<!-- --> Nhìn thấy Triệu Quang Bình, sắc mặt Điền Quy Tâm lập tức trở nên thân thiết, cả kinh kêu lên: "Thì ra là Triệu tư lệnh cũng ở Tiêu gia, thật không ngờ, Tiêu gia và Triệu tư lệnh có quan hệ, không biết có phải biện hộ vì Tiêu gia hay không?"
Triệu Quang Bình lắc đầu cười nói: "Tuy rằng Thu Phong là con rể của tôi, nhưng cũng chưa đến phiên tôi nói chuyện, Điền thị trưởng cảm thấy thế nào là thích hợp thì cứ làm đi, tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, không nghe, cũng không nhìn"
Chuyện nhỏ như vậy, còn cần ông hỗ trợ sao? Triệu Quang Bình mở miệng, có vẻ rất là thức thời, ngay cả Điền Quy Tâm cũng không ngờ, người nắm giữ quân đội Đông Nam trong tay, cũng e ngại hắn vài phần, thằng mù cũng biết sau lưng hắn rất có năng lực nha!
"Triệu tư lệnh khách khí, tôi cũng giải quyết việc chung, bây giờ tôi mang người đến, chỉ cần điều tra xong, nhất định sẽ thả người, Triệu tư lệnh có thể hiểu được lý lẽ, tôi đại biểu cho chính phủ Đông Nam, tỏ lòng cảm tạ"
Triệu Quang Bình nói, làm cho hắn ta rất có mặt mũi, chỉ là bây giờ hắn không biết, giờ phút này, hắn sẽ nhận lấy hậu quả gì, nếu biết trước, hắn nhất định sẽ hối hận.
Đến lúc này, con người này vẫn chưa giác ngộ, Triệu Quang Bình chỉ có thể lắc đầu, sau đó xoay người ngồi xuống, ông chỉ cần xem trò vui này là đủ, thật sự không có phần của ông, tính tình của người đàn ông này, ông ta hiểu rõ, phòng chừng Điền Quy Tâm sẽ không có kết quả tốt.
"Tiêu thiếu gia, mời đi!"Điền Quy Tâm nắm trong tay toàn cục, ngay cả Triệu Quang Bình cũng không quản, hắn còn sợ người nào, khoát tay chặn Tiêu Thu Phong lại, thần thái rất kiêu ngạo. Nhưng Phượng Hề và Tiêu Thu Phong chỉ lẳng lặng nhìn hắn, giống như một thằng hề, mà Tiểu Phi đứng một bên, cũng hết sức kinh hãi, vì Điền thị trưởng này không biết sợ là gì, dám chạy đến Tiêu gia đụng chạm uy phong, cái này so với chết còn tệ hơn rất nhiều.
Tiêu Thu Phong đứng lên, sau đó tùy ý sửa sang quần áo, trên mặt hiện ra một nụ cười đầy gian tà, đi đến gần Điền Quy Tâm, một cái tát đã tới.
"A!"Một tiếng hét thảm, Điền Quy Tâm văng thẳng vào khung cửa, sau đó rớt xuống.
Bất quá chỉ là một cái tát, hắn ta vẫn chưa chết.
"Ngươi... ngươi dám đánh nhân viên công vụ của chính phủ, tội càng thêm nặng, Triệu... Triệu tư lệnh, ông phải làm chứng cho tôi, nhất định phải làm chứng cho tôi"Tay che mặt, Điền Quy Tâm gào hét, giờ phút này, hắn ta vẫn chưa cảm thấy khác thường.
Triệu Quang Bình xoay đầu lại, rất tò mò nhìn vị Điền thị trưởng, kinh ngạc hỏi: "Điền thị trưởng, sao ông lại bất cẩn như vậy, cái sàn nhà này rất cứng, không nên để té bị thương, sẽ phiền phức lắm, ai, con mắt tôi dạo này kém quá, không thấy rõ ông té thế nào"
Điền Quy Tâm tức đến nổi thiếu chút nữa đã đã phun máu, tên Triệu Quang Bình này, rõ ràng là trêu đùa hắn, âm thanh lớn như vậy, hắn ta không thể không biết là người đàn ông đáng chết kia đánh mình một cái tát.
"Các ngươi, mau...mau vào, bắt lấy thằng này lại, ta muốn xử nghiêm khắc, xử lý nghiêm khắc hắn!"
Vài người cảnh sát quả thật muốn tiến vào, nhưng bọn họ nhìn thấy Điền Quy Tâm, cũng không dám cử động, chỉ nhìn về phía Tiểu Phi, nói thế nào thì nói, Tiểu Phi mới là cấp trên của họ, cấp trên không quản thì không cần quản!
Hơn nữa, Tiêu gia rất có năng lực, bọn họ tuy rằng không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không phải thứ mà bọn họ có thể đụng được, không ai muốn chọc vào loại phiền toái này.
Ánh mắt Tiêu Thu Phong ngưng trọng, tích đầy sát khí, làm cho Tiểu Phi sợ đến mức cả người run lên, không dám động, đừng nói là nhìn Tiêu Thu Phong. Cho dù là Điền Quy Tâm, hắn cũng không dám nhìn một cái, thật sự chỉ trợn mắt lên.
"Bắt nó lại đây!"Tiêu Thu Phong nói xong, Tiểu Lục Tử khoát tay, hai hộ viên cường tráng đã đem Điền Quy Tâm lại, lôi đến trước mặt Tiêu Thu Phong.
"Tiêu Thu Phong, mày thật to gan, tao là quan viên, tao là cán bộ quốc gia, tao là nhân viên chấp pháp, mày sẽ phải chịu trừng phạt"
Tiêu Thu Phong thật sự không có hứng thú để nghe, tát cho hắn hai cái, làm cho quai hàm méo sang một bên, muốn nói cái gì cũng nói không nên lời, cho dù muốn phản kháng, cũng bị hai hộ viên khống chế.
"Tao thật sự không muốn giết mày, nhưng đám súc sinh như mày thật sự muốn chết"Tiêu Thu Phong nói xong, quay đầu lại lên tiếng: "Gọi cho Đinh lão đầu"
Điện thoại của Đinh lão trong kinh, đã được chuyển, âm thanh kinh hỉ trong điện thoại truyền tới, nhưng giờ phút này, Tiêu Thu Phong không có hứng thú nói nhảm với ông.
"Nhà của tôi có một nhân vật rất giỏi, hình như tên là Điền Quy Tâm thị trưởng gì đó, nếu trong mười phút không xử lý xong, tôi sẽ giết nó"
Một câu, ngắn gọn, lưu loát, nhưng loại sát khí này, không ai dám hoài nghi sự cường thế của Tiêu Thu Phong, ngay cả phía cảnh sát cũng kinh hãi, loại chuyện này nói ra cứ như là ăn cơm bữa vậy, ngay cả Điền Quy Tâm cũng không tin, hắn không tin vào lổ tai của mình, trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, người đàn ông này dám nói sẽ giết hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Các người... các người cũng nghe rồi đó, tên này là một kẻ tàn bạo, là ác ma, chúng ta nhất định phải bắt hắn để thẩm lí và phán quyết!"Giơ cao chính nghĩa, hình như đã không còn tác dụng, loại người sử dụng quyền lực mà quốc gia cho như vậy, quả thật là cần phải ăn miếng trả miếng, đối phó với tiểu nhân ti tiện, vẫn cần một ác ma.
"Chính nghĩa, mày xứng đáng nói chính nghĩa sao? Giết mày, còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, hy vọng động tác của họ nhanh lên, để cái mạng của mày còn có thể sống thêm vài ngày"
Đinh Bản Quân trong kinh cũng bị dọa hết hồn, ngữ khí của người đàn ông này tràn ngập sát khí, không giống như nói giỡn, thủ hạ nhanh chóng đem tư liệu của Điền Quy Tâm đến trước mặt ông, ông bất đắc dĩ thở dài, thật sự là phải nhanh chóng hạ chức thị trưởng xuống, bằng không sẽ mất mạng.
Sau khi hạ lệnh khẩn cấp xuống, ông gọi điện cho số Một, đem chuyện này báo cáo lại.
"Không tròn chức trách, lập tức xử lý"Tám chữ, đại biểu cho cuộc đời huy hoàng của Điền Quy Tâm đã chấm dứt, phỏng chừng cả đời phải sống trong nhà giam.
Còn chưa đến mười phút, một chiếc trực thăng đã đáp xuống trang viên Tiêu gia, nhìn người đến, Điền Quy Tâm kích động muốn khóc, đây là lão thủ trưởng của hắn, hắn có được như ngày hôm nay, ít nhiều gì cũng do một tay ông ta nâng lên.
"Điền Quy Tâm, chúng tôi là người của cục giám sát, bây giờ tôi tuyên bố, ông tham ô nhiều hạng mục, không tròn trách nhiệm, lập tức tiến hành bắt giữ, mời ông thành thật khai báo, hành vi phạm tội của ông đã được nắm giữ, người đâu, đến bắt đi!"
Hai võ cảnh đã tiến lại, bắt Điền Quy Tâm đi.
"Bí thư, bí thư, là tôi, là Điền Quy Tâm đây, tôi bị oan, tôi bị oan, ông nhất đi phải làm chủ cho tôi"Đến giờ phút này, Điền Quy Tâm vẫn chưa hiểu được, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, một phút trước vẫn còn là thị trưởng, một phút sau đã biến thành tội phạm.
Lão già tóc hơi bạc kia, hừ lạnh một tiếng nói: "Điền Quy Tâm, sẽ có cơ hội cho ông biện giải, bây giờ, mang đi!"
Lệnh của lão thủ trưởng, ông ta không dám làm trái, người đàn ông Tiêu gia này là ai, ông ta cũng hiễu rõ, mấy đại gia tộc trong kinh, dù lợi hại cỡ nào, chẳng phải cũng thua dưới tay hắn sao, chạy đến Tiêu gia bắt người, chỉ có thằng ngu mới làm ra loại chuyện này, làm hại ông phải viết đơn từ chức cho cấp trên nữa.
Làm chủ cho mày, vậy tao tìm ai để làm chủ cho tao?
"Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi, chuyện phát sinh ra, chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, Đinh lão đặc biệt dặn dò chúng tôi, phải nghiêm túc xử lý chuyện này, nếu Tiêu thiếu gia có ý kiến gì, chúng tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn"
Tiêu Thu Phong đã không còn hứng thú dây dưa, nói: " Các người đi đi, giúp tôi trông nom cuộc sống của những người dân thường, làm tốt bổn phận của mình, còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy hắn"
"Vâng, vâng, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, tuyệt đối sẽ không là cho chuyện này phát sinh"
Lão già đi rồi, ngay cả đám Tiểu Phi cũng đi, Tiêu gia khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chúng nữ cũng đi ra, Liễu Yên Hồng vỗ ngực nói: "Anh rể, anh thật lợi hại, tên quan đó cũng quá hủ bại, vì chuyện nhỏ như vậy, lại dám chạy đến Tiêu gia diễu võ dương oai, chỉ có anh rể mới có thể chấn chỉnh bọn họ, em thật sự rất sùng bái anh"
Liễu Yên Nguyệt vỗ đầu nàng, quát: "Sùng bái cái đầu em, còn không phải do em gây ra sao, chị thấy, phải nhanh chóng tìm người gả em đi, tránh cho em giống như con nít, mãi không lớn được"
"Hừ, em không muốn lấy chồng, trừ phi các chị có thể tìm được một người đẹp trai như anh rể, lợi hại như vậy, có khí phách đàn ông như vậy, em còn có thể suy nghĩ một chút"Liễu Yên Hồng nhếch miệng, hờn giận nói
"Được rồi, vậy để chi tặng anh rể cho em, em hài lòng chưa?"Liễu Yên Nguyệt thật sự bó tay rồi, tìm một bạn trai, mà cũng phải tìm giống anh rể, trên đời này làm gì có em gái như vậy.
Sắc mặt Liễu Yên Hồng đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn chị gái vài lần, làm cho chúng nữ cười ầm lên.
Ruth cũng lên tiếng: "Những người này thật đáng giận, lạm dụng chức quyền, tùy ý làm bậy, thật sự là gặp một là muốn giết một"
Phượng Hề rốt cục cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện này để cho nàng xử lý, tuyệt đối sẽ không có lực chấn nhiếp như vậy, trong nhà có một người đàn ông, quả thật là một chổ dựa vô hình.
"Được rồi, không cần đánh giết mãi, dạy hư con nít hết, thế giới này, vẫn cần người chọn việc, dù sao ông xã vẫn có biện pháp, chúng ta không cần quan tâm"Có người đàn ông để dựa vào, Phượng Hề tựa hồ như đem tất cả trọng trách, vứt sang một bên, dành sức mà sinh cho hắn một đứa con gái đáng yêu.
Triệu Quang Bình cũng cười, đi tới nói: "Cũng chỉ có Tiểu Phong mới có khí phách như vậy, những người này ỷ vào quan hệ, cáo mượn oai hùm, thật sự khó chơi, chú cũng không chịu nổi. Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục cũng làm tan cục giận"
Nhưng hai người lớn Tiêu gia vẫn còn lo lắng, cả đời bọn họ chỉ là người thường, giờ phút này, gây chuyên với một thị trưởng, trong lòng đều có chút lo lắng.
"Tiểu Phong, bọn họ sẽ không đến gây phiền toái chứ?"Điền Phù bất an hỏi.
Triệu Quang Bình kiên định nói: "Yên tâm đi, bọn họ không dám đến đâu, bằng không tôi sẽ cho người san bằng chúng"
Tiêu Thu Phong cũng gật đầu, nói không sai, lần này không giết người, không phải là do hắn nương tay, chỉ là cho những người này một cái giáo huấn, để cho bọn họ biết, Điền Quy Tâm chính là một tấm gương.
Nếu có lần sau, người chết, tuyệt đối sẽ không chỉ có một.