Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 39: Tung tích



<!-- --> - Tổng tài, thật là ngại quá, không có nghĩ được ngươi lại dùng phương pháp này để tuần sát Phù Dung tửu điếm. Nếu như không phải là cảnh sát xông tới, ta tựu còn không biết nữa. Ai, giám đốc như ta thật là thất trách.

Hoàng Quanh Vinh ai cũng không có nhìn, bước thẳng đến trước mặt Tiêu Phong Thu, có chút bất an nói ra.

Mặc dù hắn được coi như là một công quốc khai thần của Phong Chính tập đoàn, nhưng vị tổng tài mới này không hề kiêng nể mà thực hiện các biện pháp cải cách, biện pháp nào thích hợp là đều dùng …Những công lao trước đây, không có người nào dám lấy ra khoe khoang

Tiêu Phong Thu rất là khách khì, cười cười nói:

- Tổng giám đốc Hoàng, ngươi quản lý tửu điếm này quả thật không tồi, ta rất hài lòng, ngươi xem, ta cũng rất thích mùi vị của loại đồ ăn này.

Tiếp nhận oa oa đầu từ trong tay Liễu Yên Nguyệt, cắn nhẹ một miếng, vẻ mặt cười yếu ớt …Từ khi hắn tiến vào đến khi chứng kiến sự phục vụ của nhân viên, Tiêu Phong Thu đích xác là rất hài lòng.

Giám đốc phục vụ cùng mấy nhân viên phục vụ kia ai nấy cũng đều sợ ngây người một hồi lâu. Lúc trước là do quy định của tửu điếm nên các nàng không dám đối vối khách nhân vô lễ, nhưng từ trong lòng mà nói, đối với thái độ của Tiêu Phong Thu rất là khinh bỉ. Nhưng không có ai ngờ đến, cái nam nhân trẻ tuổi này, lại chính là vị tổng tài nắm quyền cao nhất của tập đoàn.

Mồ hôi lạnh ứa ra, bọn họ âm thầm gọi là gặp may mắn, hoàn hảo vừa rồi đều không có lưu lại ấn tượng gì xấu cho hắn, nếu không bây giờ chỉ có thể khăn gói mà rời đi.

Nghe được Tiêu Phong Thu nói, Hoàng Quang Vinh trong lòng cũng yên tâm lại, nhìn bốn phía tỏ ra khó hiểu, nói:

- Tổng tài, các vị cảnh quan này là ….

- A …Được rồi, các cảnh sát này lạm dụng chức quyền, tự ý xông vào phòng của ta. Hoàng tổng giám đốc, ngươi xem nên xử lý như thế nào đây?

Tiêu Phong Thu khéo miệng cười nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa, chuyện kiểu này, là giám đốc của tửu điếm cao cấp, nhất định hắn sẽ biết sử lý như thế nào.

Hoàng Quang Vinh tựu hồ nhận ra được ý tứ trong lời nói của vị tổng tài trẻ tuổi này, nên cố ý cao giọng trả lời:

- Đó là, cảnh sát mặc dù là lục soát, nhưng nếu không có đầy đủ thủ tục thì chính là lạm dụng chức quyền. Tổng tài, ta lập tức sẽ đánh điện thoại cho chính phủ, cho dù là cảnh sát cũng không thể nào mà vô pháp vô thiên như thế được.

Rất nhiều cảnh sát ở xung quanh đều có vẻ măt có chút khó coi, chuyện này nói lớn thì không lớn nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ, mặc dù bọn họ chỉ là tốt thí, chỉ hành sự theo mệnh lệnh của cục trưởng …Nhiều lắm là cũng bị trách cứ thôi nhưng nhìn chung thì cuối cùng vẫn không ổn, đối với tương lai thăng tiến của bọn họ sẽ ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, khi nãy đến đây, do bọn họ tới quá vội vàng nên thật sự là không có mang theo lệnh lục soát.

Triệu Nhược Thần đã cảm nhận được, nàng nào có biết là chuyện sẽ như thế này, tên nam nhân này lại chính mình thân chinh đi tuần sát tửu điếm. Nghe thủ hạ báo cáo tên nam nhân này tiến vào tửu điếm, hơn nữa còn thần thần bí bí, cho nên nàng mới đem bọn họ trở thành phần tử tội phạm.

- Tiêu Phong Thu, ngươi muốn như thế nào?

Thật ra nàng cũng không sợ bị xử phạt, và cũng không thèm quan tâm. Nhưng nàng lại cân nhắc nghĩ cho thủ hạ mình một chút, hơn nữa nàng cũng không muốn cấp trên biết được việc này, cho nên có chút tức giận nói.

Tiêu Phong Thu nhìn nàng với ánh mắt háo sắc, có chút vô lại nói ra:

- Muốn thế nào? Cục trưởng đại nhân yên tâm, ta hiện tại cũng không có hứng thú cùng ngươi trảo đổi một số tư thế ….Chỉ là muốn cứ theo việc công mà làm, tìm lại cho ta một chút công bằng thôi.

Khuôn mặt của Triệu Nhược Thần lập tức đỏ lên, không khỏi nghĩ đến hai sự kiện trước kia, mỗi một lần tựu hồ nàng đều phải chịu thiệt. Nàng vẫn là lần đầu tiên bị tên nam nhân này sờ soạng mông, có chút chịu không nổi định mở miệng mắng to, nhưng lập tức lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, nàng chỉ đành có thể nuốt cơn giận này trở ngược vào.

- Hảo, coi như là ta sai, tình báo không chính xác, đã quấy rầy ngươi dùng bữa, ta hướng ngươi xin lỗi ….

Kì thật nàng thật sự không cam lòng, tại sao mỗi lần đều là nàng phải xin lỗi, nàng chịu thua thiệt còn chưa ít sao chứ? Thật sự là muốn đem tên nam nhân này ra làm bao cát sống để …. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Liễu Yên Nguyệt còn ở một bên sửng sốt một chút, hỏi:

- Phong Thu, các ngươi biết nhau?

Tiêu Phong Thu gật đầu, thản nhiên đáp:

- Có gặp qua vài lần.

- A …Quên đi, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì, mọi người đều là bằng hữu, không nên so đo chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Nữ nhân dù sao thì tâm địa cũng rất thiện lương ( Ai nói thế ….Trên đời này nữ nhân là đối tượng mà nam nhân chúng ta không nên đắc tội, nếu không ….)

- Nói cũng rất đúng, tất cả mọi người đều là bằng hữu mà.

Tiêu Phong Thu cười cười đi đến bên người Triệu Nhược Thần, tay giơ lên miếng oa oa đầu đã cắn dở, rất nhiệt tình hô to:

- Được, cục trưởng đại nhân, mời ngươi ăn oa oa đầu, ngươi cũng không nên không cho bằng hữu ta một chút mặt mũi a, nếu không ta vời ngươi cũng không còn là bằng hữu.

Trong lời nói đích xác chứa đựng sự uy hiếp ai cũng có thể nhận ra được,Triệu Nhược Thần giờ đây bộ dạng không khác gì một chú cóc, nhưng nhìn thấy Hoàng Quang Vinh quang cầm điện thoại tùy thời đợi lệnh …Nàng đánh nuốt hận mà tiếp nhận oa oa đầu, nhét váo miệng, âm thanh rất khó nghe quát:

- Nhận lệnh ….

Cảnh sát đều đã thối lui, Liễu Yên Nguyệt đứng lên, có chút nhẹ nhàng trách cứ nói:

- Phong Thu, vị cảnh quan xinh đẹp như vậy, sao ngươi lại cố tình gây khó xử cho nàng làm gì? Nhân gia là nữ hài tử luôn luôn muốn giữ thể diện, ngươi bắt nàng ăn oa oa đầu thừa, nàng còn không ghi hận ngươi cả đời sao?

- A … Liễu phó tổng, ngươi không phải đang ăn phải dấm chua đấy chứ, yên tâm, người đàn bà kia lớn lên mặc dù cũng không tồi, nhưng so với ngươi thì vẫn còn kém lắm, tổng tài tuyệt đối sẽ không bị cướp đi đâu.

Lan Phương đứng ở một bên trêu chọc, nhưng lại làm cho Liễu Yên Nguyệt hai má đều ửng đỏ, mà Tiêu Phong Thu cũng có vài phần xấu hổ.Đối với Triệu Nhược Thần, hắn tương đối hiểu rõ, nếu đã nhận định mình chính là người xấu, tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu không cho nàng chịu một chút đau khổ thì nàng không biết hắn lợi hại như thế nào.

- Được rồi, việc điều tra ngầm chấm dứt, hiện tại chúng ta nên bắt đầu làm chính sự. Hoàng giám đốc, hai vị này tin tưởng ngươi cũng nhận thức, lập tức an bày giám đốc phục vụ cùng với nhân viên phối hợp, chúng ta muốn tìm hiểu một chút tình hình.

Hoàng Quang Vinh không dám chậm trễ, lập tức cho người tập hợp tất cả các nhân viên phục vụ, phối hợp với việc điều tra, mà hắn theo Tiêu Phong Thu phân phó thì dẫn vị tổng tài này đi tham quan một vòng tửu điếm, đương nhiên cũng bao gồm cả phòng bếp.

Một lượt tuần sát, mặc dù cũng có một ít tì vết, nhưng kết quả vẫn khiến hắn hài lòng. Hơn nữa Tiêu Phong Thu đối với quản lý khách phòng tận lực khen ngợi, cùng với đầu bếp đã làm oa oa đầu cũng được khen ngợi, được vinh dự sẽ được khen thưởng vào cuối năm của Phong Chính tập đoàn, điểm này làm cho Hoàng Quang Vinh rất là hưng phấn.

Ăn cơm trưc xong, Tiêu Phong Thu với rời khỏi Phù Dung tửu điếm, chuẩn bị đi đến địa diểm tuần sát thứ hai, mà nơi gần nhất chính là phòng trưng bày sản phẩm.

Lộ trình cũng không quá xa, ước chừng chỉ khoảng nữa giờ đi bộ, Liễu Yên Nguyệt cùng Lan Phương đều đồng ý, coi như là vận động nho nhỏ sau khi đã ăn cơm xong.

Đột nhiên, Tiêu Phong Thu cảm nhận được một loại hơi thở uy hiếp đang quanh quẩn bên hắn, mặc dù bây giờ đang là ban ngày, bốn phía đều có cảnh sát tuần tra, nhưng vẫn cứ tạo ra cho hắn một loại áp lực không thể nào khống chế được.

- Yên Nguyệt, ngươi cùng hai vị giám đốc đi trước đi, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đi đến phòng trưng bày, sau đó điều tra tình hình … Ta còn có một số chuyện riêng chưa xử lý xong, cần phải rời đi trước một chút.

Chứng kiến vẻ mặt khác thường của Tiêu Phong Thu, Liễu Yên Nguyệt lo lắng hỏi:

- Phong Thu, có phải hay không cảm thấy khó chịu, nếu không thì trước hết nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi.

Tiêu Phong Thu lắc đầu, xoay người rời đi, đôi bàn tay sau xiêm áo bất đầu khẽ động, tỏ vẻ không cần lo lắng, chuyện kiểu này, hắn chỉ có thể tự mình xử lý.

Một khu nhà xưởng bỏ hoang không có một bóng người, gió nhẹ khe khẽ thổi qua, cuốn theo những hạt bụi trên nền đất bay theo, phiêu dật vũ động, hơi thở rất nhẹ nhàng, giống như là một nơi hư vô, nơi này thật sự là rất yên tĩnh.

- Đi theo ta lâu như vậy..Giờ ngươi có thể ra được rồi đó.

Tiêu Phong Thu thản nhiên đứng lại, đó là một cao thủ, tuyệt đối cùng Triệu Nhược Thần cũng không kém. Muốn nói về công phu, thì nữ nhân này tuyệt đối không kém, mười tên nam nhân cùng xông lên một lúc cũng chưa chắc là đối thủ của nàng. Nhưng nói về thân pháp, nàng giống như là đang múa rìu qua mắt thợ.

Thân pháp nhanh như điện, lúc ẩn lúc hiện, bảy đạo hàn quang sắc bén mang theo " Lăng nhiên chi thế " hình dạng tựu như trăng non, nháy mắt đã bay đến sau lưng Tiêu Phong Thu, nhanh, thật sự là quá nhanh, loại cao thủ có trình độ như thế này cũng không có nhiều.

- Bang …Bang …

Thân hình khẽ chuyển động, coi như là cao thủ, nhưng nếu nói về thân pháp thì không có người nào dám trước Ảnh mà phô diễn, vì điều này không khác gì tự lấy đá đập vào tay …Bàn tay vung lên, liên tiếp trong chớp mắt bảy chưởng đã được tung ra, đánh rơi hết cả bảy phi đao đang bay đến.

Hơi thở chết chóc, giờ như nước thủy triều đang cuồn cuồn dâng lên.

Thân hình một lần nữa lại hiện ra, nhưng Tiêu Phong Thu tự nhiên mà thối lui, không khỏi bật thốt lên:

- Là ngươi …

Vũ vẫn đúng lặng yên trong gió, quần áo phiêu động, dáng điệu ôn nhu giống như một đóa hao xinh đẹp đang phất phơ trong gió, nhãn quang chợt lóe lên hỏi:

- Ngươi biết ta, ngươi là ai?

Nam nhân này, ngay cả chiêu thứ bảy chưa xuất xong đã thu chiêu lại, nàng cũng không có tiếp tục công kích. Đến đây cũng bởi vì Triệu Nhược Thần chịu uất ức, một phần trong lòng cũng không khỏi có chút tò mò nên thử đến đây dò sét. Nhưng lại không có nghĩ đến, nàng lại cảm nhận được nam nhân trước mắt lại có một lực lượng cường đại, nên muốn thử sức một chút … Nhưng lực lượng của đối phương lại cường đại quá mức ngoài suy nghĩ của nàng.