<!-- --> Long tuyệt đối không ngờ đến người tạo ra một áp lực nặng nề trong lòng mình lại là một cô gái.
Khi sát khí phủ xuống, Long lao ra trước tiên, trên đường Tử Dao nhìn thấy người đều là tóc vàng mắt xanh, giống thế giới của dã nhân. Long xuất hiện làm cho nàng có chút kinh ngạc. Đây rõ ràng là người phương Đông, tại sao lại sống với dã nhân?
Người đàn ông anh tuấn, trầm tĩnh này lại chính là Tinh Sát trong truyền thuyết, là ác ma giết chóc thiên hạ sao?
Kiếm đã ở trong tay, Tử Dao không cho mình thời gian suy nghĩ. Bởi vì số mệnh của nàng chính là ngăn cản Tinh Sát sinh ra. Sư phụ đã dặn dò, một khi vũ khí hình người nhiễm ma tính xuất hiện, loài người sẽ sống trong một thế giới đầy máu, không còn có ngày mai.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người, tim nàng đập thật nhanh. Nhưng rất kỳ lạ, người đàn ông trước mặt chỉ nhìn nàng, vẻ mặt chăm chú như đang khen sắc đẹp của nàng, không hề khẩn trương.
"Người đàn ông, tôi phải giết anh" Vung kiếm phát ra sáu đạo mai hoa, Tử Dao nói rất ngây ngô, hoàn toàn không tương đồng với thân thủ của nàng.
Long khẽ gật đầu, người mang theo sát khí này nhất định không phải đến làm bạn với hắn.
"Tôi biết"
"Anh không sợ sao?"
"Tôi sợ thì cô có thể bỏ qua cho tôi không?"
Tử Dao chưa từng nói chuyện với ai nhiều như vậy. Người đàn ông này cho nàng một cảm giác khác hẳn sư phụ. Giờ phút này trong lòng có do dự, giết một người như vậy, nàng thực sự không thể ra tay.
Nhưng nhớ đến dặn dò của sư phụ, mắt Tử Dao sáng lên, lạnh lùng nói: "Không được, sư phụ tôi đã nói anh là Tinh Sát chuyển thế, rất nhanh sẽ trở thành vũ khí hình người, trở thành công cụ của Thất Sát. Cho nên tôi phải giết anh"
Long cảm thấy cô gái này rất ngây thơ, khờ khạo. Không ngờ bị hắn khiêu khích còn nói ra những lời ngây thơ như vậy. Nàng ta không cảm thấy gì là không đúng, có lẽ trước kia là một cô ngốc, rất ngốc.
Tử Dao cẩn thận giải thích xong, cảm thấy đã có thể ra tay. Chân khí Phá quân cường đại trong cơ thể đã dung nhập vào trong tay, truyền vào thân kiếm. Trong lúc nhất thời quang mang lóe lên, biến thành một vầng sáng chói mắt trong trang viện. Lúc này rất nhiều người đã tỉnh.
Kiếm khí rất cường đại. Long biết cô gái này mặc dù ngây thơ, nhưng lực lượng của nàng rất kinh người, thân hình rất nhanh ngay cả hắn cũng không thấy. Chỉ cảm thấy sát khí vô hạn bao hắn vào giữa.
Hắn không hiểu lời cô gái này nói mấy, cái gì mà Tinh Sát chuyển thế, cái gì là vũ khí hình người. Hắn chỉ là một kẻ đáng thương lưu lạc bên ngoài, mong sống để tìm về kiếp trước của mình.
Long đã động, trong nháy mắt khi hắn động, trong không khí truyền đến tiếng quát lạnh lùng: "Vạn quân đạp thành", kiếm quang như nước bao phủ phạm vi quanh hắn mười mét, sau đó tiếng "xích" vang lên, tất cả mọi thứ trong đó đều hóa thành bụi phấn. Kiếm khí vô địch cường đại này, Long chưa từng nghĩ đến trên đời còn có kiếm pháp như vậy. Kiếm thức của Ái Ny mặc dù độc, nhưng so sánh với cô gái này thì giống như trò chơi của trẻ con, không đáng nhắc tới.
"Anh còn muốn trốn sao?" Một kiếm chém xuống nhưng không trúng mục tiêu, thân hình nàng động, uyển chuyển như gió, chiếc áo tung bay làm nàng trông như tiên tử. Dưới quầng sáng thần thánh đó, sát ý càng tăng lên.
Long không dám chậm trễ, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, thân hình nhảy lên tường nhanh như điện. Hắn biết đã đến lúc rời đi. Bị cường giả này truy sát, hắn ở lại chỉ mang đến sát khí vô tận cho gia tộc Lạp Cách mà thôi.
"Bịch" một tiếng, kiếm chém tới, "keng keng" một tiếng, Ái Ny dẫn theo dũng sĩ vệ đội lao tới, cố gắng vây lấy Tử Dao, ngăn cản nàng giết chóc.
Tử Dao cũng không phải người thích giết người, kiếm thế hơi chuyển, kiếm khí như một tấm chắn không thể phá vỡ như cơn sóng bao quanh bốn phía. Nhưng Long đã vội vàng quát lên: "Cô gái, người muốn giết chính là tôi, không nên làm bọn họ bị thương"
Long nói xong, nhìn Ái Ny đang lo lắng, chỉ nhìn nàng với ánh mắt an ủi, thân hình đã nhảy xuống khỏi thành tường, chạy như bay. Hắn biết mình không phải đối thủ của cô gái này.
Phía sua truyền đến tiếng đuổi theo của Tử Dao, còn có tiếng kêu gào đau đớn của Ái Ny: "Long, em sẽ chờ anh về, chờ cả đời"
Nhưng Long không nghe được, bởi vì cô gái kia quá nhanh. Nếu không phải Long rất quen thuộc đường phố Little Rock thì đúng là không thể thoát khỏi cô gái. Người lúc gặp nguy hiểm sẽ nghĩ được rất nhiều biện pháp để thoát thân, Long cũng vậy.
Thực ra hắn muốn nói chuyện với cô gái này, xem cô ta có biết hắn là ai không? Nhưng rất đáng tiếc sát khí đã động, hắn không có cơ hội đó.
Tử Dao cầm kính cảm ứng trong tày, tìm kiếm hướng đi của người đàn ông này, điều tra trên diện tích lớn như vậy làm nàng tốn rất nhiều tinh lực. Bởi vì nàng không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, chỉ có thể bay trên mái nhà mà đuổi theo. Mà Long lại ẩn núp xung quanh trấn nhỏ này, một chút thân hình cũng không lộ ra, chơi trò đuổi bắt với cô gái trên bầu trời.
Mà dũng sĩ gia tộc Lạc Cách đã từ phía sau đổi tới. Mặt Ái Ny đẫm lệ, không ngừng chặn Tử Dao lại. Long ở một nơi bí mật gần đó rất sợ hãi, nhưng mấy lần liền Tử Dao chỉ tránh qua, không làm mọi người bị thương. Lúc này Long mới yên tâm. Mục tiêu của cô gái này là mình, chỉ cần mình rời khỏi Little Rock, tất cả sẽ kết thúc.
Một con ngựa, một người, Long mang theo nỗi buồn ly biệt rời khỏi Little Rock. Sinh tử chưa rõ, hắn không biết có thể quay lại đây nữa không.
Băng qua sông, Long đi về phía Đông, áp lực phía sau cũng dần dần giảm đi. Nghĩ thầm cô gái ngu ngốc này còn chưa thuê được xe. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc ở gia tộc Lạc Cách, mặc dù là người hầu nhưng tóm lại còn có một chỗ dừng chân. Long lúc này lại giống ba năm trước, lưu lãng khắp nơi, không nhà, không nơi dừng lại để nghỉ, chỉ là chạy như điên, trốn tránh cô gái đang truy sát phía sau.
Một tuần, Long trốn đông trốn tây, đã đi đến Memphis cách Little Rock ít nhất ba trăm Km. Mặt mày bẩn thỉu, nhìn qua mặt nước, ngay cả hắn cũng không nhận ra được bản thân mình. Lúc định tắm rửa qua, Long nghĩ thế nào lại bỏ qua. Biến hóa như thế này đúng là ngụy trang tốt nhất cho hắn. Dù sao ba năm trước hắn cũng là như vậy.
Người không có một xu, hắn cũng không lo lắng, chạy đến đâu ăn ở đó, chỉ có Tử Dao khổ cực đuổi theo hắn, trong đầu nàng không có khái niệm mua bán. Nhớ kỹ lần đầu tiên lúc đói, cầm lấy hoa quả ở quán ven đường, kết quả bị bà chủ quán béo mập đuổi theo suốt hai con phố.
Cuối cùng nghĩ đến mình biết bay. Đêm đó trời mưa rất to. Nàng trốn vào trong một căn phòng cũ nát, ăn quả táo mà mình trộm được. Mới ăn hai miếng nàng đã không nhịn được mà khóc. Tiên tử xuống phàm trần cũng cần ăn, cần ngủ.
Hoặc là Phá Quân đã quên, ông ta hơn trăm năm không ra ngoài, thời thế đã thay đổi, sự tà ác trong lòng con người không phải một cô gái có thể nhìn thấy. Ông ta ngoại trừ dạy Tử Dao phương pháp tu luyện siêu phàm, lại chưa từng dạy nàng cách đối nhân xử thế, càng huống chi sống ở một nơi mà người khác nói gì cũng không hiểu.
Nếu như không phải tâm lý kiên cường, Tử Dao đã sớm trở về Vân tiên đảo, tìm sư phụ mà kể khổ: "Tinh Sát ghê tởm, chỉ cần tôi tìm được anh. Tử Dao tôi nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình" Lần trước đối mặt với người đàn ông đó, nàng không có kinh nghiệm. Mấy ngày đau khổ này làm nàng học được rất nhiều chuyện.
Hôm qua nàng đã đánh gãy chân hai tên đàn ông định sàm sỡ nàng. Lần đầu tiên nàng biết thế nào là tức giận, cũng biết trong cuộc sống không chỉ có Tinh Sát mới tà ác.
Mỹ nữ như Tử Dao vừa xuất hiện, lại là buổi tối đương nhiên sẽ bị quấy rối. Nhưng cũng chỉ có buổi tối nàng mới có thể tìm được thức ăn, sau đó dựa vào kính cảm ứng tìm vị trí của người đàn ông kia.
Mà Long lúc này đang hưởng thụ một bữa tiệc lớn. Mấy ngày đầu khi rời khỏi Little Rock, hắn còn có chút buồn bực, nỗi buồn ly biệt tràn ngập trong lòng. Nhưng lực lượng dần tăng lên trong cảm giác nguy hiểm đó, hành vi của hắn đã bắt đầu trở nên không kiêng kị. Ma lực hắc ám mà Thất Sát gieo vào trong cơ thể hắn đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Hai người nam nữ dan díu với nhau. Người đàn ông tóc đã bạc trắng, mà người phụ nữ xinh như hoa như ngọc, tóc vàng mắt xinh. Người không biết còn tưởng là ông với cháu. Khi bọn họ ở trong một căn phòng của khách sạn, chuẩn bị ăn bữa cơm rồi triền miên thì bị Long đụng phải.
Sau đó Long thoải mái thưởng thức bữa tiệc, mỹ nữ rót rượu, gắp thức ăn cho hắn. Về phần lão già đã bị Long đánh cho hôn mê, ném xuống dưới sàn.
Trước khi đi Long còn bỏ các đồ ăn còn lại vào túi, những món này rất ngon. Dù là chạy trốn cũng phải chuẩn bị đồ ăn đầy đủ. Đương nhiên chiếc nhẫn trông khá đắt tiền coi như tiền lộ phí.
Nhưng Long vẫn xem thường sự lợi hại của Tử Dao. Bên bờ sông Thebes, hắn trông rất bẩn thỉu, trên lưng đeo túi đồ ăn lớn, như một tên ăn mày từ từ đi tới thì một cô gái xuất hiện.
Không ai nhìn hắn, một tên ăn mày một cái. Nhưng mắt cô gái này như hỏa nhãn kim tinh. Nàng căn bản không cần nhìn, kính cảm ứng có thể tìm được khí tức của Long, làm hắn không chỗ ẩn thân.
Nửa tháng không gặp, cô gái này đã thay đổi rất nhiều. Quần áo bằng lụa trắng không thấy đâu, thay vào đó là một bộ quần áo thể thao bình thường, nhìn không bắt mắt mấy. Lúc Long nhìn kỹ mới phát hiện bộ quần áo này không vừa người. Chân của cô gái này cũng lộ ra, chẳng qua rất trắng.
Trên người nàng có mấy thứ là vẫn giống, châm uyên ương trên ngực, còn có thanh kiếm mà nàng cầm trong tay. Đương nhiên nàng đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.
"Lần này tôi xem anh còn có thể trốn đi đâu?" Chịu khổ nửa tháng, Tử Dao gần như đã trải qua hết những chua xót, ghẻ lạnh của thế gian. Mà tất cảđều là do người đàn ông này ban cho nàng.