<!-- --> Đinh Mỹ Đình nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt hiện ra một sự nhu tình, chỉ cần ở bên cạnh hắn, bắt nàng làm chuyện gì cũng được, cho dù Vũ không đề cập, nàng cũng biết, đây là bí mật của Tiêu gia, chỉ có người Tiêu gia mới được biết.
Mà bây giờ, nàng đã có trách nhiệm gìn giữ bí mất của Tiêu gia.
Trở về nhà, ở đây đã có khách, lão già Đinh Bản Quân dưới sự bảo vệ của Quân Thần, đang ngồi trong phòng khách uống trà. Lão già đang ngồi nói chuyện với Lý Cường Binh và Thiết Trụ, rất kỳ quái, những kẻ hay trục lợi như Tư Mã Lạc và triệu nhược minh, lại im re. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Sao lại thế này, bọn họ vào bằng cách nào, Thu Phong không phải đã dặn rồi, không được để cho người ngoài tiến vào sao?"Vừa nhìn thấy lão già này, Triệu Nhược Thần liền tức giận, giấc mộng hôn lễ của nàng, lại là một âm mưu, chính là do lão già này làm ra.
Vì việc đó, nên cũng bị Tiêu Thu Phong trừng phạt trên giường, dù nàng xin lỗi hay đại loại như thế đều không có tác dụng... Mà thật ra thì, cái này đâu phải lỗi của nàng đâu?
Đinh Bản Quân nhìn Triệu Nhược Thần, quả nhiên là lão cáo già, một chút xấu hổ cũng không có, cười nói: "Sao vậy nhược thần, động phòng rồi nên ném bà mối vào góc tường à, còn không biết cảm ơn ta sao?"
Triệu Nhược Minh đã đứng lên, hỏi: "Chị, các người đi chơi ở đâu vậy, vì sao không mang em theo?"
Triệu Nhược Thần trừng mắt nhìn hắn, quát: "Em bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết chơi, chuyện của chị, không cần hỏi, coi chừng chị đánh em"Trời ơi, làm vợ người ta rồi, mà còn dữ dằn như vậy, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đánh chết cũng không thể đổi tính!
Chẳng qua, Tiêu Thu Phong không có động tác gì để ngăn cả. Bởi vì lần này Đinh Bản Quân không phải quá phận, hắn đã đáp ứng số Một chấp hành kế hoạch sống lại, cho nên ông ta sẽ không làm cho hắn chật vật, cho dù muốn làm ầm kinh thành, thì cũng phải từng bước từng bước. Dù sao hắn cũng không phải là thần, không thể nắm toàn bộ trong tay.
"Đinh lão, tôi thật đúng là phải cảm ơn ông, cho một bất ngờ như vậy, nhưng mà, loại trò chơi này không cần chơi nữa, tim tôi yếu lắm, sợ không chịu nổi kích động, ông cũng không muốn tôi ngã xuống chứ!"
Đinh Mỹ Đình cũng nói: "Ông nội, lần này ông thật sự quá mức lắm, nếu thật sự chị Nhược Thần bước vào Hoàng gia, vậy thì nên làm thế nào?"
Đinh Bản Quân nhìn Tiêu Thu Phong nói: "Được rồi, các người không cần nổi giận, ta hiểu tiểu tử này mà, phong lưu hoa tâm, rồi lại đa tình, hắn không đến quấy rối, ta mới không tin. Xem đi, bây giờ không phải rất tốt sao, rốt cục đã có đôi có cặp, làm người ta hâm mộ muốn chết"
"Còn nha đầu con, không biết nói đỡ cho ta vài câu, còn chưa gả cho người ta mà tâm đã bắt đầu lệch lạc, không biết ta có phải là ông nội của con không"
Tiêu Thu Phong khinh bỉ nhìn ông một cái, biết da mặt của lão già này rất dày, quả thật không thể tưởng được, xem ra có thể so sánh với Tư Mã Lạc rồi.
"Nếu ông không phải là ông nội của Mỹ Đình, tôi đã đuổi ông ra khỏi nhà rồi. Được rồi, nói đi, tìm tôi có việc gì?"Tình huống bây giờ, ông ta tự mình đến cửa, đương nhiên không thể nào là đi dạo, nhất định có chuyện quan trọng.
Đinh Bản Quân không hề khách khí, đứng lên, nghiêm chỉnh nói: "Lúc này tìm anh, quả thật có đại sư, đi thôi, tìm một chổ im lặng nói chuyện"
Có chính sự, chúng nữ đương nhiên không muốn dây dưa, đặc biệt là Triệu Nhược Thần, bây giờ nàng vô cùng chán ghét cái bộ mặt của lão già này, cha cũng thế, ngay cả con gái cũng lừa được, tiết mục này, có thể làm tiêu đời hạnh phúc cả đời của nàng.
Chẳng qua, kết cục hoàn hảo làm cho người ta vừa lòng, nàng vẫn có thể ở bên cạnh người nàng yêu.
Nhìn thân ảnh hai người biết mất, Đinh Mỹ Đình đã có chút nghi ngờ hỏi: "Ông nội tìm Tiêu đại ca có chuyện gì vậy nhĩ, hình như có vẻ rất quan trọng"
Thân phận của ông nội, Đinh Mỹ Đình đương nhiên biết, bỏ qua quan hệ bắt cầu với nàng, hai người này hẳn là không tiếp xúc, nhưng nhìn bộ dáng vừa rồi, bọn họ tựa hồ đã sớm quen biết nhau. Đúng rồi, ông nội từng nói qua, ông biết Tiêu đại ca. Đinh Mỹ Đình khó hiểu, ông nội quen biết Tiêu đại ca khi nào?
Tư Mã Lạc cười nói: "Đương nhiên không có chuyện tốt, nụ cười của ông nội em, chính là của một con cáo già, chuyện không có lợi, ông ta nhất định không làm"
Đinh Mỹ Đình không vui, kêu lên: "Này, đủ chưa hả, ông nội của tôi là người tốt, không phải như anh nói, anh còn nói nữa, về sau tôi sẽ không nấu cơm cho các anh ăn"
Chúng nữ cùng Tiêu Thu Phong mới ra ngoài một ngày, hai tên này ngủ cả ngày, bây giờ vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng, Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đến đây, đương nhiên là ăn không ở không, không chút tác dụng, tiêu xài cũng không ít, còn dám hó hé nữa, liền bị đuổi ra ngoài.
"Coi như anh chưa nói gì, chưa nói gì... Đinh mỹ nữ, cho dù bọn anh không ăn, nhưng tiểu tử kia cũng phải ăn, không phải em sẽ chăm sóc tốt cho hắn sao?"
Trừng mắt nhìn Tư Mã Lạc một cái, nhưng lần này Đinh Mỹ Đình không phản bác, vì Tiêu đại ca giặt quần áo nấu cơm, nàng nguyện ý.
Vũ, Ruth, còn có Triệu Nhược Thần, hình như không có một chút gì gọi là khả năng nấu nướng, nhìn Đinh Mỹ Đình, đều có chút ngượng ngùng, Vũ đã lên tiếng: "Mỹ Đình, chuyện khác thì được, nhưng chuyện cơm nước, bọn chị không thể giúp được, chỉ đành phải vất vả cho em"
Ruth thì khỏi nói rồi, được huấn luyện từ nhỏ, chuyện gì mà đàn ông làm được, nàng cũng đều làm được. Nhưng những chuyện mà phụ nữ làm được, phần lớn nàng đều không thể làm được, nếu không phải sau khi trở thành người của Tiêu Thu Phong, học vài thứ của phụ nữ, thì phỏng chừng bây giờ vẫn còn khá là ngốc, cuộc sống ở trung đông xem ra cũng có tác dụng rất lớn.
Triệu Nhược Thần cũng vậy, những thứ này, nàng chưa từng đụng đến.
Đinh Mỹ Đình thật không ngờ, các bàchị xinh đẹp thế này, mà lại không biết được cái cơ bản nhất của phụ nữ, có chút buồn cười, nói: "Các chị, xem ra các chị cần phải được học tập, những chị khác của Tiêu gia ai ai cũng đều là hảo thủ, giơ tay ra là có thể làm được một món ngon rồi"
Triệu Nhược Thần không chút xấu hổ nói: "Thì đã sao, cùng lắm là gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao cũng đã quen rồi"
Ở Đông Nam vài năm, nàng không ở nhà, bên ngoài cũng có phòng ở, cái gì cũng có, riêng về khoảng ăn uống thì nàng thì chưa bao giờ phải xuống bếp, ở được vài năm rồi mà phòng bếp còn y như mới.
Nếu không ra ngoài ăn thì tự kêu đồ về nhà, đối với nàng, ăn ở ngoài chính là cuộc sống, nhưng không biết Tiêu Thu Phong nghe được tin này xong, sau khi cưới nàng cả đời phải ăn ngoài đường thì có bất tỉnh hay không.
Trong phòng, Đinh Bản Quân đem ý đồ nói ra xong, Tiêu Thu Phong vẫn chưa lên tiếng, chỉ ngồi một chổ, lẳng lặng tự hỏi, vì cái điều kiện này, với hắn mà nói, không có sức dụ hoặc, nhưng hắn không thể không suy nghĩ vì những người Lý Cường Binh được.
Vinh dự, đối với thần binh chiến đội mà nói, rất quan trọng!
Tiêu Thu Phong không hy vọng, đám người Lý Cường Binh, trong mắt người khác, chỉ là tay sai của Tiêu thiếu gia Đông Nam, thứ bọn họ có được, hẳn là phải nhiều hơn như thế.
"Chúng ta có thể đưa thần binh chiến đội của anh vào biên chế chính quy, hơn nữa còn có quyền lực đặc biệt, về sau tất cả mọi chuyện họ làm đều hợp pháp, chỉ cần bọn họ rút ra một chút thời gian đối phó với long vệ quân, cũng không đoạt lấy quyền chỉ huy của anh, điểm này, anh cứ yên tâm"
"Hơn nữa, nhân thủ anh có được tuyệt đối không chỉ có thần binh chiến đội, hoàn toàn có thể điều mọi người lại đây, mấy vạn quân của Ma Quỷ, cao thủ hẳn là không ít, đúng rồi, ta vừa nhận được tin tình báo, tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới Đồ Thần đã bắt đầu trà trộn vào trung quốc, anh đừng nói cho tôi biết, chuyện này anh không có liên quan"
"Hơn nữa, bản thân anh cũng là cao thủ, tôi tin tưởng rằng, toàn bộ kinh thành này, người có thể gây tổn thương cho anh cũng không nhiều lắm. Chuyện này đối với anh cũng không gây tổn hại gi, hơn nữa, anh còn có thể cho những người đó một thân phận, Thu Phong, cơ hội này chỉ có một mà thôi"
Tiêu Thu Phong rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nói: "Tôi sẽ xem xét"
Thần binh chiến đội bây giờ mặc dù là lực lượng hắn cần nhất, nhưng không phải nói thiếu bọn họ là không được, chỉ cần hắn thích, thì lúc nào cũng có thể đào tạo ra một thần binh chiến đội khác.
Đinh Bản Quân không nói thêm gì, nhanh chóng cáo từ, ông tin tưởng, người đàn ông Tiêu gia này, chắc chắn sẽ đáp ứng, bằng không cũng sẽ không có nhiều người túy bái và kính trọng hắn như vậy.
Tiêu Thu Phong đem điều kiện trao đổi này nói cho Vũ, bởi vì trong những người phụ nữ này, chỉ có nàng là hiểu biết chuyện này nhất, có thể đứng ở góc độ công bằng mà nói ra những chổ tốt và chổ xấu.
"Dùng thần binh chiến đội để đối phó với long vệ quân, Đinh thủ trưởng quả nhiên đã suy nghĩ rất chu đáo, hành động của Long Tương, sẽ gặp trở ngại rất lớn, nếu emđoán không sai, lần hành động vệ đội này, trừ thần binh của anh ra, những người khác đều sẽ chọn quân thần, quả thật có thể đối mặt với long vệ quân!"
Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Em cảm thấy anh nhất định sẽ đáp ứng?"
Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Anh đã đáp ứng rồi, không phải sao? Anh cố ý kéo dài, chính là không muốn để cho Đinh lão đầu đắc ý phải không?"
Tiêu Thu Phong cười, không thể không nói, Vũ thật sự là người duy nhất trên đời này hiểu rõ hắn.
"Đúng vậy, nếu anh ích kỷ một chút, chuyện này anh tuyệt đối sẽ không đáp ứng, sẽ không ai ngốc như anh, đem lực lượng cho người khác mượn, cho dù là quốc gia cũng không! Nhưng anh không thể không suy nghĩ đến cái họ cần, hoặc là anh có thể cho họ cả đời yên vui không lo, nhưng không thể cho họ vinh quang quốc gia, để cho họ cảm nhận được giá trị sinh tồn!"
"Còn thần binh ở đây, sẽ còn rất nhiều người không có cơ hội thi triển, Vũ, kỳ thật em không biết, thủ hạ của anh, còn có rất nhiều nhân tài, anh tin tưởng, lực lượng của bọn họ không kém hơn thần binh chiến đội"
Vũ cười ngọt ngào nói: "đúng rồi, em còn biết, trong tay anh nắm giữ lực lượng của Đồ Thần, ngay cả công chúa của người ta mà anh cũng đưa lên giường, tất cả đều cho anh hết. Đáng tiếc, em sắp già rồi, không có cái gì có thể cho anh được!"
Tiêu Thu Phong ôm lấy nàng, bàn tay xấu xa, đã đưa đến những chổ không nên đến.
"Vũ, em sai rồi, em cho anh hy vọng, nhìn em, anh mới có động lực, nghĩ đến khi nào mới có thể chiếm được phong tình động lòng người của em. Chẳng lẽ em không biết, sắc đẹp vốn là một vũ khí, mà đối với anh, đây là một động lực"