Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 342: Tin tức của Hắc Dạ



<!-- --> Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng dùng chăn che miệng, cười trộm. Nam nữ ân ái là một trải nghiệm của cuộc đời, lúc nửa đêm, nàng đang nghĩ đến một chuyện xấu hổ. Đây là một điều mà người bình thường không thể kháng lại, cũng chỉ có Trác Ngưng Tuyết mới có thể phản ứng như vậy.

Vươn tay ra kéo thân hình nhỏ bé của Trác Ngưng Tuyết lại. Lâm Thu Nhã cười nói: "Tiểu Tuyết, em không phải nói muốn làm con dâu Tiêu gia sao, việc này em sẽ trải qua đó"

Trác Ngưng Tuyết ngẩn người, đúng, buổi sáng vì làm nghĩa phụ nói bí mật với mình, trong lòng đã thừa nhận làm người của Tiêu gia. Dù sao chỉ là trên danh nghĩa, nàng không cho tên xấu xa kia chiếm tiện nghi của mình, cửa cũng đừng mơ.

"Chị Thu Nhã, em đã nói mà, tên xấu xa đó dám làm chuyện xấu với em, em mặc kệ hắn. Nhưng chị Thu Nhã, chị không phải nói thích Tiêu Thu Phong sao. Nếu như hắn lẻn vào phòng làm chuyện xấu với chị, chị có đồng ý không?"

Lâm Thu Nhã rất mong đến ngày đó, đợi đã lâu, giật mình, có chút xấu hổ và vui mừng. Nhưng nàng trừng mắt nhìn Trác Ngưng Tuyết, quát: "Cô bé này, suy nghĩ lung tung gì thế, người không biết còn tưởng em động tình đó"

Đáp án coi như là đồng ý, nhưng Lâm Thu Nhã sẽ không nói ra, không cho ai biết.

Sáng hôm sau, Trác Ngưng Tuyết rời giường với đôi mắt thâm quầng. Nhưng ngược lại với nàng, Lâm Thu Nhã lại nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, giống như ngủ rất ngon. Đối với tiếng rên rỉ đó, các nàng một người chấp nhận, một người phản kháng nên mới có kết quả khác nhau như vậy.

Lúc Tiêu Thu Phong đi ra, Ruth bám vào tay hắn, một đêm ngọt ngào làm nàng rất thỏa mãn, như nắng hạn gặp mưa, vẻ quyến rũ làm cho mọi người mê say. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tiêu thiếu gia, tài liệu cậu muốn tôi đã sửa lại, mời cậu xem" Tank mặc dù không phải một người quản lý thích hợp nhất, nhưng sự trung thành của hắn làm cho Tiêu Thu Phong yên tâm giao Ma Quỷ cho hắn. Không cần công lớn, không cần khen thưởng, đây là tiêu chuẩn làm người của hắn.

Bữa sáng do Mị Ảnh chuẩn bị, Ruth vì bảo vệ sự an toàn của các nhân viên Long Đằng, nên người có thể ở đây ngoại trừ cao tầng của đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ thì cũng chỉ có Mị Ảnh. Mấy trăm Mị Ảnh toàn bộ đều do Ruth huấn luyện, không dám làm trái mệnh lệnh của nàng. Phụ nữ luôn cẩn thận hơn đàn ông một chút. Cho nên phái Mị Ảnh chăm sóc người đàn ông mình yêu quý, coi như là dùng việc công vào việc tư.

Nhưng trong cả doanh trại lính đánh thuê không một ai dám có ý kiến với hành động này. Bởi vì người đàn ông đó là Tiêu thiếu gia, là chủ nhân ở đây. Truyền thuyết như thần về Tiêu Thu Phong đương nhiên đã truyền khắp doanh trại lính đánh thuê Ma Quỷ, gần như là thần thoại. Làm cho Mị Ảnh vô cùng vui mừng, đừng nói là hầu hạ cuộc sống hàng ngày, mà ngủ cùng có lẽ cũng không từ chối.

Tiêu Thu Phong vừa ăn sáng vừa đọc tư liệu về hai đoàn lính đánh thuê kia, từ năm thành lập đến nhân số, các thứ muốn xem đều có. Xem ra lần trước nhắc qua, Tanks đã bắt đầu chú ý. Nếu không trong một đêm không thể nào sửa và tập trung được nhiều tư liệu như thế này.

Bỏ tài liệu trong tay xuống, Tiêu Thu Phong nhìn Tank đang đứng một bên, hỏi: "Tank, tư liệu này tin rằng trong lòng anh cũng biết. Tôi hỏi anh, nếu như Ma Quỷ chúng ta lấy một đánh hai, muốn diệt trừ hai đoàn lính đánh thuê đó, anh có cảm thấy có gì không ổn không?"

Nói là hỏi, thực ra đó là kiểm tra, học là qua cách này làm cho Tank tiến bộ. Là một người quản lý cần phải có đầu óc, nhân cách.

Tank đương nhiên không ngu, mấy vấn đề này hắn đã sớm tính đến ưu khuyết điểm. Hắn lập tức trả lời: "Tiêu thiếu gia, với thực lực của Ma Quỷ chúng ta, lúc này nếu như một kích phá tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng hai nhà liên hợp lại, binh lực hơn mười vạn, còn có quốc gia tài trợ, chúng ta muốn diệt trừ bọn chúng cũng không dễ dàng gì"

"Nhưng đó không phải vấn đề tôi lo lắng nhất. Dù cho hai nhà liên hợp, chúng ta vẫn nắm chắc năm thành thắng lợi. Bởi vì chúng ta có cao thủ cường đại nhất Trung Đông. Tôi lo lắng đó kẻ đứng sau hai đoàn lính đánh thuê này. Bọn họ khác với quốc gia, không phải chỉ nói mà thôi, bọn họ tài trợ là sự thật. Chỉ đáng tiếc đến tận bây giờ tôi vẫn không tìm ra đầu mối"

Điện thoại vang lên, Ruth hơi động, trong nháy mắt trở nên trầm trọng. Vì số điện thoại này là số tuyệt mật của Đồ Thần, người biết không nhiều.

Chờ nàng nghe xong, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn. Nhìn về phía Tiêu Thu Phong, nàng có chút tức giận mở miệng nói: "Ông xã, Hắc Dạ, thì ra là người của Hắc Dạ. Người của em phát hiện tung tích của Hắc Dạ ở Trung Đông"

Hắc Dạ là kẻ thù lớn nhất của Tiêu Thu Phong. Nhưng vì bọn họ giấu quá kỹ, lâu như vậy vẫn không tìm ra vị trí. Hơn nữa Dạ Ưng từng nói, kẻ cầm đầu Hắc Dạ, hoặc là do hắn suy nghĩ chính là một trong số mấy Lão Đại ở Bắc Kinh.

Lúc này nghe Ruth nói, Tiêu Thu Phong không giận mà vui, hơn nữa còn phá lên cười. Biến động ở Đông Nam vừa rồi làm cho tâm cảnh của hắn thay đổi, hắn không còn nhẫn nại nữa. Bây giờ Hắc Dạ xuất hiện đã mang cơ hội đến cho hắn.

Nụ cười trên mặt không làm cho người ta cảm thấy hắn đang vui mừng, đó là sát khí.

Tiêu Thu Phong thôi cười, lạnh lùng hạ lệnh: "Tank ra mệnh lệnh tử vong với Tiêm Thứ và Vương Bài, cho bọn họ một tuần rút khỏi Trung Đông. Đồng thời nói cho tất cả các đoàn lính đánh thuê khác, thành phố này thuộc về Ma Quỷ, trong vòng ba ngày tôi không muốn thấy bất cứ đoàn lính đánh thuê nào khác ngoài Ma Quỷ"

Tank toát mồ hôi trán, thân hình trở nên cương cứng, có chút sợ hãi: "Tiêu thiếu gia, cậu thật sự quyết định làm như vậy, điều này sẽ làm chúng ta đối mặt với tất cả lính đánh thuê" "Muốn đánh phải đánh cho vang rội. Trận đánh của trẻ con có thú vị gì chứ. Tank, tôi nói chẳng lẽ không nghe ra" Tiêu Thu Phong uống một cốc sữa dê, nhưng không thèm nhìn Tank, hoặc là căn bản không nghe hắn nói.

"Vâng, Tiêu thiếu gia"

Ý của Tiêu Thu Phong, không ai có thể thay đổi, xem ra lần này đã hạ quyết tâm. Tank gật đầu, không dám chậm trễ một giây nào, hắn muốn truyền tin tức này đến cho tướng lĩnh các binh đoàn, để bọn họ chuẩn bị ứng chiến.

Ruth vẫn dựa vào người Tiêu Thu Phong, sát khí mang theo chiến ý, không chỉ có riêng Tiêu Thu Phong, mà cả nàng nữa. Bởi vì nàng là một cao thủ chấn động cả thế giới. Ma Quỷ thuộc về Tiêu Thu Phong, mà Tiêu Thu Phong lại thuộc về nàng.

"Ông xã, em sẽ điều động toàn bộ lực lượng của Đồ Thần đến Trung Đông. Trận chiến này, có lẽ Ma Quỷ chúng ta sẽ đánh một trận điên cuồng. Trung Đông sẽ thuộc về chúng ta, không ai có thể thay đổi"

Tiêu Thu Phong gật đầu. Mặc dù Trung Đông là nơi nghèo khó nhất thế giới. Nhưng lại là chỗ để Ma Quỷ, Long Đằng tung hoành. Hắn muốn biến cả Trung Đông, thành phố này làm thế ngoại đào viên.

Khi Tank lấy danh nghĩa đoàn trưởng đưa ra thông báo này, chiến ý đã truyền khắp mọi ngõ ngách thành phố. Vô số tiếng mắng chửi đã vang lên khắp Trung Đông.

Nhưng sự tồn tại của Ma Quỷ lại giống như tên của nó. Không phải dũng sĩ thì không ai dám đối mặt với Ma Quỷ. Ngoại trừ gia nhập Ma Quỷ vậy chỉ có một con đường có thể đi. Đó chính là rời khỏi thành phố này. Mấy chục đoàn lính đánh thuê, có một bộ phận không thể chịu nổi áp lực này nên phải chuyển đi. Một bộ phận khác ở lại quan sát tình huống.

Bọn họ đang quan sát, bởi vì trong thông báo ngoại trừ bọn họ, còn có hai đoàn lính đánh thuê siêu cấp là Tiêm Thứ và Vương Bài. Bây giờ bọn họ muốn nhìn xem hai đoàn lính đánh thuê đó có phản ứng gì. Bọn họ cũng muốn tìm được không gian sống trong phản ứng đó.

Nói là nói, nhưng muốn làm sẽ phải đối mặt rất nhiều thứ. Long Đằng đối với Ma Quỷ, đối với Tiêu Thu Phong, đối với bất cứ người nào của Tiêu gia đều rất quan trọng. Tiêu Thu Phong không dám lấy nó ra làm trò đùa.

Ba ngày trôi qua, đêm hôm đó có hơn một ngàn sáu trăm người mất mạng. Sáu đoàn lính đánh thuê ngoan cố chống cự bị phá hủy. Mà đây mới chỉ là một lời chứng minh của Ma Quỷ, bọn họ nói không phải là nói chơi.

Hôm sau, thành phố này ngoại trừ Ma Quỷ đã không còn bất cứ bóng dáng một tên lính đánh thuê nào khác. Đối phó đám lính đánh thuê hạng ba này thực sự không mất bao nhiêu sức. Chỉ trong một đêm, cả thành phố đã rơi vào tay Ma Quỷ.

Nhưng đây mới là bắt đầu mà thôi, khí tức của thành phố tràn ngập sát khí. Tiêm Thứ và Vương Bài nhận được thư ra lệnh đã mấy ngày nhưng không có một động tĩnh gì, giống như tất cả mọi người đều đã chết vậy.

Nhưng Tiêu Thu Phong biết, bọn họ đang chuẩn bị, chuẩn bị đấu phân cao thấp với Ma Quỷ. Bọn họ đã chiếm giữ Trung Đông hơn mười năm, sao lại cam tâm rời đi chứ.

Tất cả mật thám đã được phái ra, nhưng không có tin tức tốt gì trở về hết. Bởi vì chính phủ lâm thời ở Trung Đông hình như không thích hành động này của Ma Quỷ. Đối phó hai đoàn lính đánh thuê, đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là ân oán cá nhân. Nhưng một khi chính phủ Trung Đông can thiệp vào sẽ biến thành sự kiện quốc tế. Sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội xuống tay.

Tiêu Thu Phong không muốn chuyện này xảy ra.