Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 470: Người đàn ông cực phẩm



<!-- --> Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt rất không bình thường nhìn nàng, tuyệt đối không phải là thứ ánh mắt biểu hiện dục vọng của đàn ông, kỳ thật, với sự quyến rũ phong tình của chị Hồng, cùng với dáng người gợi cảm, thì đàn ông nhìn nàng, cũng là điều rất bình thường, đáng tiếc, bây giờ người nhìn lại là Tiêu Thu Phong.

"Cô thật ra rất cô độc, luôn muốn tìm người bạn đời..."Nước từ từ vào miệng, một luồng khí nóng từ cổ xộc lên, đó là tâm tình của hắn dao động. Ở nơi đây, mặc dù hắn có cảm giác, nhưng không có người hắn cần tìm.

Chị Hồng thản nhiên cười, lộ ra khí chất cao quý, mị hoặc tâm sinh, trời sinh nàng ra rất nhút nhác, nhưng do chuyện hồng nhan họa thủy, nên biểu hiện ra bên ngoài cũng mạnh dạn hơn, nói: "Anh cảm thấy em rất cô độc?"

"Tuy rằng cô rất cô độc, nhưng lại rất cao ngạo, luôn muốn tìm một người chân chính có thể hiểu cô, tôi nghĩ, giờ phút này cô còn chưa tìm được, thế nhân không ai có thể hiểu được chính mình, làm sao mà có người có thể hiểu được người khác"

Chị Hồng vẫn bất động như cũ, nhưng Tiêu Thu Phong đã uống xong nước, hắn chuẩn bị rời đi, người đàn bà này tuy xinh đẹp, nhưng không phải là người hắn muốn tìm.

Điều này làm cho chị Hồng rất bất ngời, mỗi người đàn ông nói chuyện với nàng, luôn tìm những cách nói chuyện khó hiểu, để hấp dẫn sự chú ý của nàng, mặc dù người đàn ông này nói không sai, nhưng chắc là cũng chỉ nghĩ đến việc hấp dẫn sự chú ý của nàng, chẳng qua, chị Hồng không ghét, giống như là trong lòng phát sinh ra, người đàn ông này, không có nửa phần lỗ mảng.

Bằng không nàng sẽ không tự phá vỡ truyền thống của mình, truyền thống chưa bao giờ chủ động nói chuyện với một người đàn ông nào, tự động ngồi vào bàn.

"Anh muốn đi sao? Chẳng lẽ không có hứng thú với em, hay là không tin chắc có thế hấp dẫn em?"Chị Hồng vẫn không đứng lên, chỉ là âm thanh vang lên, đương nhiên đối với Tiêu Thu Phong mà nói, cũng có vài phần kích thích, nói: "Nếu anh có thế hấp dẫn em, nói không chừng, em có thể ngủ với anh một lần"

Đàn ông với đàn bà, vốn là truy đuổi và bị truy đuổi, về phần ai chủ động, ủa, có liên quan hả?

Hơn nữa, người đàn ông có thể lọt vào trong mắt của nàng, đã càng ngày càng ít, sống trong một thế giới bận rộn như vậy, nhân tính của con người càng lúc càng trở nên ích kỷ. Loại đàn ông mang theo vẻ tinh khiết, không một tia cảm xúc hay dị động như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên, ở trong lòng, nàng vẫn muốn nói chuyện với hắn.

Nàng tin tưởng, tán gẫu chính là không ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không thích, bởi vì nàng đã không muốn thích bất kỳ kẻ nào, nàng đã nhìn rõ mặt đàn ông, cho nên đối với tiếng "yêu", nàng đã biến nó thành một thứ hàng hóa rẻ tiền.

Tiêu Thu Phong có thể hiểu được tâm tư của người đàn bà này, thậm chí nàng đang nghĩ cái gì bây giờ, hắn cũng biết, giờ phút này, hắn có một chút không biết, chính là Thông Tâm thuật của Mộng gia, khi hắn tan ra cùng lực lượng Tinh Mang, nó đã có tác dụng. Mà bây giờ, Tinh Nhật Quyết đại thành, cho nên Thông Tâm Thuật đã có thể tùy ý hiện ra trong cơ thể, trở thành một phần trong hắn.

Hắn ngồi xuống, nở nụ cười, nói: "Cô không phải người tôi cần tìm, nhưng nếu cô mời tôi uống rượu, tôi có thể nói về chuyện xưa của côn, đương nhiên, rượu là rượu ngon, nhưng chuyện xưa không nhất định sẽ làm cho cô vui""Được, em mời anh"Chị Hồng không nói nhiều nữa, nàng cảm thấy hứng thú, người đàn ông này, thật sự có thể biết chuyện xưa của nàng sao? Trên thế giới này, người biết được chuyện xưa của nàng đã không còn nhiều, chỉ còn vài người, mà người duy nhất có thể nói ra, đã chết, người chết, thì có biết nói không?

Rượu, đương nhiên là rượu xịn, Tiêu Thu Phong đã nhiều năm chưa nếm qua loại rượu ngon như vậy, người đàn bà này quả nhiên rất hào phóng, biết cách nói chuyện, quả thật cũng không tệ.

Nhưng những người xung quanh lại không cho là vậy, phương danh của chị Hồng lan xa, mỗi một người của HongKong đều biết, làm sao mà không biết chị Hồng phương hoa tuyệt đại, lãnh diễm như băng chứ. Chỉ là nàng rất khó tiếp cận, cho nên, mọi người đều hâm mộ diễm phúc của Tiêu Thu Phong.

Cho dù không được mời, nhưng chỉ bằng vào phần thân cận này, cũng có thể làm cho người ta kính sợ hắn, bởi vì Hồng Lâu là đại biểu cho lực lượng lớn nhất tại HongKong, Ngạo Thiên Minh, không người nào dám coi thường nó cả. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cầm lấy tay nàng, rất mềm mại mịn màng, làm chị Hồng trong nháy mắt ngượng ngùng, nhưng tỏ vẻ không có việc gì, tiếp theo, Tiêu Thu Phong nói: "Trời đùa hồng nhan, vận mệnh lang bạc kỳ hồ, tám tuổi mất cha, được mẹ nuôi nấng, mười lăm tuổi bắt đầu, sự xinh đẹp lan truyền một phương..."

Tiêu Thu Phong làm sao mà biết? Nắm lấy tay nàng, những lời hắn nói, chỉ là những gì trong đầu nàng truyền đến, chỉ là thông qua miệng của Tiêu Thu Phong mà thôi.

Nhưng sắc mặt chị Hồng đã thay đổi, trở nên đỏ thẳm đầy phẫn nộ, bởi vì quá khứ của nàng, đã bị lật lên, nàng không muốn đề cập lại nó.

Nàng không nói gì, Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được, nhẹ nhàng buông tay nàng ra, cuối cùng uống hết ly rượu, khẽ cười nói: "Cảm ơn rượu của cô, tôi nếm rồi vẫn không quên cảm giác, con người sống luôn tràn ngập, cô cũng giống như vậy"

Tiêu Thu Phong lần này thực sự đứng dậy.

"Anh phải đi, chẳng lẽ không muốn ngủ với em?"Người đàn ông này quả thật đã hấp dẫn nàng, chị Hồng thừa nhận, tuy rằng không thể lấy việc lên giường để giao đãi, nhưng làm bạn thì vẫn có thể, nhưng hắn lại không một chút lưu luyến, làm cho lòng nàng có chút gì đó mất mác, chưa từng có người đàn ông nào cho nàng một cảm giác như vậy.

Người đàn ông này, tựa hồ như đã nhìn thấu được tất cả của nàng.

"Cô không phải người phụ nữ tôi muốn tìm, tình yêu của tôi, không thể cho cô"

Người đàn bà này không thuộc về trí nhớ của hắn, tuy rằng trong trí nhớ của hắn, có rất nhiều dáng người xinh đẹp nhảy múa, nhưng hắn chắc chắn không có người đàn bà này. Hắn, phải tìm được nhà của mình.

Tiêu Thu Phong đi rồi, chị Hồng có chút mê loạn uống rượu, thậm chí có chút say, từ khi gia nhập Hồng Lâu, đây là lần đầu tiên nàng phóng túng bản thân đến nổi say như vậy.

Cửa quán bar, đã bị vài người đàn ông tráng kiện đẩy ra, bọn họ đến để bảo hộ cho hai người con gái, là hai người rất tao nhã, mị lực của các nàng, tuy đối không kém với chị Hồng, thậm chí còn muốn cao hơn một bậc.

Trong đám người, tự giác lui ra một con đường, bởi vì trên ngực của người đàn ông đi đầu có dấu hiệu của Ngạo Thiên Minh, tỏ vẻ bọn họ bá quyền, toàn bộ thế lực ngầm của HongKong, đều nằm trong tay bọn họ.

Ngạo Thiên Minh dính liền với thanh danh của Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi, so với tổng đốc còn lớn hơn, tổng đốc lúc nào cũng có thể đổi, nhưng chủ nhân của Ngạo Thiên Minh, vĩnh viễn là hai người phụ nữ này.

Có người đã nhận ra một trong hai người phụ nữ đi đến, đó chính là Thanh Bình Nhi, là một trong hai phượng hoàng của HongKong.

Cặp mắt lạnh quét nhìn mọi người một cái, nhưng không thằng đàn ông nào dám nhìn nàng, nàng rất đẹp, nhưng cũng chính là một nữ hoàng cao cao tại thương, không phải thứ mà bọn họ có thể thưởng thức, nếu muốn sống lâu một ngày, thì nên thành thật một chút.

Một người khác, cũng rất đẹp, nhưng không ai nhận ra nàng, nếu Tiêu Thu Phong còn ở đây, chắc có thể sẽ cảm thấy quen thuộc, bởi vì nàng chính là một trong bốn cô công chúa của Hoàng Kim Thủy Thành Đông Nam, Ngọc Thiền.

Tiếng chưa ra, mà nụ cười đã lộ, thái độ kiều mỵ của Ngọc Thiền, cho dù là Tiêu Thu Phong lúc trước cũng không thể đứng vững được, cơ hồ như có thể làm mềm nhũn xương cốt của đàn ông, so với xuân dược còn có tác dụng lớn hơn.

"Chị Bình Nhi, chị xinh đẹp như vậy, sao cứ làm ra bộ dáng lạnh lùng thế, làm dọa hết khách nơi này, đi thôi, đi xem chị Hồng, hình như hôm nay tâm tình chị Hồng không được tốt, uống nhiều rượu quá"

Sắc mặt Thanh Bình Nhi thoáng bình tĩnh, nhưng quét mắt nhìn khắp nơi, một người đàn ông giống như là đầu lĩnh nơi này bước lại trước mặt nàng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"Người đàn ông này vội đáp: "Lúc chị Hồng tới cũng bình thường, chỉ là sau khi nói chuyện với một người đàn ông, liền biến thành cái dạng như vậy"

Thanh Bình Nhi nghi ngờ hỏi: "Các người có nhìn lầm không, thật sự chỉ là nói chuyện, người đàn ông kia không vô lễ?"

Người đàn ông này toát mồ hôi lạnh, nói: "Bang chủ, chúng tôi nói thật, chị Hồng mời người đàn ông kia uống rượu, chúng tôi cũng có chút kì quái, cho nên không dám sơ sẩy, lúc người đàn ông kia đi, chị Hồng vẫn có ý giữa lại, nhưng người đàn ông kia vẫn rời đi"

Ngọc Thiền lập tức nói: "Hay là chị Hồng động xuân tâm, dạng đàn ông như vậy, thật sự rất giỏi, các người vì sao không giữ người đàn ông đó lại?"

Người đàn ông kia cả kinh, có chút ủy khuất nhìn Thanh Bình Nhi, mà nàng ta cũng đã khoát tay áo, để cho bọn họ lui xuống.

"Ngọc Thiền, đừng nói bậy bạ, chị Hồng không phải người như thế, chị ấy rất khó có dũng khí để yêu, chúng ta qua hỏi thăm thử đi!"

Hai người nói xong đi đến bên cạnh chị Hồng, không mở miệng, chỉ ngồi xuống.

"A, là các em, Ngọc Thiên, Bình nhi, các em rãnh rỗi đến thăm chị, đến đây, uống rượu với chị, hôm nay chị muốn uống thật nhiều"Chị Hồng ngẩng đầu, trên mặt đỏ ửng, xem ra, rượu đã uống hơi nhiều.

Ngọc Thiên kêu lên: "Chị Hồng, tuy rằng chị uống rượu không cần trả tiền, nhưng cũng không cần lãng phí như vậy, hơn nữa, uống nhiều quá, cũng không tốt cho thân thể, nếu để chị Phượng biết, chị ấy sẽ tức giận lắm, được rồi, xảy ra chuyện gì, nói cho bọn em biết đi, bọn em nhất định sẽ giúp chị nghĩ biện pháp"

Thanh Bình Nhi trực tiếp hỏi: "Người đàn ông đó là ai?"

Nhắc đến người đàn ông đó, chị Hồng đã mỉm cười, cười đến thần bí, giọng nói hình như có chút hưng phấn: "Đó là "người đàn ông cực phẩm", trong đời của chị, đã gặp qua rất nhiều người đàn ông có thể làm động lòng phụ nữ, nhưng trên người anh ấy có một khí chất rất đặc biệt, phiêu dật như gió, không thể nào nắm bắt được..."

Thật không ngờ, chị Hồng lại bị tổn thương bởi đàn ông, nhưng những lời tán dương đó, phỏng chừng thật sự là vậy.

Thanh Bình Nhi cũng cười khổ, trời sinh phụ nữ vì yêu mà bị tổn thương, nhưng không hề biết tỉnh ngộ, đáng thương sự kiên trì đó, xem nó là hạnh phúc cả đời. Chị Hồng lúc trước cũng như thế, mà nàng cũng như thế, mà các chị ấy cũng như thế, có người nào không phải như thế không?

Ngọc Thiền cũng nhếch miệng nhỏ lên, quát: "Cái gì, mấy tên đàn ông xấu xa làm gì mà tốt đẹp như vậy, phải để cho bổn tiểu thư kiến thức một chút chút, bổn tiểu thư đã qua ba xuân, vẫn chưa tìm được một người đàn ông cực phẩm nào như vậy, em chưa bao giờ tin tưởng, trên đời này có ai lại phong lưu như anh ấy, ai, tên xấu xa này, không biết cuối cùng là chết ở đâu nữa? Nhiều người nhớ hắn như vậy, cũng không thấy hắn trở về, thật đúng là nhẫn tâm!"