<!-- --> Tay của Tiêu Thu Phong đã đặt lên đỉnh đầu của lão, huyết sắc đao khí đã hiện, chậm rãi hạ xuống người lão, từ từ bao vây lấy thân thể của lão, rồi những tiếng "Rốp rốp"vang lên, thân thể rốt cục đã không chịu nổi, nổ mạnh lên, tan xương nát thịt.
Lúc Labus và Lang Khuyển đuổi tới, chỉ còn lại những thi thể, đương nhiên, những thi thể này không được toàn vẹn, bọn họ ngay cả cách Tiêu Thu Phong động thủ như thế nào cũng không thể thấy rõ, đất cát bay vù vù lên, lâu lâu truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, rồi, chiến sự cũng đã xong, toàn bộ quá trình nhanh chóng kết thúc.
"Báo cáo Tiêu thiếu gia, kẻ đánh bom liều chết đã được dọn sạch, không ai sống sót, bên ta hy sinh bốn mươi sáu người"Dưới làn mưa đạn như vậy, mà cũng có thể làm cho vài kẻ ôm bom xông vào đội hình, có thể thấy được những người này hung tàn cuồng bạo thế nào rồi.
Không ai sống sót, nhưng cũng đã không còn cảm thụ được hơi thở khác, chắc rằng, thừa dịp hắn đánh với Tứ Sử, đám người trong hầm ngầm đã rút lui.
"Thu dọn chiến trường, cho nổ hầm ngầm, có thể tuyên bố giải trừ giới nghiêm của Tư thành, nhưng tất cả phải cảnh giác, tôi không hy vọng có người của Hắc Dạ và Thatta lọt vào trong thành, tiếp tục gây hỗn loạn"
"Vâng, Tiêu thiếu gia, anh yên tâm, bọn em sẽ xử lý"Labus và Lang Khuyển rất khẩn trương, chính là vì muốn nhìn thấy phong phạm chiến đấu của Tiêu Thu Phong với ma sử kia, nhưng giờ phút này, chiến sự đã chấm dứt, không còn gì hấp dẫn, nên đành nhận lệnh quay về.
Ruth nhẹ nhàng đi tới, tuy rằng đất cát bay lên, nàng nhìn cũng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể cảm thụ được, mở miệng nói: "Ông xã, kẻ địch của chúng ta, thật sự là càng ngày càng lớn mạnh"
Kẻ xuất hiện chỉ là quân cờ, Ma Tôn chân chính, mới là cường đại. Hơn nữa từ trong miệng Tứ Sử, để lộ ra một vài tin tức, sau lưng Hắc Dạ không hề thiếu cao thủ.
Nhưng chỉ cần hắn biết, là được rồi.
Tiêu Thu Phong lập tức cười nói: "Không thành vấn đề, Lang tổ cũng đã đủ cường đại, chỉ cần bọn họ thích ứng với tiềm năng này, thì đối phó với đám người đó, sẽ không khó khăn, lần sau nếu có cơ hội, sẽ cho bọn họ tập luyện"
Ruth vừa nghe, cũng có chút hâm mộ nói: "Ông xã, em có thể đề cao không? Ba năm nay, em cũng không từ bỏ luyện tập, hẳn là có thể tăng cao một chút!"
Tiêu Thu Phong gật đầu, cầm lấy tay nàng nói: "Đương nhiên có thể, buổi tối anh sẽ giúp em, xem xem mỹ nữ Ruth của chúng ta, sẽ có tiềm năng bộc phát như thế nào"
Ruth ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thu Phong một cái, có chút xấu hổ nói: "Ông xã, Ruth... khi nào mới có thể giúp anh sinh con?"
Những chuyện xảy ra khá phiền lòng, và đều cần để Vũ và Ruth cùng xử lý, mấy năm nay, quả thật Ruth đã giúp đỡ cho Tiêu Thu Phong rất nhiều. Cho nên, vẫn không hề có thời gian để giúp Tiêu Thu Phong sinh con. Nhưng, tuổi càng lúc càng lớn, hơn nữa, xung quanh lại toàn là những tiếng cười đùa của con nít, và, nàng cũng là một người phụ nữ, trong lòng cũng có khát vọng như vậy.
Tiêu Thu Phong chấn động, cười thân thiết nói: "Ruth, yên tâm, ngày này rất nhanh sẽ tới, tin tưởng anh, ông xã cũng muốn để cho em sinh vài đứa đó"
Ruth nhẹ nhàng gật đầu, thân thể đã chậm rãi nhích lại gần, chỉ cần lời của người đàn ông này nói ra, nàng liền tin tưởng.
Trở về, mọi người vui vẻ ăn cơm chiều, Tiêu Thu Phong cũng đã đến phòng của Ruth, giúp nàng bộc phát tiềm năng. Khi thử qua trên người thành viên Lang tổ, rất có tác dụng. Tin tưởng rằng có thể giúp tăng vọt công lực của Ruth. Nói không chừng sẽ còn siêu việt y như Thiên Mệnh cha của nàng, chân chính trở thành sát thủ đệ nhất thế giới.
Đương nhiên, trừ bỏ việc tăng tiềm năng, còn có chút phong lưu. Sáng ngày hôm sau, Ruth cũng đã rời giường, tìm Vũ để thử tập luyện, do tối qua bị Tiêu Thu Phong dây dưa trên giường, bằng không nửa đêm nàng đã rời đi rồi.
Phi đao thuật của Vũ, vừa nhanh vừa chân, cùng với thuật ám sát của Ruth, có chung tính chất đặc thù. Mặc dù trước kia mạnh hơn Ruth một chút, nhưng bây giờ, Ruth đã cao tay hơn Vũ nhiều.
Sau khi hỏi nguyên nhân, Vũ vừa mừng vừa sợ, loại chuyện tốt này, sao có thể thiếu phần nàng được, cho nên tối hôm sau, bà chị lớn trong nhà này cũng không tốt lành gì, chiếm lấy Tiêu Thu Phong, khi tăng lực lượng lên, cũng phải trả một giá tương đương, với sự xinh đẹp và ôn nhu của Vũ, làm cho Tiêu Thu Phong nổi cuồng tính lên, vì thế sáng hôm sau nữa, không cho nàng rời giường sớm như Ruth được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Chị Vũ, không thử một lần sao?"Ruth cũng rất chờ mong, cho nên vừa sáng đã rời giường chờ đợi. Thật không ngờ, đợi đến khi Vũ rời giường, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, hơn nữa nhìn Vũ đi xuống lầu, không ngừng lấy tay che miệng ngáp, tựa hồ tối qua không được ngủ ngon, Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay không thử đâu, tên vô lại này, làm chị mệt muốn chết"
Lâm Thu Nhã đang làm buổi sáng bên cạnh, nghe vậy cười nói: "Chị Vũ, biết lợi hại chưa, thể chất của người phương đông và người phương tây rất khác nhau, chỉ có em Ruth là mạnh thôi, bị ông xã làm đến như vậy, mà sáng hôm sau vẫn có thể rời giường, cùng chị tỉ thí nữa chứ"
Giờ phút này, Ruth xem như đã hiểu rõ, mặt đỏ bừng, cười cười nói: "Không phải như chị Nhã nói vậy đâu, kỳ thật em cũng mệt chết, nhưng do công lực tăng lên, trong lòng cao hứng nên mới cứng rắn chống lại thôi"
"Hahaha...Hoàn hảo, chúng ta nhiều chị em như vậy, cũng không bằng người này, thật đúng là phải ra ngoài kiếm thêm người giúp đỡ thôi"Lâm Thu Nhã cười nói, giống như là bất đắc dĩ tự giễu vậy.
Cửa mở ra, Trác Ngưng Tuyết đi đến, một bồ đồ trắng tuyết, rộng thùng thình mặc lên người, nhưng cũng để lộ ra những cảnh xuân động lòng người. Ba năm qua, cô bé ngây thơ hồn nhiên và vô tư này, thật sự đã trưởng thành, thân thể tuy rằng cân xứng, nhưng cái chổ nên lớn thì đã lớn, chổ nên nhỏ cũng đã nhỏ, thật sự có một nét quyến rũ phong tình.
Đặc biệt là trong đôi mắt kia, sáng rọi một trí tuệ sâu thẳm, làm cho nàng ta thoạt nhìn, càng có vài phần mị lực, chỉ đáng tiếc là, một đại mỹ nữ như vậy, lại thiếu đi sự dung hợp của tình yêu, cho nên, trong thần thái đó, mỗi khi lơ đãng, đều xuất hiện cảm giác cô đơn nhạt nhẽo.
Lâm Thu Nhã đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không để ý tới, chuyện tình cảm cần phải thuận theo tự nhiên, không cần cố ý làm ngược lại, như thế sẽ không đẹp.
"Chị Thu Nhã, sao vậy, sáng sớm mà có chuyện gì vui thế?"Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Lâm Thu Nhã, nụ cười sáng lạn, Trác Ngưng Tuyết có chút hâm mộ hỏi.
Lâm Thu Nhã cười nói: "Cái đó có gì vui, chỉ là đang nhắc đến tên vô lại đó, nói đến chuyện xấu của hắn, bọn chị đang cười hắn tôi, em xem, mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn chưa thấy hắn rời giường"
Trên mặt Trác Ngưng Tuyết cũng lộ ra một sự sung sướng nhẹ nhàng, nói: "Chị Thu Nhã, chị nhìn chị, chị Vũ, chị Ruth, mỗi người đều là mỹ nữ đi ngàn dặm mới có một, nếu em là đàn ông, có được những mỹ nữ như vậy, phỏng chừng đừng nói bữa sáng, có khi là cả ngày cũng không tỉnh, ai mà có thể rời giường được chứ"
Khóe miệng Vũ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, hỏi một cách mờ ám: "Tiểu Tuyết cũng rất đẹp, các em, Thu Nhã còn có Yên Nguyệt, được xưng là Đông Nam tam hoa, bây giờ là thời điểm mà thanh xuân của em nở rộ nhất, thế nào, Tiểu Tuyết có từng nghĩ qua chưa, đến khi nào thì mới chịu gả cho Tiêu gia, hành động và lời nói của em bây giờ đều có vẻ không tự nhiên, có chuyện gì sao?"
Kỳ thật, quả là khác thường, bởi vì trong lòng mọi người điều có suy nghĩ này, nhưng không nói rõ ra thôi. Mỗi lần Trác Ngưng Tuyết đối mặt với Tiêu Thu Phong, cũng không dám ngẩng đầu mà đối mặt, mà Tiêu Thu Phong có khi cũng im re không nói gì, cho dù muốn nói cái gì, thì nhìn thấy bộ dáng của cô bé này, hắn còn nói được cái gì nữa chứ!
"Đúng vậy, chị em chúng ta đã sinh sống nhiều năm như vậy, trên danh nghĩa em cũng là vợ của Tiêu gia rồi, Thu Phong mất tích ba năm,em hẳn là nên quý trọng mới đúng, tìm thời gian, em dụ dỗ hắn, trời sinh hắn là một tên sắc lang, sẽ không nhịn được sự cám dỗ đâu"
Ruth cũng giơ tay lên nói: "Em tán thành, loại chuyện này, phụ nữ có thể dùng sức mạnh, hơn nữa, đàn ông trên cơ bản sẽ không phản kháng"
Trác Ngưng Tuyết xấu hổ đến mức mặt đỏ hồng, hờn dỗi kêu lên: "Các chị, các chị đang nói gì đó, em là con gái, làm gì có gan lớn như vậy, loại... loại chuyện này, phải là đàn ông chủ động....cái này... điều này.... sao không biết xấu hổ chứ?"
Tiêu Thu Phong mang dép lào, từ từ đi xuống, nghe vậy nói: "Cái gì mà xấu hổ, cái gì mà đàn ông chủ động vậy, các vị mỹ nữ, các vị đang tán gẫu về đề tài gì thế?"
Trác Ngưng Tuyết vừa nghe, nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Em nhớ ra em vẫn còn có một việc quan trọng chưa làm, các chị ăn trước đi, em đi làm!"Nói xong, cầm theo một ổ bánh mì trên bàn, chạy như gặp ma ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, thật sự là nàng sợ đến nổi ngay cả bữa sáng cũng không dám ăn.
Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng Trác ngưng Tuyết đã thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng da mặt vẫn còn quá mỏng. Chẳng qua, nghĩ lại bản thân năm đó cũng vậy thôi, rõ ràng là thích hắn, nhưng lại không dám nói ra. Nếu không phải trải qua sinh ly tử biệt, có lẽ nàng cũng sẽ không có dũng khí để nói ra.
Thu Phong nhiều lần thoát chết trở về, Trác Ngưng Tuyết hẳn là sẽ không cự tuyệt mới đúng, hơn nữa các nàng cũng có thể nhìn ra, trong ánh mắt hâm mộ của Trác Ngưng Tuyết, đều có biểu tình "em đồng ý", chỉ đáng tiếc là, thằng ku này làm như không nhìn thấy gì. Bây giờ, cần có một cơ hội để sinh ra hỏa họa thôi.
Tiêu Thu Phong quay đầu nhìn nhìn, không hiểu gì hết, hỏi: "Tiểu Tuyết làm sao vậy, anh phát hiện ra nàng càng lúc càng khó hiểu, mỗi ngày nói chuyện với nàng cũng không thấy nàng mở miệng, biểu hiện của nàng giống như là một tiểu tức phụ, làm cho anh không biết mở miệng thế nào"
Lâm Thu Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, mắng: "Người ta là tiểu nha đầu thuần khiết, làm sao có thể so với anh, da mặt của anh đã tu luyện trăm ngàn năm rồi, đương nhiên không sợ quê"
Tiêu Thu Phong tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười nói: "Da mặt dày cũng tốt, nếu da mặt của anh không dày, các em nghĩ thử coi, Tiểu Phiêu còn có thể sinh ra sao?"
Vũ cùng Ruth đã che miệng, thật sự không nhịn được cười.
Lâm Thu Nhã trở nên vừa thẹn vừa vội, quát: "Tên vô lại này, vừa nói đến anh, anh lại đẩy qua cho người ta, đem da mặt dày ra làm sở trường, cũng chỉ có mình anh làm được, đói rồi phải không, lại đây, nhét miếng bánh mì này vào đi, xem có thể bịt miệng anh không?"
Cho dù là mắng, cũng là một loại ôn nhu, trong lòng Lâm Thu Nhã cũng rất hạnh phúc.