Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 483: Tiêu gia tiểu đoàn viên



<!-- --> Lúc ba người trở về Tiêu gia, Liễu Yên Nguyệt đã ở đây, giờ phút này, đứng trước cửa trang viên, đi qua rồi lại đi lại, mà bên cạnh nàng, là Ruth và Phượng Hề đang đứng, nếu không phải hai nàng cản trở, nàng phỏng chừng đã vọt đến Thiên gia, đi gặp Tiêu Thu Phong.

Nàng không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa.

Xe đã dừng lại trước cửa, nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt đã lão tới, lớn tiếng kêu lên: "Ông xã, ông xã..."

Trong xe, Thiên Nhan Duyệt hôn lên mặt hắn một cái, nói: "Ông xã, người chờ anh, không chỉ có mình em, anh nhất định phải an ủi từng người, yên tâm đi, em không sao, chì cần anh uống là nhất định sẽ khỏe lên"

Không phải khỏe, mà chính là khỏe lên một cách thần kỳ, trong ba năm nay, nàng cơ hồ như chưa bao giờ ăn cơm no, bởi vì thật sự là nàng nuốt không trôi.

"Yên Nguyệt, không cần làm vậy, anh đã trở về, yên tâm, về sau sẽ không còn như vậy nữa, về sau anh sẽ không rời các em đi"Nhìn thấy Liễu Yên Nguyệt có chút điên cuồng, Tiêu Thu Phong có thể hiểu, tâm tình của nàng, tất cả mọi người nơi đây đều hiểu, áp lực càng lớn, thì lúc phát ra, sẽ càng thống khổ.

Nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, giống như một đóa hoa tươi nở rộ, tràn đầy mỵ thái của một thiếu phụ, tàn ra một mùi thơm ngát, thật sự là làm cho người ta không chịu nổi, xúc động muốn hôn lên nó.

"Anh biết không, em hận anh muốn chết, hận đến nổi về sau sẽ không để ý đến anh, anh là người đàn ông xấu xa nhất trên đời"Liễu Yên Nguyệt có chút cuồng động, không cách nào ức chế cảm tình trong lòng, ôm lấy Tiêu Thu Phong không muốn rời đi, miệng thì nói hận, nhưng trong mắt lại tản ra vẻ làm nũng vô cùng.

"Chị, bây giờ đã không sao rồi, anh rể đã về, Tiêu gia lại có thể hạnh phúc, mọi người hẳn là phải cười mới đúng, ai ai cũng khóc, thật sự là xấu muốn chết"

Liễu Yên Hồng nói xong, làm cho mọi người cười ầm lên, mà Liễu Yên Nguyệt cũng ngượng ngùng ngẩng đầu lên, quát: "Đúng vậy, bọn chị đều xấu, chỉ có em là xinh đẹp, em là đại mỹ nữ, được chưa!"

Cuối cùng cũng đến lượt Ruth, không kích động như chúng nữ, Ruth chỉ hôn một cái lên mặt Tiêu Thu Phong¸ sau đó nói: "Ông xã, em nhớ anh, rất nhiều người nhớ anh, anh có thể trở về, thật sự quá tốt, về sau, chúng ta còn có thể hạnh phúc như vậy, đúng không?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, tay đã vuốt ve mặt nàng, khuôn mặt này, cũng gầy, Ruth trong chúng nữ, có thể coi là người kiên cường nhất, ba năm tôi luyện, nàng đã trở nên cường đại, không chỉ có lực lượng, mà có tâm tình.

"Đương nhiên rồi, có nhiều người vợ xinh đẹp như vậy, cho dù anh chết, cũng phải đội mồ dậy"

"Không được nói lung tung, em đánh cái miệng thối bây giờ!"Phượng Hề cười, dịu dàng nhìn, tựa hồ như tức giận vì Tiêu Thu Phong nói điềm xấu, tay đưa lên mặt hắn, như chỉ nhẹ nhàng vuốt, tình yêu, không thể nào che dấu.

"Được rồi, được rồi, hôm nay tiểu đoàn viên, ăn cơm, tất cả mọi người vào đi, cùng vào đi!"

Điền Phù đã đứng ở giữa nhà, lớn tiếng gọi chúng nữ, con trai trở lại, không khí trong nhà lập tức thay đổi, trên mặt mỗi người đều là nụ cười, đều là thâm tình, có sự khát khao với hạnh phúc tương lai.

Mà hai người lớn, trong loại hạnh phúc này, cũng tìm được lạc thú của tuổi già.

Sau ba năm không gặp, quả nhiên rất thú vị, hai đứa bé, sau khi có được ba ba, ai cũng không cần, ngay cả hai người lớn cũng không cho ôm, khóc, chỉ muốn Tiêu Thu Phong ôm.

"Tiểu gia hỏa này, thật sự là không nói nghĩa khí, ngày thường ta tốt với chúng như vậy, mà bây giờ lại không quan tâm ta, thật sự là làm cho người ta thương tâm"Tiêu Viên Hà nhìn đứa cháu gái, ôm lấy con trai, cười ha hả, trong lòng thật rất hạnh phúc, trên mặt cảm thấy, cũng là một hình thức biểu hiện ra.

"Yên tâm đi cha, cha ở kinh thành còn có một cháu gái, ngày mai có lẽ đến đây, cha nhất định sẽ thích"Việc này, Phượng Hề đương nhiên biết, chỉ là lúc nói ra, làm cho Điền Phù sững sốt.

Bà hỏi: "Còn có đứa nữa sao, khi nào vậy, sao chúng ta không biết?"

Tiêu Thu Phong nhìn Phượng Hề, đương nhiên biết nàng nói gì, cười nói: "Mẹ, là Nhược Thần, con không phải đã nói với mẹ sao, ba năm trước, trước khi con mất tích, nàng đang mang thai, chắc bây giờ đứa con cũng đã hơn hai tuổi rồi!"

"Tiểu tử thúi này, hại nhiều người như vậy, thế mà còn dám mất tích, không sợ thiên lôi đánh chết con sao"Tiêu Viễn Hà vừa vui vừa tức, thật không ngờ, ở ngàn dặm xa xôi kia, cũng còn một đứa cháu gái, thế nhưng ba năm qua, không ai nói cho ông biết.

"Đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Phong, đây là cháu của Tiêu gia, cho dù Tiêu gia có nghèo, cũng sẽ nuôi lớn những đứa cháu này, con còn không mau cố gắng lên, những đứa cháu này điều là tâm can bảo bối của chúng ta đó, biết không?"

Điền Phù nói xong, làm cho Liễu Yên Hồng không vui nói: "Bá mẫu, người xem anh rể là heo à, hắn nào có lợi hại như vậy, có Mộ Thiên, có Tư Giai, bây giờ còn thêm một đứa nữa, chắc cũng đã đủ rồi"

Điền Phù lắc lắc đầu, hưng phấn nói: "Đủ, đủ là thế nào, các con, các con mỗi người phải sinh cho Tiêu gia hai đúa, Ruth, Ngọc Hoàn, các con cũng phải cố gắng lên, còn Nhan Duyệt nữa, con nhất định phải điều dưỡng thân thể tốt lên, nghe người ta nói, sự khỏe mạnh của đứa con, đều xem thân thể người mẹ, con phải chú ý đó"

"Mẹ, mẹ yên ta, con nhất định sẽ, cẩn thận"Ba năm qua, Thiên Nhan Duyệt vốn không ăn ngon qua, đã gấp đồ ăn liên tục, chất lên thành núi trong chén của mình, rồi liều mạng ăn như bị bỏ đối mấy chục ngày vài, nàng nhất định phải làm cho thân thể mình tốt lên, vì Tiêu đại ca mà sinh một đống con, đây là tâm nguyện từ trước đến giờ của nàng.

Tiêu Viễn Hà cao hứng nói: "Nhìn các con bây giờ, lão già này cũng rất cao hứng, Tiểu Phong, đây là con thiếu Tiêu gia, cũng là thiếu các nàng, về sau nhất định phải yêu thương gấp đôi, biết không?"

"Cha, con biết rồi"

"Đây, Tiểu Phong, ăn nhiều một chút, đây là thứ con thích nhất"

"Ông xã, đây là cá ngừ, rất tươi, anh thử một chút đi!"

"Ông xã..."

Quên luôn thế giới, bây giờ, sự chú ý của mọi người Tiêu gia, đều đặt lên người Tiêu Thu Phong¸ mà hai đứa nhỏ kia, sau khi đã ăn uống phủ phê, được mấy cô hầu gái dẫn đi chơi, tin tưởng rằng không bao lâu sau, bọn họ sẽ có nhiều bạn chơi chung.

"Ông xã, ba năm qua, anh rốt cục là đi đến đâu, vì sao bọn em không tìm thấy nah?"Ruth mở miệng, vấn đề này, tất cả mọi người đều khát vọng muốn biết, từ biệt ba năm, mất tích thần bí, giống như là chưa từng tồn tại.

Lực lượng của Đồ Thần, lực lượng của Lang Tổ, toàn bộ Trung Đông, đã phái ra hơn một vạn thám tử, tìm kiếm hành tung của Tiêu Thu Phong khắp thế giới, nhưng ba năm qua, vẫn không thu hoạch được gì.

Tiêu Thu Phong có chút áy náy nhìn mọi người: "Thật ra, anh ở giữa nước M, một vùng tên là Little Rock, nơi đó có Lạc Cách gia tộc, nữ chủ nhân Ái Ny nhà đó đã nuôi dưỡng anh, ba năm trước, bắt đầu từ đêm Giáng Sinh..."

Tất cả chuyện xưa, từ từ kể ra, từ chuyện của Lạc Cách gia, đến việc bị Tử Dao truy giết, rồi trải qua liên tiếp, rồi đại chiến tại cây cầu Cánh Cổng Vàng, rồi trở về phương Đông, tất cả mọi chuyện được Tiêu Thu Phong kể ra rõ ràng, tuy rằng không thật đúng, nhưng cũng đủ làm cho mọi người hiểu.

Thì ra trong ba năm nay, người mà các nàng tìm kiếm, lại ẩn thân trong một khu Little hẻo lánh, hơn nữa ngay cả tên cũng không có, trí nhớ càng không, Tiêu Thu Phong biến thành người cao to, cũng khó trách dù các nàng cố gắng thế nào, cũng không tìm được hành tung của hắn.

"Ông xã, vất vả cho anh, nghe em Ruth nói, võ công của anh tiến rất nhanh, chẳng lẽ từ người bắt anh?"Phượng Hề lo lắng hỏi, bởi vì năm đó lúc Tiêu Thu Phong mất tích, là do bị người ta bắt đi.

Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Không phải, người kia bắt anh trở thành tài liệu nhân thể, tu luyện vũ khí hình người trong truyền thuyết, cũng may có Tử Dao hỗ trợ, làm cho một chút thiện tính trong lòng anh trổi dậy, cho nên, lúc anh dung hợp Tinh Nhật quyết, cũng đã ngăn chặn được ma tính"

Trong mắt Ruth đã có vài phần lệ khí, người đó thật đáng giận, dám đối đãi với chồng nàng như vậy, nàng nhất định không bỏ qua cho họ, cho dù chết, nàng cũng không sợ.

Liễu Yên Nguyệt kinh hãi hỏi: "Vậy... vậy hắn ta có bắt anh trở về nữa không, ông xã, anh... anh sẽ không rời bọn em, đúng không?"Ba năm, thương nhớ thành nông nỗi này, nếu lại tiếp tục ba năm, phỏng chừng các nàng không chịu nổi.

Thiên Nhan Duyệt bên cạnh đã nắm lấy tay hắn, nói: "Không, không được, em sẽ không cho anh đi, về sau, anh đi đến đâu, em sẽ theo đến đó, cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết chung một chổ, vĩnh viễn không rời đi"

Nhìn chúng nữ khẩn trương một cách điên cuồng như vậy, Tiêu Thu Phong có chút đau xót, mấy năm chia lìa, làm cho các nàng chịu đựng quá nhiều, hắn cũng không muốn để cho chuyện này tiếp diễn, lập tức an ủi: "Các em yên tâm, anh đã không còn là anh của ngày đó, bây giờ cho dù bọn họ đến, cũng không dễ dàng bắt được anh, anh sẽ làm cho bọn họ biết thế nào là cường giả chân chính"

"Ông xã, chỉ cần anh không rời khỏi bọn em, tất cả bọn em đều sẽ nghe theo anh"Không rời đi, chính là yêu cầu duy nhất của các nàng.

Một đêm nay, tuyệt đối là một đêm khó ngủ, ba năm yên lặng, giờ phút này khơi dậy từng gợn sóng, hai đứa bé kia dĩ nhiên là bị hai ông bà ôm đi, thanh niên lâu ngày gặp lại, thật sự có nhiều chuyện cần nói, đương nhiên không thể quấy rầy bọn họ.

Trong phòng, có hai người phụ nữ, Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt.

Tuy rằng các nàng đã thành thiếu phụ thành thụ, nhưng da thịt mềm mại cùng mùi hương của cơ thể, lại càng phát ra mê người, mỵ thái ngượng ngùng, càng làm tăng thêm mấy phần động lòng người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Ông xã, ngày đó anh chính là một tên hạ hai chim, mới làm cho chúng em có bầu, lúc này, lại đến đi, em còn muốn sinh một đứa nữa, dạ, em muốn muốn sinh con trai cho Tiêu gia"

Liễu Yên Nguyệt ngượng ngùng nói, nói ra khát vọng trong lòng, không có con trai, cuối cùng vẫn còn hối tiếc.

"Em... em muốn sinh con gái, ông xã, anh có bản lĩnh như vậy, hẳn là có thể thực hiện nguyện vọng của bọn em"Phượng Hề bây giờ đã không còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, ôn nhu dịu dàng như một ưu vật, nằm nghiêng trên giường, áo ngủ lộ nửa cơ thể, xuân sắc đã dào dạt, kích thích ngọn lửa trong lòng hắn...