<!-- --> Có Đinh Mỹ Đình ở đây thật đúng là không có mấy người dám làm gì Tiêu Thu Phong. Nhưng Cổ Lưu có mối thù không đội trời chung lại không thể nhịn được mà xông tới, quát to: "Thằng họ Tiêu kia. Năm đó ở Đông Nam mày kiêu ngạo thế cơ mà. Hôm nay sao như một con chuột thế, phải do một đứa con gái ra mặt, có giỏi đừng nhờ vả đàn bà"
Vừa nãy nhìn thấy Cổ Lưu, Tiêu Thu Phong chỉ cảm thấy hơi quen. Lâu như vậy không gặp, thằng này đã thay đổi rất nhiều, gần như không còn vẻ như trước kia. Xem ra hắn sống cũng không khá giả gì.
"Tao nhớ rồi, mày là thằng Cổ Lưu. Sao năm đó cho mày một bài học ở Đông Nam còn chưa đủ sao. Mày muốn thử lần nữa hả?"
Cổ Lưu sao nhịn được nữa, bị kích thích này liền muốn xông lên. Nhưng lại có người ngăn hắn lại: "Đinh tiểu thư, chúng tôi có chút ân oán với người đàn ông này. Hôm nay muốn giải quyết một chút. Chuyện của đàn ông, phụ nữ tốt nhất đừng xen vào"
"Mấy tên vô dụng này không phải chỉ là lão già họ Đinh sao, nhìn bọn mày sợ như vậy, đều là cẩu hùng sinh ra. Ở Bắc Kinh, chơi thằng khác còn phải lo lắng gì ai" Kẻ mắng lời này là một người phụ nữ. Chẳng qua nếu không cẩn thận nhìn sẽ nghĩ ả là đàn ông. Ngoại trừ bộ ngực phập phồng ra, ả mặc quần áo giống hệt đàn ông.
Không cần phải nói có lẽ lại là một ả tâm sinh lý có vấn đề.
"Ồ, thì ra là Oanh tiểu thư, đã lâu không thấy. Xem ra cô sống được đó nhỉ, có nhiều đàn em như vậy" Đinh Mỹ Đình không hề thua kém. Ở Bắc Kinh, ngươi có thể không tà ác nhưng nhất định phải biết cách vận dụng quyền lực bản thân. Mặc dù đối với Đinh Mỹ Đình mà nói, quyền lực đó là của ông cha, nhưng ở Bắc Kinh này có ai không chứ?
"Các người khi dễ ai khác tôi không quản, thật ra tôi cũng không muốn quản. Nhưng đây là người đàn ông của tôi, chỉ cần tôi ở đây, các người đừng mong chạm vào anh ấy" Cũng không biết Tiêu Thu Phong trở thành đối tượng cần được bảo vệ từ lúc nào.
Đám người lập tức cười giễu cợt, giống như một người đàn ông mà cần phụ nữ bảo vệ, đây là điều đáng khinh. Nhưng Tiêu Thu Phong không để ý, không việc gì phải so đo với mấy người này.
"Đinh Mỹ Đình, xem ra cô thích tên mặt trắng này lắm thì phải. Có bản lĩnh mày cả đời giấu sau lưng Đinh Mỹ Đình, nếu không nhất định sẽ thành tàn phế" Nếu như không phải oan gia ngõ hẹp, hai người phụ nữ này sẽ không như vậy.
"Con đàn bà thối tha, mày nói gì, cái miệng thối như vậy. Mày từ đâu mà ra?" So với Đinh Mỹ Đình, Liễu Yên Hồng sẽ không cho bất cứ ai nói xấu Tiêu Thu Phong. Nói về cãi nhau, chửi người, nàng coi Tiêu Thu Phong làm mục tiêu, huấn luyện không ít, ai sợ ai.
"Tiểu K" người phụ nữ này không điên cuồng như đàn ông, nhưng không thể kiềm chế. Lại nói đối với đàn bà, đàn ông hiếm khi nặng tay. Cho nên cô gái tên Oanh Oanh xông tới, giương nanh múa vuốt. Không phải đối phó với Tiêu Thu Phong mà là Liễu Yên Hồng.
"Cô dám..." Đinh Mỹ Đình chuẩn bị xông lên ngăn cản, thấy ba người sắp đánh thành một đoàn, không khác gì vở kịch hay.
Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không để chuyện này diễn ra. Vung tay tát một cái, đối với hắn mà nói thực sự không có khái niệm thương hương tiếc ngọc. Dù là có cũng không phải với người phụ nữ này.
Dùng lực rất mạnh, cả thân hình người phụ nữ bay ra, đụng vào ba giá treo quần áo, mãi không đứng lên được, có lẽ đang rất đau.
"Ghê tởm, không ngờ dám đánh chị Oanh"
"Mày không phải đàn ông, dám đánh phụ nữ"
"Đồ chó, đánh nó, đánh nó"
Hình như làm tất cả mọi người đều tức giận, mấy chục tên công tử xung quanh đều ra tay, thu hẹp vòng vây này lại.
Mà Cổ Lưu lúc này đã nhận được tin có thể làm lớn chuyện bất kể hậu quả nào. Lúc hắn đang mừng rỡ thì đã có người xông lên. Hắn muốn dẫn đầu đột phá, làm cho thằng kia không thể thoát thân.
"Thằng họ Tiêu, món nợ của tao và mày phải tính toán đó. Mọi người xông lên..." Cổ Lưu xông lên trước tiên, mọi người xung quanh đã bắt đầu động. Ngay cả Đinh Mỹ Đình hét lên cũng không ngăn lại được.
Xúc động không giải quyết được vấn đề. Tiêu Thu Phong sao không rõ Cổ Lưu làm như thế này là do có người sai khiến. Nếu không hắn đâu to gan như vậy. Hơn nữa đám người phía sau, Cổ Lưu cũng không thể gọi được. Cổ Lưu ở Bắc Kinh chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
"Phải không?" Tiêu Thu Phong phát ra khí kình, xung quanh cơ thể hình thành một cơn gió, không khí trở nên áp lực. Cổ Lưu lập tức bị túm lấy cổ áo, thân thể gầy gò chỉ có mấy chục cân, không bằng cả đàn bà.
"Xem ra bài học năm đó vẫn còn không đủ. Nếu như không muốn làm người, tao sẽ thành toàn cho mày" Cầm tay Cổ Lưu, bạo kình tuôn trào. Một cỗ lực lượng cường đại đã tiến vào cơ thể Cổ Lưu, tùy ý giẫm đạp kinh mạch trong cơ thể hắn. Cảm giác đau đớn lập tức truyền vào tận óc.
"Mày, mày muốn làm gì.... a...." Tiếng kêu thảm thiết làm mọi người kinh hoàng. Cổ Lưu giống như bị điện giật, thân hình không ngừng run lên, mặt co quắp, tiếng kêu càng lúc càng yếu. Mặc dù bề ngoài không có gì biến hóa, nhưng hắn thật sự đã thành kẻ tàn phế, biến thành người thực vật.
Lúc Tiêu Thu Phong bỏ tay xuống, Cổ Lưu ngã xuống đất, mềm nhũn nằm trên mặt đất.
"Mày giết nó" Ở Bắc Kinh, tất cả mọi người đều biết Cổ Lưu là một con chó của Hoàng tam Tiêu gia. Mà người đàn ông này dám trước mặt bao người giết chết Cổ Lưu, đúng là quá to gan.
Tiêu Thu Phong không trả lời, chỉ nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: "Cho bọn mày một cơ hội, một chọi tất, tao tiếp. Hy vọng bọn mày không phải phế vật"
"*** các anh em, không việc gì phải nói với thằng chó này, dám xem thường chúng ta, đánh chết nó"
Vừa hét lên, trận này đương nhiên không có vấn đề. Mấy chục người, mấy chục vệ sĩ loạn thành một đoàn. Hai nàng sợ đến độ trốn sau giá quần áo. Chẳng qua dù là hoảng hốt nhưng hai mắt Liễu Yên Hồng vẫn không rời, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Anh rể lúc đánh nhau đẹp trai thật"
Đinh Mỹ Đình nghe thấy nhưng không nói gì, cũng không dám phân tâm. Chỉ cần Tiêu đại ca có gì không ổn, nàng sẽ gọi về nhà cầu viện.
Ông chủ tòa nhà trốn bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mấy thằng công tử này thật đáng ghét, đến đây gây chuyện. Xem ra tầng này hôm nay không thể làm ăn được rồi. Rất nhiều người vây xem nhưng người đi mua hàng đã rời đi hết rồi.
"Được được, đánh nữa, đánh chết, đánh chết bọn chó này đi" Ông chủ rất vui. Nhìn những thằng này bị văng ra, hắn cảm thấy rất đã. Dù bị tổn thất một ít nhưng chỉ cần có thể đánh cho hai thằng tàn phế cũng đáng. Hắn đã phải nhịn quá lâu rồi, chỉ là lực lượng sau lưng chúng quá lớn, hắn có tức cũng không dám nói ra.
Tiêu Thu Phong không hề khách khí, ngoại trừ mấy tên vệ sĩ đi cùng còn ra hồn, tất cả mấy thằng công tử ăn chơi chỉ là thêm người mà thôi, tuyệt đối không có khí thế như trăm chiến sĩ đặc công mang tới, càng không mạnh bằng trăm tên vệ binh của Yaaz Trung Đông.
Trò chơi này, đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là chơi mà thôi.
Rất nhanh trên mặt đất toàn người nằm nghiêng ngả, không phải là máu mũi trào ra, chỉ có miệng đỏ lên.
Oanh Oanh đã đứng lên, nhìn mọi thứ trước mặt, ả gần như không tin vào mắt mình. Ở Bắc Kinh, bọn họ thường xuyên đánh người, nhưng chưa gặp ai mạnh nhiệm vụ. Mặt xám xanh, hét lên với Tiêu Thu Phong: "Mày chết chắc rồi, dù là lão già họ Đinh che chở cho mày, mày cũng không thể sống yên ổn ở Bắc Kinh này"
Đối với con đàn bà này, Tiêu Thu Phong căn bản không có hứng thú nghe. Hắn đang lo không có khói lửa, bây giờ có càng hay.
"Bốp bốp" Nhân vật chính đã xuất hiện. Theo tiếng vỗ tay, Hắc Hùng đã từ từ đi ra, trên mặt mang theo nụ cười tà quái. Đánh nhiều con cháu các gia tộc như thế này, Tiêu Thu Phong sẽ không bình yên ở Bắc Kinh. Hắn đã đạt được mục đích.
Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đã đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Lão Đại, trò hay xong rồi à. Đáng tiếc, đáng tiếc chỉ thấy được kết quả mà không thấy cả quá trình, thật đàng tiếc" Có thể nói như vậy đương nhiên là Tư Mã Lạc.
Triệu Nhược Minh đã chạy tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, nói nhỏ vào tai hắn gì đó.
Thực ra bọn họ đã sớm thấy có người gây chuyện, chuẩn bị đến giúp. Nhưng lại vô tình phát hiện một chuyện thú vị. Tam thiếu gia của Hoàng gia không ngờ là kẻ đứng sau chuyện này. Trong nháy mắt khi Tư Mã Lạc nhận ra, hắn ra lệnh cho Cổ Lưu? Cho nên bọn họ quay lại muốn xem thằng này rốt cuộc muốn làm gì?
"Hoàng tam thiếu gia, thì ra là anh..." Đinh Mỹ Đình đi tới, có chút lo lắng nhìn Tiêu Thu Phong, sợ hắn bị thương. Thấy Hoàng Gia Minh, nàng lớn tiếng gọi. Đây đương nhiên là nàng muốn cho Tiêu Thu Phong biết thân phận của người này. Hoàng gia ở Bắc Kinh không phải hạng tôm cua gì hết, không ai dám dễ dàng đắc tội.
"Mọi người đều nói Hoàng gia là nửa bầu trời, nhưng chẳng qua chỉ là một phế vật giấu đầu hở đuôi mà thôi. Hoàng Gia Minh, nếu như mày cảm thấy mấy thứ này là đủ rồi, vậy thật nực cười. Loại người như mày không xứng làm đối thủ của tao"
Nếu biết Hoàng Gia Minh là kẻ chủ mưu trò này, Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không khách khí.
"Nghe nói Tiêu thiếu gia Đông Nam kiêu ngạo bá đạo. Hôm nay gặp được đúng là danh bất hư truyền. Mày có biết mấy câu nói đó vừa ra, lúc nào cũng có thể mất mạng không?" Trong mắt Hoàng Gia Minh sáng rực lên, rõ ràng đã có sát khí.