<!-- --> Tiêu Xa Hà tiến vào công ty, cũng bị tình cảnh trước mắt làm rung động, nhìn tất cả các thành viên trong công ty đang vây quanh con trai mình, tất cả đều có một vẻ mặt rất chăm chú, vẻ mặt đó cơ hồ như chứa đựng hết tất cả vui buồn đau khổ của cuộc đời …Căn bản không có một ai phát hiện ra hắn
Đây là một loại khí thế vương giả, một tinh thần tập thể đã được phát triển lên mức cao nhất, nhìn tình cảnh này, Tiêu Viễn Hà biết hắn có nói gì đi nữa cũng là dư thừa.
Con trai đã làm rất tốt!
- Tiêu bá, Tiêu mẫu, các người cũng tới?
Liễu Yên Nguyệt quay đầu lại đang chuẩn bị lau đi những giọt nước mắt không thể chịu nỗi tình cảnh hiện tại mà rơi, thì thấy đứng ở trước của công ty xuất hiện hai lão nhân của Tiêu gia.
Thanh âm này đã cắt đứt những suy nghĩ cũng như sự khẩn trương của mọi người, trận chiến tranh này, kì thật không chỉ có một mình Lãnh Phong chiến đấu. Nơi này tất cả mọi người, tất cả công nhân của Phong Chính tập đoàn cũng đều dung nhập vào một khí thế từ chiến đến cùng.
Tiêu Phong Thu xoay người, xấu hổ cười, thật không có nghĩ được, hắn cũng bị những chuyển biến trên luồng phiếu hấp dẫn, làm mất cả tính táo cũng như sự cảnh giác, ngay cả cha mẹ tới mà cũng không có chú ý tới.
- Ba, mẹ, các ngươi như thế nào mà chạy đến đây, có việc gì thế?
Kì thật chuyện này, hắn cũng không lo lắng, nếu như trên đời này, ngay cả bàn tay vàng mà cũng không giúp được, thì Phong Chính tập đoàn không thể nào trốn được kiếp nạn này, đây chính là ý trời vậy.
Tiêu Viễn Hà bước đến, trên mặt cũng không có một tia thần sắc lo lắng, ngược lại khiến cho ngươi ta có cảm giác được hắn đang có một chút vui vẻ.
- Tiểu tử ngươi, công ty xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng không có nói cho ta biết một tiếng, nếu như hôm nay không phải lão Liễu gọi điến tới hỏi ta tiền có đủ hay không, ta còn thật sự chẳng biết ngươi đang làm cái gì nữa đây?
- Chủ tịch, mời ngươi đừng có tức giận, chuyện này, tổng tài xử lý rất tốt, chúng ta đều tin tưởng hắn, hắn không có nói cho ngươi là không muốn đề ngươi vất vả thôi.
Một đổng sự, cũng là một giám đốc cao cấp đứng lên đầu tiên, biểu đạt sự ủng hộ của mình.
-Đúng, ta cũng tin tưởng, mặc kệ kết quả như thế nào, một trận chiến này, tổng tài đã cho chúng ta thấy sự tín nhiệm cũng như rung động. Dù thật sự tiền lương có giảm đi một nữa, ta cũng sẽ vui vẻ tiến tục ở lại Phong Chính làm việc, quyết không rời đi.
Một quản lý trung niên cũng mở miệng, đối với vị tân tổng tài này, cái loại tỉnh táo và tinh thần không sợ hải trước khó khăn, hắn đã bị lây nhiễm theo rồi.
- Ào ào …..
Rtấ nhiều người cũng muốn nói chuyện, tại trong lòng bọn họ, đều muốn cho lão đổng trưởng biết, tổng tài không có làm gì sai, nhưng ở bên ngoài của lại truyền đến những thanh âm vô cùng hỗn độn.
- Tổng tài, xin lỗi, anh em công nhân nói muốn gặp ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một bảo an từ của chạy vào thăm dò, nhìn Tiêu Phong Thu lo lắng báo cáo, hắn cũng biết giờ phút này công ty đang gặp phải khó khăn, giờ phút này tổng tài đang phải bận sử lý nhiều công việc, còn thời gian đâu mà tiếp công nhân, đúng là một lũ chỉ biết gây phiền hà.
Tiêu Phong Thu long mày nheo lại, rất là khó hiểu, nhưng vẫn nói:
- Để cho bọn họ vào đi!
Rất nhiều tiếng bước chân tạo thành một thanh âm hỗn độn, chỉ có mười mấy người được phép bước vào, nhìn người trung niên bị đẩy phải bước lên phía trước, Tiêu Phong Thu càng ký quái, đây chẳng phải là Tường Thúc sao, hắn đến đây làm gì?
Trên mặt hiện ra nụ cười khổ, Tường thúc cũng bị bất đấc dĩ, hắn không phải là cũng bị người khác ép buộc sao chứ?
- A Tường, có chuyện gì?
Tiêu Viễn Hà trên mặt không có ý cười, nhìn thấy nhiều công nhân nôn nóng đi tới, hắn tròng lòng đương nhiên lại tưởng bọn họ đối vơi công ty lại sắp gây ra cái chuyện nhiễu loạn gì đây.
- A, chủ tịch cũng ở đây, cũng thật đúng lúc, tổng tài, ta biết các ngươi hiện tại còn nhiều công việc bề bộn, đáng lẽ không dám quấy rầy các ngươi, nhưng nhiều công nhân lại đưa ra yêu cầu mãnh liệt như vậy,ta cũng phải bất đác dĩ làm con vịt nằm trên thớt, thay bọn hắn làm đại biểu mà thôi.
- Chuyện gì, nói đi ….
Tiêu Phong Thu khoát tay áo, giờ khắc này hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
- Tổng tài, mọi người đều biết công ty hiện tại đang gặp phải khó khăn, nghe tài vụ nói, tài chính vốn lưu động của công ty mất linh, cho nên, chúng ta quyết định, vì trợ giúp công ty vượt qua của ái khó khăn này, chúng ta quyết định buông tha hai tháng tiền lương của mình.
Tiểu Nhạc đứng ở bên cạnh Tường thúc nói, lời này khiến cho mọi người đều khiếp sợ, vì tiền lương mà tranh đấu thì chuyện này có quá nhiều không đáng nói, nhưng vì công ty mà hy sinh lợi ích của mình, không nhận tiền lương, thì thật đúng là chưa bao giờ gặp qua.
Tường thức gật đầu nói:
- Chủ tịch, chúng ta cũng biết, chút tiền ấy cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng đây lại là một chút tâm ý của chúng ta, Phong Chính tập đoàn cũng giống như ngôi nhà thứ hai của mọi người, xin ngươi tiếp nhận yêu cầu của chúng ta.
Tiêu Viễn Hà bị rung động thật sau, mà Điền Phù đứng ở phía sau cũng đã len lén lau đi những giọt nước mắt của mình, bọn họ đều không có nghĩ đến, trong cuộc đời này lại có thể gặp được những công nhân đáng yêu như thế này.
Trên khuôn mặt của Liễu Yên Nguyệt, hai hàng lệ châu cũng đã sớm chảy xuống, nhưng đây là những giọt nước mắt vui mừng cũng như sự kích động không thôi, giờ phút này nàng đã rất thỏa mãn, có thể làm việc tại công ty này, có thể trở thành một thành viên trong công ty, dó chính là niềm kiêu ngạo của nàng.
- Tường giám đốc, tâm ý của các ngươi tổng tài đã biết rồi, các ngươi là những công nhân của công ty, tiền lương nhất định không thể nợ các ngươi được. Các ngươi hẳn phải tin vào tổng tài, bất cứ khó khăn nào, Phong Chính tựu đều có thể bình yên vượt qua được.
- Tổng tài, chúng ta thật tâm muốn giúp công ty, mời ngươi …..
Tường thúc không có nghĩ được phó tổng Liễu Yên Nguyệt lại cự tuyệt, một lần nữa mở miệng để biểu đạt lại tam nguyên.
- Tốt lắm, Tường thúc, tâm ý của các ngươi ta biết rồi. Cám ơn các ngươi! Phong Chính vì có công nhân như các ngươi mà kiêu ngạo. Yên tâm, thắng bịa chưa định, trân chiến hôm này chúng ta nhất định không thất bại. Nói cho mọi người, chờ công ty mở tiệc chúc mừng tại quán bar. Các ngươi cố gắp làm việc chính là sự báo đáp tốt nhât cho công ty, hiểu được saochứ?
Dù bị cắt đứt giữa chùng nhưng tường thúc muốn nói nữa, Tiểu Nhạc bên cạnh đã giành trước tiến lên nói:
- Tổng tài, ngươi yên tâm, chúng ta nhất sẽ cố gắng., cũng tin tưởng tổng tài nhất định có thể đánh thắng một trận này. Anh chị em công nhân, đang chờ được uống rượu mừng công a ….
Công nhân đều tin phục rời đi, Tiêu Viễn Hà đi đến bên cạnh Tiêu Phong Thu,vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói:
- Tiểu Phong, ngươi hiện tại đã thật sự trưởng thành rồi, ba rất vui, ba cũng tin tưởng ngươi, hết thảy tựu giao cho ngươi, ba cũng chờ uống rượu mừng công đây.
Nói xong xoay người rời đi, Điền Phù cũng vội vàng đi tới, nắm lấy tay con trai nói:
- Tiểu Phong, không phải sợ, mẹ cũng ủng hộ ngươi. Ngươi nếu không đủ tiền, thì buổi tối về nhà, mẹ sẽ đem tất cả tiền riêng đưa cho ngươi, đây chính là tiền tư ba ngươi ta moi được, ngươi đừng cho hắn biết, biết không?
Nói xong rồi cũng vội vã đuổi theo ông già, bọn họ rất nhanh đã biến mất khỏi công ty.
Cảm động! Không chỉ cảm động, Tiêu Phong Thu trong lòng tràn ngập ấm áp.
- Bá phụ, bá mẫu đối với ngươi thật tốt.
Liễu Yên Nguyệt rất là hâm mộ nói.
- Hối hận sao chứ, nếu không giải trừ hôn ước, ngươi cũng có thể gọi bọn hắn là ba mẹ.
Tiêu Phong Thu cười nói, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất tốt, có nhiều người ủng hộ hắn như vậy, hắn thật sự không có gì phải sợ hãi.
Lãnh Phong có thể nói là người khẩn trương nhất công ty, coi như vừa rồi chủ tịch đến, hắn cũng không có quay đầu lại liếc mắt một cái, tất cả tinh lực, toàn bộ ánh mắt hắn đều chăm chú nhìn vào đường cong của biểu đồ, tính ra hiện tại hiện nay của luồng phiếu.
Mắt thấy năm mươi triệu cuối cùng cũng đã chảy vào cái túi không đấy của luồng phiếu, nhưng chỉ duy trì được có nữa giờ, trong đôi mắt của Lãnh Phong tràn ngập vẻ lo âu và bất đác dĩ, hắn đã làm hết sức.
Tiêu Phong Thu gật đầu nói:
- Không có vấn đề gì, còn có hai mươi triệu, sử dụng hai mươi triệu này, bảo trì không cho ngã xuống quá ba lăm phần trăm, chúng ta tựu thắng lợi.
Giờ khắc này, tin tưởng đối thủ cũng đã bất đầu mua vào, sỡ dĩ Tiêu Phong Thu giờ phút này mới xuất ra hai mươi triệu cuối cùng, cũng bởi vì lão nhân kia giao cho, đương nhiên cũng thừa dịp cơ hội này, rèn luyện một chút cho vị giám đốc tài chính tương lai. Bất quá, đúng là không có làm cho hắn thật vọng.
Đối phương mua vào càng nhiều thì bọn họ sẽ mất càng nhiều, đây chính là lời cuối cùng lão nhân kia nói.
Một tỉ rưỡi, tin tưởng đây là một món lời khổng lồ.
- Ngươi không cân nhắc một chút?
Lãnh Phong không có nghĩ được, vị tổng tài này như thế nào lại quyết đoán như vậy, nhưng đây chỉ là hai mươi triệu, không phải là hai tỉ.
Tiêu Phong Thu lắc đầu nói:
- Ta tin tưởng vào chính bản thân ta, ta cũng tin tưởng ngươi, can đảm lên nào!
Trong một trang viên cách đó một vòng trái đất, năm máy tính trước mặt một lão nhân đã khởi động, năm người nam nữ, đoan chính ngồi ở trên ghế da, gắt gao chăm chú nhìn vào sự chuyển biến huyền diệu của luồng phiếu Phong Chính.
Một tiểu mỹ nữ, tóc đen đích thị là người phương đông, ngồi ở ghế sau cùng, giờ phút này quay đầu lại hỏi:
- Sư phụ, có phải hay không có thể nhận mua.
- Vượt qua được hai tỉ, người này quả thật là có tiền, sư phụ, chúng ta không kiếm một chút hay soa chứ?
Trong năm người, thì một người nam tử phương tây trẻ tuổi quay đầu lại, khó hiểu hỏi.
- Câm miệng, làm chuyện của mình đi.
Lão nhân trừng mắt, liếc mắt nhìn người thanh niên tuấn tú này, đối với nữ đệ tử duy nhất ngón út nói:
- Tiểu Tuyết, có thể mua vào, làm cho tam đại quỹ biến mất.
Năm người nghe được, những ngón tay thon dài, bắt đầu trên bàn phím vào thao tác, những động tác vô cùng nhanh, nếu như người bình thường nhìn thấy được thì trong mắt chỉ là một mảnh hư áo. Nhưng trong mắt lão nhân, lại đem tất cả các động tác của năm người này thu vào torng tằm mắt, một tia cũng không kém
Nhìn Tiểu Tuyết, lão nhân nhẹ nhàng gật đầu, đối với nữ đệ tử này, hắn rất hài lòng.