<!-- --> Long Đằng sắp khởi động, Trác Ngưng Tuyết đã không còn nhiều thời gian ở Tiêu gia, nhưng trước khi nàng rời đi, Tiêu Thu Phong vẫn sử dụng hết công suất có thể, bắt nàng làm việc cho mình, nàng có thể trở thành người phụ nữ của Tiêu gia hay không, vấn đề này đã không còn phải lo lắng, chẳng qua, người con gái này, đối với năng lực kinh doanh, được gọi là thiên tài, thật sự không quá đáng.
Ít nhất Lãnh Phong cũng đã xem nàng như là thần rồi, cũng có sự sùng bái giống như bàn tay vàng, thừa dịp nàng ở Phong Chánh, hắn khiêm tốn lãnh giáo thêm, đương nhiên là thu hoạch không ít, càng làm cho hắn hiểu rằng, ngạo khí trước kia chẳng là gì, chỉ là một trò cười thôi.
Vũ gọi điện thoại đến, thông báo cho Tiêu Thu Phong một tin: Tin tức Nam Tuần đã truyền ra, rất nhiều người muốn đến Đông Nam rồi, tìm kiếm hành tung của No.1, ngay cả Long Tổ cũng đã xuất toàn lực, Vũ cũng sẽ đến Đông Nam, bây giờ phong ba ở Đông Nam càng lúc càng lớn.
Tiêu Thu Phong đương nhiên là xem thường chuyện này, nhưng đối với việc Vũ đến Đông Nam lại vui mừng không thôi, nghe vậy cười nói: "Vũ, đến lúc đó, chúng ta gặp gỡ ngàn dặm, anh thật sự rất nhớ em"
Vũ ảm đạm cười, hỏi: "Thu Phong, nghe nói Thiên Nhan Duyệt đã vào Tiêu gia, anh còn có thời gian để nhớ đến em sao?"
"Cho dù bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ đi nữa, vị trí của em trong lòng anh, mãi mãi sẽ không có người nào có thể cướp được, Vũ, tin tưởng anh"
Giọng của Vũ trở lại bình thường, tràn đầy sự hạnh phúc, vui mừng trả lời: "Em tin!"
Đối với Tiêu Thu Phong, Vũ là một sự tồn tại khác biệt.
Vũ đã đến, Long Tổ toàn thể xuất động, cơn bão lần này, chắc chắn sẽ rất lớn. Tiêu Thu Phong biết, bản thân mình phải đối mặt với cái gì.
Chỉ còn còn lão già kia, Đông Nam sẽ không bình yên, nhưng Tiêu Thu Phong suy nghĩ vài ngày rồi mà vẫn chưa hiểu, lão già kia vì sao lại đến Đông Nam, lại còn muốn cải trang vi hành?
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hai nàng đang cùng trò chuyện với nhau, chẳng qua, nghe tiềng cười của hai nàng, ra xem không phải đang bàn luận chuyện gì đó nghiêm chỉnh.
"Ông xã, hình như anh đến nhầm chổ rồi"Phượng Hề ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập xuân ý, cái áo ngủ mỏng manh kia, căn bản là không che được cảnh xuân trước ngực. Mặc dù không được "đồ sộ"như của Lâm Ngọc Hoàn, nhưng sự đầy đặn này, người phụ nữ bình thường cũng đã khó có được.
Tiêu Thu Phong nhìn xung quanh bằng cặp mắt khó hiểu, hỏi: "Anh đi nhầm sao? Hình như đây là phòng anh mà?"
"Hi hi"Liễu Yên Nguyệt cũng cười, nói: "Ông xã, anh nhầm thật rồi, quên nói cho anh biết, em Duyệt đang mặc một bộ đồ gợi cảm nằm trên giường chờ anh đó"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, mặt đỏ lên, giọng của Thiên Nhan Duyệt rất nhỏ, làm sao các nàng nghe được?
Phượng Hề trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:"Có phải anh đang thắc mắc là tại sao chúng em biết không?"
"Ông xã, em Duyệt nhất định không ngờ được, Tuyết Nhin có năng lực đặc biệt, nàng có thể đọc khẩu ngữ. Nên chỉ cần miệng vừa động, là Tuyết Nhi có thể biết nàng ta đang nói gì"Liễu Yên Nguyệt nói đến đây, làm cho Tiêu Thu Phong hiểu được, tất cả đều là do Trác Ngưng Tuyết gây họa, chuyện này lại đem đi nói lung tung.
"Được rồi, không cần làm bộ dáng chính nhân quân tử nữa, đừng để người ta nói em hẹp hòi, không chấp nhận anh thích người khác. Cuối cùng lại ảnh hưởng đến em"Phượng Hề làm ra vẻ không để ý, nhưng rõ ràng là, trong lòng nàng vẫn có vài phần ghen tuông.
Liễu Yên Nguyệt cũng nói: "Ông xã, em Duyệt mấy ngày nay rất mất hứng, cũng bởi vì anh thất hứa, không vào phòng của nàng, người ta đường đường là một ngôi sao quốc tế, có bao nhiêu người sùng bái, đã cam tâm vứt bỏ tất cả vinh dự, ủy thân cho Tiêu gia, anh còn không biết làm gì cho tốt. Được rồi, đừng làm người ta khổ sở nữa, cố gắng an ủi nàng ta một chút đi"
Mặc dù không có biện pháp an ủi để làm tâm tình Thiên Nhan Duyệt tốt lên, nhưng các nàng đã hiểu rằng, một lời hứa của người đàn ông này, đã bằng với trăm ngàn câu nói hay. Tuy rằng, vợ của Tiêu gia ngày càng nhiều, nhưng các nàng cũng không thể thay đổi được hiện thực, Thiên Nhan Duyệt là một người con gái không bình thường, vì tình yêu mà hi sinh rất nhiều, đã làm rất nhiều người cảm động.
Cửa khép, bên trong tràn ngập sự ấm áp. Chiếc đèn ngủ mờ nhạt, trên giường mà một tiễu mỹ nhân tuyệt mỹ, ôn nhã tiên tư, đang ngồi sâu sắc, nàng vẫn chưa ngủ, bây giờ vẫn cầm một quyển sách, lẳng lặng đọc.
Tóc đen thẳng mượt, như một dòng suối chảy dài trên vài, nhẹ nhàng khoan khoái, khí chất dịu dàng mềm mại, thật sự làm cho người ta xúc động, nếu đem so với Liễu Yên Nguyệt, người con gái này, càng thêm nhẹ nhàng và mềm mại hơn.
Có lẽ bị tiếng bước chân là giật mình, Thiên Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, quyển sách trong tay tự rớt xuống, vô lực, biến sắc, xấu hổ, rung động, tất cả đều hiện lên trên vẻ mặt. Giọng nói cũng có thêm vài phần kích động, nhẹ nhàng kêu lên: "Tiêu đại ca... anh đến rồi à?"
Thiên Nhan Duyệt trong phương diện tình cảm, tuyệt đối là một con người dũng cảm. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt Tiêu Thu Phong, tim nàng đã biết nhảy điệu tango. Mặc dù yêu rất sâu đậm, nhưng chuyện này đối với nàng, cũng là lần đầu tiên.
Cả người không tự chủ rung lên một cái, vẫn ngượng ngùng khiếp đảm. Không ai lên tiếng, nhưng khi Tiêu Thu Phong đến giường, nàng đã không khống chế được chính mình, trong nháy mắt, đã nhào đến lòng ngực hắn.
"Tiểu Duyệt chờ Tiêu đại ca đã lâu lắm rồi, Tiêu đại ca, rốt cục anh đã đến"Khát vọng... tựa hồ như đã kìm nén rất lâu. Bây giờ, nhưng muốn phá xiền vượt ngực, không gì có thể ngăn cản được, cơn lũ bắt đầu chảy. Dựa vào đầu ngực, dùng sức mà ôm lấy, những nơi có tiếp xúc, đã phát sinh sự ma xát.
Tiêu Thu Phong cầm lấy tay nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, trong mắt hiện ra vài phần ôn nhu, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, nói: "Tiểu Duyệt, em không hối hận chứ?"Cự tuyệt, rồi lại cự tuyệt. Không phải vì cô bé này không đủ vĩ đại, mà là quá vĩ đại. Tiêu Thu Phong không muốn tiếp nhận nàng, nắm giữ cuộc sống về sau của nàng, bởi vì vợ của hắn đã quá nhiều rồi. Thiên Nhan Duyệt có chút mất mác, nói: "Tiêu đại ca, đến tận bây giờ anh vẫn không rõ lòng của Tiểu Duyệt sao, chẳng lẽ, em từ bỏ hết tất cả, cũng không thể làm anh tin tưởng sao?"
Tiêu Thu Phong lắc đầu, vội vàng nói: "Không phải, Tiểu Duyệt, là Tiêu đại ca không quá tin tưởng. Em đã trả giá vì anh rất nhiều. Em phải biết rằng, em là một ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, không thể chiếm được. Bây giờ có em, làm cho anh hoài nghi, có phải là đang nằm mộng hay không"
Trên mặt xuất hiện nụ cười, tựa hồ như Thiên Nhan Duyệt đã thỏa mãn với biểu hiện của Tiêu Thu Phong. Hai tay chậm rãi cởi áo ngủ ra, áo ngủ chậm rãi rơi xuống, không phải vì áo ngủ của nàng là một bộ đồ tinh xảo, mà bởi vì chính thân thể tuyệt mỹ kia đã tôn nét đẹp của nàng lên. Làn da trắng mịn, mềm mại dịu dàng, nhẹ nhàng khoan khoái.
Rời khỏi vòng tay của Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt cười khiêu khích, bộ đồ ngủ kia làm cho cảnh xuân tùy ý bại lộ. Giờ phút này, thân thể chuyển động nhẹ nhàng, bộ ngực sữa đầy đặn căng tròn, bụng bằng phẳng, đùi thon dài... tất cả đều hiện rõ trong mắt hắn.
Nếu như nói, Phượng Hề là một ưu vật nóng bỏng, còn Liễu Yên Nguyệt là một thiếu phụ hiền thục, thì Thiên Nhan Duyệt chính là một bông hoa chưa nở, mang theo những giọt sương tinh khiết, so với bất kỳ phong cảnh nào cũng tuyệt đối làm mê người.
"Tiểu Duyệt, em thật xinh đẹp!"Tất cả những gì đang diễn ra trong mắt hắn, không ai có thể tưởng tượng được. Thiên Nhan Duyệt danh chấn thế giới, lại ở trước mặt một người đàn ông, mặc một bộ đồ khiêu gợi, có những hành động gợi tình dụ dỗ dục vọng của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Tiêu Thu Phong đã say mê, thưởng thức tiểu mỹ nhân động lòng người này. Đây là một sự thưởng thụ vô thượng, mà bây giờ mới bắt đầu.
Thiên Nhan Duyệt hai tay che trước ngực, vụng trộm liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, có chút hờn dỗi kêu lên: "Tiêu đại ca, anh còn chờ cái gì vậy, chuyện như vậy, đàn ông các anh phải động thủ trước mới đúng, người ta..."
Chỉ cần là đàn ông, không ai có thể chịu đựng nổi. Cho dù sau này phải tiến vào địa ngực, cũng không ai quan tâm. Tiêu Thu Phong từng bước tiến lại, ôm người con gái này vào lòng ngực, hôn xuống cặp môi hồng nhuận kia, khí tức phân phương, như nước bắt đầu khởi động.
Tay, đặt lên trên đỉnh núi kia, một cảm giác mềm mại khó tả, Tiêu Thu Phong quen tay tìm kiếm mục tiêu, trong hơi thở, dần dần mang theo dục vọng, hai người lao vào vòng xoáy của tình yêu.
Quần áo, từng lớp từng cái được bỏ ra, nhưng vẫn không ngăn được lửa nóng... quá trình chinh phạt, bắt đầu tại đây, cũng kết thúc tại đây, chỉ còn lại những cơn sóng hạnh phúc cao trào, từng đợt, từng đợt...
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt đã ngủ, không hề bị âm thanh kia làm phiền, bởi vì các nàng đã thành thói quen. Chỉ có Trác Ngưng Tuyết là mất ngủ, nàng nghe thấy âm thanh kỳ quái, âm điệu phập phòng, thân thể lúc nóng lúc lạnh, mặt xấu hổ đến nổi đỏ bừng.
Nhưng tối hôm nay, không chỉ có Trác Ngưng Tuyết bị dày vò, mà còn có Liễu Yên Hồng, có lẽ bởi vì sùng bái ngôi sao, và muốn lôi kéo làm quen, nàng ở sát vách phòng của Thiên Nhan Duyệt, loại xuân ý nỉ non này, nàng nghe rất rõ ràng, rất rõ ràng.
Tuy rằng đã chùm kín chăn lại, nhưng không ngăn được, loại chuyện này đánh sâu vào.