<!-- --> Tiêu Hào vân cười haha, nhìn Trác Ngưng Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, con rất tò mò chuyện này sao? Có biết rằng đây là bí mật duy nhất của cha nuôi không? Cha đã nói qua, chỉ có thể là người của Tiêu gia mới được biết, con không phải là người của Tiêu gia, làm sao cha có thể nói cho con biết?"
Ruth tựa hồ như hiểu cái gì đó, trừng mắt nhìn Trác Ngưng Tuyết, nói: "Tiểu Tuyết, em nói kẻ hư hỏng, không phải là hắn chứ?!"Hắn, chính là Tiêu Thu Phong chứ ai
Trác Ngưng Tuyết khó chịu gật đầu, đáp: "Chính là hắn, chị Ruth, hắn là người xấu, chị đừng để bị lừa, em cho chị biết..."
Ruth buồn cười lắc đầu, chặn lời nàng, nói: "Tiểu Tuyết, em không cần nói, hắn xấu xa, chị hiểu rõ hơn ai hết, lừa tiền của chị không nói, còn gạt thân của chị, chị biết, hắn là người đàn ông xấu xa nhất"
Thật vất vả mới tìm được một đồng minh, Trác Ngưng Tuyết mừng rỡ nói: "Chị Ruth, chị đã biết rồi, vì sao lại còn tốt với hắn như vậy, đàn ông như vậy, chúng ta nên khinh bỉ hắn mới đúng"
"Chị cũng muốn lắm, nhưng thật đáng tiếc, chị không chỉ bị hắn lừa tiền lừa thân, mà ngay cả tâm cũng đã bị hắn lừa, không tốt với hắn, thì chị còn có thể làm gì bây giờ?"Trên mặt rõ ràng chẳng có một chút gì gọi là đau khổ khi bị lừa, ngược lại, còn làm cho Trác Ngưng Tuyết thấy được tình yêu chân thành. Ruth yêu, biểu lộ ra căn bản không cần phải nói.
Biết bị bà chị này lừa, Trác Ngưng Tuyết quay sang Tiêu Hào Vân, nói: "Cha nuôi, con bây giờ là con gái duy nhất của người, lại còn có bí mật giấu con, hơn nữa con cũng đã ở Tiêu gia nửa tháng, coi như cũng có một nửa là người của Tiêu gia, người nói cho con biết đi, con nhất đi sẽ giúp người giữ bí mật"
Tiêu Hào Vân ngửa đầu cười, sau đó nhìn Lâm Thu Nhã bên cạnh không nói gì, hỏi: "Tiểu Nhã, có phải con cũng muốn biết không?"
Sống cùng lão già này hơn một năm, mà lâu lâu mới có dịp gặp mặt, nhưng nàng cũng rõ tính nết của lão, chưa bao giờ nhiều lời, vô nghĩa, hơn nữa, trong một năm này, nàng đã học rất nhiều thứ, trừ cái phương diện kinh doanh thương nghiệp và kính nể, giữa nàng và lão, kỳ thật vẫn còn rất xa lạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Bí mật của Tiêu gia, hơn nữa còn liên quan đến Tiêu Thu Phong, nàng đương nhiên muốn biết, lập tức cười gật đầu, đáp. Chẳng qua vẻ mặt lại vô cùng vui sướng, nhưng cũng không tránh được ánh mắt của mọi người, ai cũng hiểu rằng, muốn biết bí mật này, nhất định phải là người của Tiêu gia.
Lão già lại cười, rồi nắm lấy vai của Tiêu Thu Phong nói: "Ta chính là bác của tiểu Phong, cái này không phải là giả, ta và cha của hắn là thân huynh đệ. Hàng thật giá thật, hơn nữa, cả đời ta không kết hôn, nên đã xem tiểu Phong là con trai ruột của mình, hôm nay, ta làm nhiều chuyện như vậy, tất cả đều vì hắn, tương lai của Long Đằng, cũng là của hắn"
Trác Ngưng Tuyết giật mình nhìn Tiêu Hào Vân, không tin nói: "Cha nuôi, ngươi và cha của kẻ xấu này không giống nhau, người ngàn vạn lần đừng mắc sai lầm, bằng không lại tiện nghi cho hắn"
Về điểm này, Tiêu Hào Vân đương nhiên không giải thích, bởi vì Trác Ngưng Tuyết nói không sai, lão và Tiêu Viễn Hà quả thật không phải là huynh đệ. Huynh đệ của lão là Tiêu Mại Phi, là Long Thần.
Tiêu Thu Phong lập tức đáp: "Không tiện nghi cho anh, chẳng lẽ tiện nghi cho em. Long Đằng về sau để em quản lý nha. Dù sao em cũng đã thề cả đời làm người của Tiêu gia, hơn nữa phải làm trâu làm ngựa nha"
Trác Ngưng Tuyết tức giận vểnh miệng lên, quay sang hướng Tiêu Thu Phong nói: "Ai làm trâu làm ngựa cho anh. Trước kia là do cha nuôi làm, cho nên không tính là tôi. Hừ, từ giờ trở đi, tôi muốn lãnh lương, tôi còn muốn nghỉ ngơi, tôi còn muốn tiền thưởng cuối năng và nghỉ phép. Không được thiếu cái nào hết, nếu không tôi sẽ không làm"
Lâm Thu Nhã kích động không thôi, bây giờ, nàng đã hiểu được, bàn tay vàng là người của Tiêu gia, hơn nữa, tất cả những gì lão làm, đều là vì người đàn ông này, nói cách khác, vương quốc kinh tế siêu đẳng thế giới Long Đằng, chính là của Tiêu gia, nế nàng đã quyết định trở thành người của Tiêu gia, vậy cái này cũng có phần của nàng.
Nàng đã khắc chế được kích động trong lòng, nói: "Thu Phong, em biết anh không thích quản lý nhiều chuyện phức tạp, anh yên tâm, về sau em sẽ giúp anh, không để cho anh thất vọng, không để cho ông chủ thất vọng!"
Tiêu Hào Vân gật đầu, nói: "Tiểu Nhã, nếu đã biết bí mật này, cũng đừng nói là ta không giao đãi cho con, con nên biết làm thế nào. Về sau sửa lại cách xưng hô luôn, gọi một tiếng Bác đi, giống như tiểu Phong vậy, cho thân thiết một chút"
Lâm Thu Nhã không kìm hãm được, lập tức kêu lên: "Bác, nghe lời người"
Điều này, đại biểu cho sự tiến bộ của nàng, không phải sao? Chỉ là, nghĩ đến Tiểu Duyệt đang ở Tiêu gia, còn có Liễu Yên Nguyệt, Lâm Thu Nhã có chút lo lắng, giờ phút này đành ích kỷ theo đuổi hạnh phúc, không biết về sau khi gặp lại các nàng, sẽ không biết cầu xin các nàng tha thứ thế nào. Thật sự, nàng thật sự không nghĩ đến, nhưng nàng không khống chế được bản thân.
Một năm tra tấn đã đủ, nàng không muốn chịu đựng thêm nữa.
Tiêu Thu Phong thật đúng là không có nghĩ nhiều như vậy, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thu nhã, lập tức cười nói: "Thu Nhã, anh đã nói rồi, em là người của Tiêu gia, không ai nói em là không phải cả, đúng không? Em xem, bây giờ bác cũng đã thừa nhận rồi"
"Đúng đúng, em biết, em biết rồi"Lâm Thu Nhã một mặt đáp lời, mặt kia còn đang say sưa, bởi vì nàng đang đắm chìm trong khát vọng hạnh phúc của mình.
"Lão đại, lão đại, các người tán gẫu đủ chưa vậy, tao nhớ mày muốn chết luôn nè, ra đây an ủi anh em cái coi!"Ở Ma Quỷ, có thể hô to gọi nhỏ như vậy, không ra thể thống gì, đương nhiên là Lang Nha, tiểu tử này, trời sinh đã thô lỗ, trừ khi đứng trước mặt Tiêu Thu Phong là còn thành thật một chút, còn ngoài ra, quên đi, tại sao phải nể tình?!
Tiêu Thu Phong ly khai hơn nửa năm, hắn được tự do, nên không kiêng nể gì.
Ruth đã lên tiếng: "Con sói này, thật sự rất đáng ghét, ông xã, bây giờ anh về, cần phải trông nom hắn thật tốt"Ngày thường, người hay làm trái ý nàng nhất, chí là con sói đó đó, không có biện pháp, Lang Nha trời sinh đã không phục người khác, cả cuộc đời chỉ nghe lời của một mình Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Được nha, tiểu tử này nếu không nghe lời, anh sẽ đánh đến khi hắn không nhận ra mình"
Năm người ra cửa, trong đại sảnh biệt viện, đã có không ít người, trừ Thần Binh đội viên ra, Lý Cường Binh và Thiết Trụ đương nhiên cũng đến, còn có các trưởng quan của các bộ, đương nhiên Tiêu Thu Phong cũng nhìn thấy Triệu Nhược Minh.
Ở cái nơi đầy súng và đạn này hai năm, Triệu Nhược Minh quả thật đã trưởng thành, mặc dù lực lượng của hắn không mạnh mẽ như Lý Cường Binh, nhưng so với trước kia, cũng đã mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
Khi nhìn thấy Tiêu Thu Phong, hắn vẫn còn sự nhiệt tình, hay có thể gọi đó là xúc động.
"Lão đại, mày thật là ghê, vừa nói đi một cái là gần một năm, làm anh em ở đây nhớ mày muốn chết. Tao có rất nhiều chuyện muốn nói với mày"
Tiêu Thu Phong cười vui vẻ, nói: "Nhược Minh, tao biết mày có rất nhiều lời để nói với tao, tao tin rằng, những người ở đây đều có rất nhiều việc để nói với tao, tuy rằng tao không biết mọi người tiến bộ thế nào, nhưng khi tao tiến vào, cũng nhìn thấy được, mày làm rất tốt, vừa rồi bác còn khen mày, nếu thấy mày bây giờ, tin tưởng rằng, ông già mày nhất định sẽ rất vinh hạnh"
Đó cũng là một lời khen, đối với Triệu Nhược Minh, cũng là một khẳng định, hắn thực thỏa mãn.
Mọi người ngồi vào bàn cơm, Tiêu Thu Phong đương nhiên ngồi ở chổ của chủ, Tiêu Hào Vân ngồi bên cạnh, đó là do lão cố ý, mặc dù là bác của hắn, nhưng lão muốn cho mọi người biết, Tiêu Thu Phong mới chính là chủ nhân chân chính ở đây, tuyệt đối tồn tại. Mọi người ổn định chổ ngồi xong, đều muốn mở miệng, đều rất xúc động, nhưng Tiêu Thu Phong đã mở miệng nói: "Tank, ông thân là đoàn trưởng, tin chắc rằng có nhiều đại sự cần phải nói với tôi, ông nói trươc đi, chuyện tốt chuyện xấu đều nói hết. Mấy ngày nay, thành tích của ông, là mồ hôi của mọi người cùng đổ, tôi tin tưởng ông"
Tank cảm động đến nổi xém quỳ xuống, hắn là đội trưởng của binh đoàn ma quỷ, nhưng hắn rõ thân phận của hắn hơn ai hết, hắn chỉ là một tên nô lệ, bởi vì, từ lâu hắn đã đem mạng của mình, tất cả bán cho người đàn ông này, bán cho Tiêu thiếu gia.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn không hề hối hận vì quyết định lúc trước, bởi vì hắn đã có được giấc mộng cả đời rồi, vinh dự tôn nghiêm, còn có sự tin tưởng ở tương lai, ở Trung Đông, người nào thấy hắn mà không gọi hắn một tiếng đội trưởng đâu. Hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi.
"Tiêu thiếu gia, trong năm nay, nhân số của binh đoàn Ma Quỷ đã đạt đến mười vạn người, những người có sức chiến đấu là sáu vạn ba ngàn, những người khác đều là người của bộ phận hậu cần. Mọi người đều huấn luyện nghiêm khắc, dưới sự hướng dẫn của Lý tổng giáo, bọn họ đều đã thông qua ba tiêu chuẩn huấn luyện, bây giờ ở Trung Đông, tuy rằng là nơi lính đánh thuê tập hợp, nhưng Ma Quỷ được xưng là nhất, tuyệt đối không cần nghi ngờ!"
Cái này, mọi người của Ma Quỷ đương nhiên đều biết, từ khi Ma Quỷ được sinh ra hai năm trước, ngay lúc tranh bá vị trí đứng đầu, trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng mọi người đều đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng tồn tại đến giờ.
"Tiêu thiếu gia, có lẽ do năng lực của Tank có hạn, gần đây Tiêm Thứ và Vương Bài đang có xu thế liên hợp, bọn họ tựa hồ không kiêng nể và khách khí như lúc xưa, tôi nghĩ nhất định là sau lưng họ, còn có một chổ dựa vững chắc, một tháng này, bọn họ đã âm thầm chống đối chúng ta nhiều lần. Vì thế, chúng ta đã tổn thất ba mỏ dầu, Tank đang rất lo lắng, vì không xử lý được cục diện này rồi!"