đêm sao?"

Một nữ sinh lập tức buông Tiêu Thu Phong ra, đứng lên nói: "Bá mẫu, ngại quá, hôm nay không thể ở đây rồi, tối nay chúng con muốn đi xem chị Nhan Duyệt trình diễn. Đây là buổi trình diễn cuối cùng của chị ấy, giá vé đều lên đến trời rồi, con không muốn bỏ qua cơ hội như vậy"

"Bá mẫu, người yên tâm, bây giờ chúng con đi xem buổi hội, ngày mai nhất định sẽ chơi với người nguyên ngày... hắc hắc, lúc đó, con bắt bọn họ mang tiền đến trả, có lẽ sẽ ăn rất nhiều tiền đây"

Tư Mã Lạc đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nói: "Thu Phong, chúng ta là anh em, mày nhất định phải chừa cho tao một chổ đó, ngày mai tao sẽ rủ lão Tôn và bác Triệu đến chơi, không sợ người nào dám đến đây bắt cả!"

Tiêu Thu Phong cười nói: "Mày đúng là chơi riết điên rồi, chuyện tao nhờ mày tra, mày đã tra chưa?"

Nếu đã cùng Tư Mã gia liên hợp, mọi người gắn bó cùng tồn tại, Tiêu Thu Phong đương nhiên không muốn để ngồi không hưởng lợi như vậy, giờ phút này, đối đầu với Lâm gia, người sống kẻ chết, chỉ là tiểu nha đầu đó không cảm nhận được mùi thuốc súng, nhìn thấy trên mặt của mẹ biểu tình vui vẻ, Tiêu Thu Phong không nói ra chuyện này với gia đình, xem ra cũng là một lựa chọn chính xác.

Tư Mã Lạc cẩn thận móc trong ngực ra một trang giấy, nhét vào lòng ngực Tiêu Thu Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm, cười nói: "Cái đó là đương nhiên, chúng ta là bạn tốt mà, chuyện của mày cũng tức là chuyện của tao. Rồi, tao đã tra ra, Lâm gia tổng cộng có ba mươi sáu nhà liên minh, bất quá tao không muốn để cho lão già đó làm phiền mày nhiều, cho nên đã âm thầm xử lý hai mươi nhà, còn lại mười sáu nhà, để Tiêu thiếu gia tự xử lý "

Tiêu Thu Phong tiếp nhận tờ giấy, không cần nhìn, đưa cho hắn một phong bì, quả thật Tư Mã gia đã có thành ý, hắn cũng phải nhiệt tình mới đúng: "Được rồi, ngày mai mọi người cứ chơi đùa thoải mái, để tao đi dặn dò người làm tổ chức tiệc, để chúc mừng cho Tiểu Duyệt"

"Tiêu đại ca, anh xem chúng em có xinh đẹp không?"Thiên Nhan Duyệt và Trác Ngưng Tuyết trên lầu đi xuống, giống như hai bông hoa thuần khiết, khí chất lãnh diễm nhàn nhạt kia, giống như thần thánh, không thể xâm phạm, bước châ nhẹ nhàng, chậm rãi đi xuống.

Tư Mã Lạc nắm chặt lấy tay của Tiêu Thu Phong nói: "Lão đại, tao ghen tị quá!!!!"

Thiên Nhan Duyệt xinh đẹp, có nét hấp dẫn đúng kiểu phương Đông điển hình, điểm này, cả thế giới đều công nhân, nhưng Trác Ngưng Tuyết không hề kém hơn, có lẽ trước giờ biết cách tự bảo về, nên thần thái của nàng, không mang theo một sự ô nhiễm phàm trần nào, nhu tình mật ngọt đầy phong tình, cơ hồ như làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy tự ti.

"Dạ, chị Duyệt, chị gái xinh đẹp kia là ai vậy?"Liễu Yên Hồng cũng bị người con gái có khuôn mặt tuyệt thế kia làm cho rung động, vội vàng hỏi.

Không biết có phải là bị Thiên Nhan Duyệt ảnh hưởng hay không, Trác Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên, tiến lại từng bước, tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình là Trác Ngưng Tuyết, là bà xã tương lai của hắn"

Tiêu Thu Phong vừa nghe xong, ngụm trà vừa uống vào miệng đã phun cái vèo ra, không phải mẹ đã dặn nàng rồi sao, lúc tự giới thiệu, phải văn nhã một chút, cái gì mà bà xã tương lai của hắn, hắn đáp ứng sao???

"Trác tiểu thư, em..."

"A, em biết rồi... anh... có phải anh ở bên ngoài phong lưu nữa không? Tìm thêm một người vợ nữa!"Liễu Yên Hồng vừa nghe xong, đã tức giận chửi ầm lên: "Tên vô lại này, có phải là thấy chị em quá dễ dãi, anh càng lúc càng xằng bậy!"

Trác Ngưng Tuyết không biết mình sai ở chổ nào, thấy Liễu Yên Hồng tức giận chửi, khó hiểu hỏi: "Em gái này, em không phải là vợ của hắn sao? Em tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại xinh đẹp thế này, sao lại không tìm một chổ tốt hơn, em hẳn là còn cơ hội chọn lại lần nữa mà, chị là do không còn cách nào khác nên đành chấp nhận"Câu nói an ủi của Trác Ngưng Tuyết làm cho đám nữ sinh cười ầm lên.

"Chị Tuyết Nhi, chị hiểu lầm rồi, đây là tiểu Hồng, là em gái của chị Yên Nguyệt, là em vợ của anh Phong, chẳng qua nàng ta thích đối đầu với anh ấy, hai người mà ở chung với nhau, thì không thể bình yên được, chị không cần lo lắng cho bọn họ, cứ để bọn họ ầm ĩ đi!"

Đi vào Tiêu gia, bất kể là hòa thuận vui vẻ, hay là cãi nhau ầm ĩ này nọ như tiểu Hồng, đối với những người phụ nữ Tiêu gia, cũng đều là một loại hạnh phúc!