<!-- --> "Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia, thật... thật là anh sao?"Nhìn thấy ba người con gái trước mắt, Tiêu Thu Phong cũng bị ngẩn ngơ trong giây lát, thật không ngờ, ba năm không thấy, sự thành thục của các nàng đã như mật đào chín cây, cũng đã đến lúc nên hái rồi.
Theo âm thanh, người con gái bổ nhào vào lòng ngực của hắn, chính là Ngọc Thiền, thần thái cuồng động, khóe môi anh đào đỏ mọng, đã dính lên miệng Tiêu Thu Phong, khát cầu một nụ hôn thân mật, căn bản quên luôn, đây là đại sảnh, và có hàng tá người đang nhìn mình.
Sau Ngọc Thiền, còn có bốn cô gái khác, chính là Chiêu Tuệ, Thi Diễm, còn có Thanh Bình Nhi và chị Hồng, đương nhiên, trừ chị Hồng đến đây góp vui ra, thì các nàng đều nghe tin hắn trở về, vội vã từ HongKong cùng các nơi của châu Á bay về đây, giây phút đó, các nàng hưng phấn đến nổi nói chuyện cũng run rẩy.
"Chiêu Tuệ, em có thể nói cho chị biết được không, người đàn ông này, đến tột cùng là chồng của chị Phượng hay là chồng của Ngọc Thiền?"Chị Hồng nhìn chằm chằm vào người đàn ông có duyên gặp mặt một lần này, nghi ngờ hỏi.
Chiêu Tuệ không đáp, chỉ có Thi Diễm nở nụ cười, hỏi lại: "Còn phân biệt nữa sao?"
Mà Chiêu Tuệ đã cầm tay Thi Diễm lên, đưa đến trước mặt chị Hồng, nói: "Chị không phải vẫn kỳ quái sao, vì sao ba đứa em có một chiếc nhẫn đồng dạng, kỳ thật, không riêng gì bọn em, ngay cả chị Phượng, Ngọc Hoàn cũng có, cái này, tổng cộng là năm chiếc, xưng là ngũ tâm tương ấn, người trao nhẫn cho bọn em, chính là anh ấy, cho nên là chồng của ai, căn bản vốn không khác biệt"
Là chồng của ai, cũng không sao cả, chỉ cần có người đàn ông này là được rồi.
Chiêu Tuệ ngượng ngùng, tựa hồ như không nói được gì, nhưng Thi Diễm lại rất hào phóng, giống như tên của nàng, nụ hôn kia mang theo hơi thở hương diễm, làm cho tất cả đàn ông nơi này, đều hâm mộ diễm phúc của Tiêu Thu Phong.
Chỉ riêng Thanh Bình Nhi là không có chủ động như vậy, nàng không có gan lớn như ba nàng kia, tuy rằng không lòng rối loạn như nước, nhưng nàng vẫn không thể làm ra loại chuyện này trước mặt công chúng, tùy ý đi hôn một người đàn ông.
Đương nhiên, nếu ở chổ riêng tư, người đàn ông này muốn thế nào cũng được.
Nhưng dù Tiêu Thu Phong bị hôn bốn phía, vẫn không buông tha cho nàng, ôm nàng lại đây, sau đó xâm chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Thanh Bình Nhi từ chối vài lần, nhưng rồi cuối cùng bất động, nhắm mắt lại, tùy ý để cho người đàn ông này khinh bạc. Dù sao trong lòng cũng đã có lý do để ngụy biện rồi: Mình bị ép buộc.
Điền Phù đứng ở bên cạnh, nhìn chúng nữ xa lạ này, ngạc nhiên hỏi Hoắc Thấm Hà: "Đại muội tử, mấy cô bé này là ai, em có quen không?"
Hoắc Thấm Hà buồn cười lắc đầu, nói: "Điền đại tỷ, đừng nói cái này, vài người trước đó em còn chưa biết, các nàng là ai a, chẳng lẽ cũng là người của Tiểu Phong, cái này... cái này có phải quá nhiều không?"
Điền Phù cũng cười, nói: "Chị cũng không rõ nữa, dù sao các nàng cũng giống như Ngọc Hoàn, là người của Phượng Hề, tứ đóa kim hoa. Không ít đàn ông theo đuổi, có phải là người của Tiểu Phong hay không, chị cũng không biết, chẳng qua hình như tình hình này là vậy"
Phượng Hề cũng đi tới, nhẹ giọng nói: "Nàng ta tên là Thanh Bình Nhi, là người HongKong, bốn năm trước đã kết bạn với Thu Phong, bây giờ nàng đang giúp Thu Phong quản lý HongKong, quản lý Ngạo Thiên Minh, mấy năm nay, cũng vất vả cho nàng ta"
Việc này, cũng chỉ có một mình Phượng Hề là biết rõ.
Hoắc Thấm Hà kéo tay Phượng Hề lại, nói: "A Phượng, các con nhất định phải quản Tiểu Phong thật chặt, tiểu tử này cũng kỳ, làm ủy khuất cho các con"
Điền Phù thì đứng bên cạnh lắc đầu, nói: "Đại muội tử, lời này chị đã sớm nói với Phượng Hề và Yên Nguyệt, nhưng không có tác dụng, tụi nó căn bản là không quản được Tiểu Phong, loại chuyện này, muốn quản cũng không có cách quản được, có một số việc là duyên phận, nế đã thật sự là thế này, có cần phải phản đối không?"
"Đúng vậy, hai mẹ, loại chuyện này, trong lòng chị em con đều biết, các người yên tâm đi, sẽ không gây phiền toái cho Thu Phong đâu, chỉ cần Thu Phong sống tốt là được, chuyện khác không cần quan tâm"
Hoắc Thấm Hà thật không ngờ, Phượng Hề lại nói ra những lời như vậy, hỏi: "A Phượng, Tiểu Phong cuối cùng là có bao nhiêu người đàn bà, hôm nay có đến toàn bộ hay không?"
Phượng Hề cười cười nói: "Còn chưa đủ đâu, ở Trung Đông vẫn còn mấy người, thật ra con cũng không rõ nữa, trong thời gian Thu Phong bị mất trí nhớ, có làm ra chuyện gì phong lưu hay không, hai mẹ xem, con cam đoan, không lâu sau sẽ có người tìm đến cửa đấy"
Hai bà mẹ nghe xong lời Phượng Hề nói, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, con cháu đầy đàn, quả thật là chuyện đáng cao hứng nhất, nhưng nhìn con dâu càng lúc càng nhiều, hai bà cũng không biết nói sao.
"Ai, đại muội tử, việc này chúng ta không cần quan tâm, để tụi thanh niên tự xử lý đi, dù sao nhiều người thì cũng náo nhiệt, hơn nữa, thêm vài người thì Tiêu gia vẫn nuôi tốt, không đáng ngại, không có gì đáng ngại"
Chuyện đã như vậy, ngoài trừ nhắm mắt làm ngơ, thì còn làm được gì?
Tiêu Thu Phong vẫn nhớ rõ, hắn và Thanh Bình Nhi có một ước hẹn, khi hắn trở lại HongKong một lần nữa, nhất định sẽ làm cho nàng trở thành người phụ nữ của hắn, nhưng hắn đã thất ước, và đã hơn ba bốn năm.
"Xin lỗi, Bình Nhi, anh không giữ lời, nhiều năm như vậy, em nhất định đã chịu nhiều cực khổ"Không cha không mẹ, chổ dựa duy nhất của Thanh Bình Nhi chính là hắn, một ngày không có hắn, tin tưởng rằng tuyệt đối đó là ngày không vui.
Nghe Tiêu Thu Phong nói xong, tất cả khổ sở trong lòng Thanh Bình Nhi biến mất trong nháy mắt, có chút ủy khuất nói: "Anh còn nữa, đều là do anh không đúng, làm cho em phải vất vả chờ đợi, anh nhìn em xem, bây giờ đã sắp già rồi, anh cũng không thể không quan tâm em"
"Phải phải, nhất định muốn mà, nếu không hôm nay chúng ta thực hiện ước định năm đó đi, tránh cho anh mang tiếng nữa"Tiêu Thu Phong lập tức an ủi, trên đời này, hắn thiếu nợ rất nhiều người, mà nhất là đối với những người đàn bà của hắn, vì thế, trong lòng hắn có chút áy náy đối với Thanh Bình Nhi.
Nghe Tiêu Thu Phong nói vậy, Thanh Bình Nhi vui vẻ vô cùng, ý mừng tràn đầy trong lòng, làm toát ra vài phần ôn nhu thuần thanh của con gái, cười nói: "Không cho đâu, anh nói, chỉ khi nào anh đến HongKong, thì ước định này mới được tính, nếu anh muốn em, thì phải đến HongKong, ở đây, anh đừng nghĩ sẽ chiếm được tiện nghi của em, em mới không đồng ý"
"Này, tôi nói mọi người nghe nè, đừng có ở đây mà ân ân ái ái, tởm quá, muốn làm chúng tôi ghen tỵ chết hả?"Tư Mã Lạc mở miệng, nhìn thấy những người con gái cực phẩm cứ lao hết vào lòng Tiêu Thu Phong, cứ một người rồi lại một người, làm cho hắn tức muốn chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Các vị mỹ nữ, bản nhân là Tư Mã Lạc, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiền đồ rộng lớn, nếu các vị muốn tìm bạn trai, tại hạ nguyện ý tự đề cử mình, tuyệt đối còn tốt hơn so với Thu Phong, tốt hơn gấp mấy trăm lần!"
Chúng nữ cười nở nụ cười hì hì, người đàn ông này, hình như đầu óc có vấn đề!
Liễu Yên Hồng khó chịu kêu lên: "Tư Mã thiếu gia, tuy rằng anh cũng là thiếu gia, nhưng so với anh rể của tôi, thật sự còn quá kém, nếu chỉ kém mười mấy cây số, có lẽ còn được thông qua, nhưng chúng tôi theo anh rể nhìn xuống, căn bản là không thể thấy được cái bóng của anh, muốn tìm anh, sợ rằng nhìn mãi không ra đó!"
"Đừng nghe hắn giả bộ đứng đắn, ở trong kinh chị nghe được hắn đang theo đuổi một cô vũ công nào đó, hừ, chạy đến nơi này giả bộ ngoan ngoãn à, đừng có mơ, nơi này chẳng có ai thích anh đâu, té đi!"Mộng Thanh Linh cũng đi tới, theo sau nàng là Triệu Nhược Thần và chúng nữ.
Ai ai cũng vui mừng vô cùng, vì chị em gặp nhau, đương nhiên là không thể diễn tả bằng lời rồi.
Ba đứa trẻ được người này ôm một cái, người kia hun một cái, Tiêu gia bây giờ đang chìm trong hạnh phúc vô hạn, làm cho mỗi người nơi đây đều cảm nhận được sự vui vẻ.
Tên Tư Mã Lạc này, trời sinh đã là mặt dày, thật thích hợp để chơi chính trị, nghe vậy cũng không đỏ mặt, thở dài nói: "Nữ thần trong mộng, em nói như vậy thật sự làm cho người ta thương tâm, năm đó anh cũng là một người theo đuổi em, nhưng em không cho anh cơ hội, bây giờ em nhìn xem, nơi này đâu cũng là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng lại không có phần của anh, anh không thể ở giá được, chí ít cũng phải tìm một bé đến an ủi anh chứ"
Triệu Nhược Thần kêu lên: "Nhược Minh, tên Tư Mã Lạc này không phải loại tốt lành gì, về sau em phải cách xa hắn một chút, không được để bị dạy hư, nếu muốn tìm bạn gái, cứ ra tổng bộ quân đội tìm, nơi đó có rất nhiều nữ binh xinh đẹp, nếu em có tử bản lĩnh, cũng có thể theo đuổi vài người, chị sẽ ủng hộ cho em"
Hay lắm, Triệu Nhược Thần đã quen với cách sống chung với phần đông chị em, cảm thấy rất tốt, ít nhất là không cần phiền lòng vì một ít việc vặt trong nhà, chị em bọn họ nhiều người như vậy, có người trời sinh đã có năng lực ở nhà, ví dụ như Đinh Mỹ Đình, cô gái nhỏ này, căn bản là đã xem công việc gia đình trở thành một niềm vui, Triệu Nhược Thần thật sự bội phục nàng.
"Đúng, em cũng đã nhìn ra, hắn không phải người tốt, cho nên, em mới thấy chướng mắt hắn, vẫn có Tiêu thiếu gia là tốt nhất, nhìn anh ấy yêu thương Ngọc Hoàn như vậy, chỉ biết rằng nếu làm người phụ nữ của anh ấy, cả đời sẽ không lo ăn mặc, chị Thi Diễm, chị cảm thấy em nói có đúng không?"
Chiêu Tuệ nói xong, làm cho chúng nữ sửng sốt, tiếp theo là không nhịn được cười ầm cả lên, tìm chồng mà cũng phải vì sự ăn mặc cả đời, thật biết suy nghĩ. Tiểu nha đầu này kiếm tiền không ít, sợ rằng cả đời ngồi chơi xơi nước cũng không đói chết được, Phượng Hề đối với các chị em này, chính là một chổ dựa rất lớn.
Lâm Ngọc Hoàn cũng có chút không đành lòng, cười nói: "Chiêu Tuệ, em nói đúng đó, đến Tiêu gia, xác định cả đời không lo gì cả, nếu không, hay là đi nói với chị Phượng một câu, mọi người cùng đến Tiêu gia ở, tránh làm cho các em nhớ thương, vất vả!"
Ngọc Thiền lập tức nói tiếp: "Chuyện này, quả thật cũng cần phải suy nghĩ, em thấy em phải tìm cơ hội, lén lút chui vào giường của Tiêu thiếu gia"
Tiêu Thu Phong nghe những lời nói kinh điển như vậy, xấu hổ thở dài một hơi, nói: "Ngọc Thiền, thật không cần phải phiền như vậy, em chỉ cần nũng nịu với anh một chút, chớp mắt đưa tình vài cái là phỏng chừng anh sẽ té xỉu, đến lúc đó em muốn làm gì thì làm"
"Thật sao, Tiêu thiếu gia, vậy thì quá tốt, quá tốt"Cảm giác buồn nôn làm cho người ta lạnh lưng, mà Tiêu Thu Phong thì đã nghe quen rồi nên không có việc gì, ngược lại Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh bên cạnh thiếu chút nữa đã té xỉu, loại âm thanh hấp dẫn mất hồn này, làm cho đàn ông không chịu nổi nhiệt