Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 503: Thể hiện chân tâm như mộng



<!-- --> Khi Tiêu Thu Phong kể chuyện giữa hắn và Tử Dao ra, Tử Dao đang rửa mặt, cô gái đáng yêu, đáng thương này hình như vẫn chưa được tiếp xúc với đời sống hiện đại. Lâm Thu Nhã phải dạy nàng một lần.

"Ông xã, thì ra ba năm qua anh vẫn ẩn thân ở Little Rock, xem ra hai người đúng là có duyên phận. Người truy sát anh, không ngờ lại thành ân nhân cứu mạng. Tử Dao, coi như cũng là có tình cảm với anh đó" Vũ nói, trong lòng coi như đã hiểu được một chút về thân phận của Tử Dao.

Ruth cũng nói: "Ông xã, Phá Quân, Thất Sát và Tham Lang, bọn họ thực sự cường đại như vậy sao?"

Đây là sự khác biệt giữa Vũ và Ruth. Trong vấn đề tình cảm, Vũ có vẻ mềm yếu một chút. Nhưng Ruth dù là lúc nào cũng kiên cường nhất.

Tiêu Thu Phong gật đầu: "Còn chưa giao đấu, nhưng có lẽ tương đương nhau. Chẳng qua các em không cần lo lắng. Nếu anh và Phá Quân liên thủ, cho dù gặp hai người bọn chúng, cũng không sao. Chúng ta có thể ứng phó"

"Hắc Dạ và Thatta, còn có cả Mafia, bọn chúng đều đang hành động. Xem ra chúng ta không thể ngừng nghỉ, phải biết rõ động tĩnh của chúng, lấy bất biến ứng vạn biến" Vũ mở miệng nói: "Chúng ta cũng phải liên hệ với Đinh lão một chút. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến Châu Á, đặc biệt là cao thủ như Thất Sát, càng cần phải lập trận đón địch, nếu không sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức"

Tiêu Thu Phong nói: "Chuyện này bọn họ có lẽ đã biết, cũng đã chuẩn bị. Yên tâm những chuyện này anh sẽ xử lý" Trong tòa nhà vang lên tiếng bước chân. Tử Dao đã đi ra, mái tóc dài đen nhánh ướt át buông xuống đầu vai. Nàng vận chân khí, từng làn hơi nước bay lên, khi nàng đi đến đại sảnh, đầu đã khô cong. Thân hình vừa động, nhẹ như vân, nhẹ nhàng như tiên tử. Giờ phút này trên cơ thể nàng không có một tia mị khí.

"Thu Phong, thì ra người đô thị tắm tiện lợi như vậy, thật thoải mái. Xem ra sau này về Vân Tiên đảo, tôi cũng phải chuẩn bị một cái"

Rất ngây thơ, rất khờ khạo. Vân Tiên đảo chỉ là một đảo hoang ngoài biển, không có điện, có những thứ này cũng vô ích. Nhưng chúng nữ không nói gì. Tiêu Thu Phong chỉ cười cười: "Nếu em thích nơi này, có thể ở mãi đây. Anh luôn chào đón em"

Tử Dao khẽ gật đầu, có vẻ rất ngoan ngoãn, nói: "Đương nhiên rồi, trước khi chưa thể khống chế hoàn toàn Ma xá lợi, tôi sẽ không rời đi. Sư phụ còn bảo tôi làm vợ anh, tôi đang muốn học hỏi các chị đây"

Không có cô gái nào như nàng cả. Làm vợ cũng phải đi học người khác. Dù là Trác Ngưng Tuyết ngây thơ cũng không hỏi vấn đề xấu hổ này. Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng nàng biết. Không giống như Tử Dao, từ bé sống ở tiểu đảo, ngoại trừ sư phụ và Tham Lang, nàng năm này qua năm khác chỉ có một việc làm, đó chính là tu luyện.

"Vũ tỷ, chị nói chị sẽ dạy em, đúng không?"

Vũ gật đầu, cười đáp: "Tử Dao, em đầu tiên ở đây, quen thuộc hoàn cảnh nơi này, làm quen mọi người. Sau đó có vấn đề gì cứ hỏi chị. Mọi người đều giúp em"

Dù cho cô gái này là ai, chỉ cần nàng đã cứu Tiêu Thu Phong, đó là ân tình, phải đối xử tử tế. Hơn nữa nàng thoạt nhìn rất thuần khiết, thiện lương, không giống cô gái xấu, cho nên trong lòng chúng nữ đã tiếp nhận Tử Dao.

Từ hôm đó, Tử Dao cũng là một thành viên trong đại gia đình này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Liên quan đến Khủng bố đại vương đã được chuyển cho Tử Dao. Cũng không có gì khó khăn cả, Phá Quân có một loại kính cảm ứng. Chỉ cần bắt được thành viên Thatta, dung nhập khí tức của bọn chúng vào trong kính, có thể dẫn bọn họ tìm được vị trí của Hani. Dù cho hắn trốn bí mật đến đâu, cũng không ai thoát khỏi kính cảm ứng.

Uy lực của kinh cảm ứng Tiêu Thu Phong đã tận mắt thử nghiệm.

Dung nhập khí tức của tử sĩ, kính cảm ứng lập tức có tin tức. Tiêu Thu Phong quyết định hôm sau sẽ hành động. Lần này hắn tự mình xuất quân, tiêu diệt Hani. Nếu có thể gặp thành viên Hắc Dạ thì càng tốt, cùng lúc tiêu diệt. Ngoại trừ dẫn Tử Dao đi cùng, đương nhiên còn dẫn theo Lang Tổ.

Trời đêm, Tiêu Thu Phong và Tử Dao ngồi trong phòng lên kế hoạch hành động chi tiết. Đang khi hắn chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Tử Dao lại đột nhiên gọi hắn lại, hỏi một vấn đề làm hắn kinh ngạc: "Thu Phong, tối có muốn Tử Dao ngủ cùng anh không?"

Nhìn vẻ quái lạ trên mặt Tiêu Thu Phong, Tử Dao xấu hổ đỏ mặt giải thích: "Vũ tỷ nói cho em biết, vợ phải chăm sóc chồng lúc tối, hơn nữa phải ngủ trên cùng một giường. Lúc chúng ta ở trong rừng, không phải cũng đã ngủ cạnh nhau sao. Tôi muốn ôm anh ngủ, có lẽ cũng không khó"

Tiêu Thu Phong cười cười nhớ lại, nói: "Ngoại trừ nằm trên một giường, còn phải cởi quần áo của em ra, hơn nữa còn phải cởi hết"

"Vậy có gì đâu, chúng ta là người theo đuổi thiên đạo, trong tâm không có gì vướng bận, tôi có thể" Lời này nói không được tự nhiên lắm, không chút kích tình thì dù ngủ chung cũng không khác gì ôm một tảng đá. Chuyện này Tiêu Thu Phong không có hứng thú.

"Tử Dao, em còn phải học rất nhiều thứ. Chờ em học xong cách làm vợ, chúng ta sẽ bàn lại vấn đề này. Bây giờ em đi ngủ đi, mai gặp lại" Không chờ Tử Dao nói thêm gì, Tiêu Thu Phong đã rời đi.

Tử Dao nhìn theo Tiêu Thu Phong, có chút khó hiểu, lẩm bẩm: "Kỳ quái, Vũ tỷ không phải đã nói vợ chồng sẽ ngủ cùng nhau sao. Tại sao Thu Phong không muốn, chẳng lẽ hắn cảm thấy mình không xứng làm vợ hắn sao?"

Tử Dao xinh đẹp điên đảo chúng sinh, cùng với sự yêu mị trộn lẫn trong vẻ thuần khiết làm không ai có thể chịu được. Huống chi ngày đó Tiêu Thu Phong còn chưa khôi phục trí nhớ. Hắn từng nhắm mắt sờ cơ thể nàng, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng. Đến nay hắn vẫn còn nhớ nhung. Nếu như không phải hắn là người giỏi chịu đựng, hắn cần tình yêu, thì rất khó từ chối.

Ma xá lợi là thứ gì, trong đầu Tiêu Thu Phong chỉ có một mô hình. Mặc dù ma tính trong cơ thể Tử Dao đang tạm thời bị thần lực cường đại của Phá Quân áp chế. Nhưng không ai biết được bao giờ nàng phát tác. Cho nên Tiêu Thu Phong chỉ hy vọng tâm trạng nàng bình ổn, làm cho hắn có thời gian tìm ra phương pháp khắc chế ma tính.

Phá Quân vứt phiền phức lớn cho hắn. Lúc này Tiêu Thu Phong cũng chỉ còn cách cố hết sức. Bởi vì Phá Quân cũng biết loại ma chủng này cần có cơ duyên, thuận theo ý trời. Khi hai người có duyên ở bên nhau, chính là cơ hội. Thậm chí lão nhìn thấu thiên cơ, nhưng cũng không nhìn ra vận mệnh của Tiêu Thu Phong và Tử Dao.

Đẩy cửa phòng, một thân hình đang nằm trên giường. Vũ, Ruth, Lâm Thu Nhã đã hình thành quy luật, ba người thay nhau ngủ cùng hắn. Có đôi khi Tiêu Thu Phong cũng đến phòng các nàng. Trong căn biệt thự này cũng chỉ có mấy người phụ nữ, không việc gì phải e ngại.

Mái tóc dài đen nhanh xõa xuống. Không phải dáng người uyển chuyển như nước của Ruth, không phải căng tràn sức sống như Vũ, nhưng lại không quá giống Lâm Thu Nhã. Tiêu Thu Phong không khỏi sửng sốt, người phụ nữ này là ai.

Người này đã nghe thấy tiếng mở cửa, từ từ xoay người lại. Tiêu Thu Phong thấy khuôn mặt nàng, có chút kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Tuyết, là em? Sao em lại ngủ ở đây?"

Đang nằm ngủ trên giường chính là hoa Tulip trong Đông Nam tam hoa – Trác Ngưng Tuyết. Da thịt trắng như tuyết hơi lộ ra dưới làn áo ngủ mỏng manh, mùi hương thơm ngát man mát, trong hơi thở của nàng hình như có tác dụng khơi dậy ngọn lửa dục, làm cho người ta xúc động, không nói nên lời.

Mặt Trác Ngưng Tuyết hơi đỏ, nhìn Tiêu Thu Phong một cái, sau đó khẽ khép đôi mắt đẹp, giận dỗi: "Tại sao không thể là em? Thu Phong, anh còn muốn em chờ anh bao lâu nữa. Lần trước anh rời khỏi Trung Đông, em đã nói chỉ cần anh về, Tiểu Tuyết sẽ gả cho anh"

Tiêu Thu Phong cười xấu hổ, nói: "Tiểu Tuyết, chuyện như thế này là phải thuận theo tự nhiên. Yên tâm, lời em nói anh vẫn nhớ. Chờ xử lý xong mọi chuyện ở Trung Đông, anh sẽ dẫn em về Đông Nam, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc lại vấn đề này. Em thấy thế nào?"

Trác Ngưng Tuyết nghe xong có chút tức giận: "Anh nghĩ em không cảm thấy xấu hổ mà bò lên giường anh sao, làm rất dễ dàng sao. Anh nói xem anh có phải đàn ông không. Em đã ám chỉ nhiều lần như vậy, tạo sao anh không đến phòng em. Có phải là anh không thích em, cảm thấy em quá ngây thơ, như một đứa trẻ"

Người ta sắp khóc đến nơi, Tiêu Thu Phong vội vàng xua tay nói: "Không có, không có, Tiểu Tuyết, em không nên hiểu lầm. Em là một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Anh chỉ lo em không thể phản kháng ý của bác, nên ủy khuất bản thân. Thực sự không cần đâu, anh hy vọng tất cả mọi người đều vui vẻ"

Vẻ mặt mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng lại thể hiện ra sự quan tâm chưa từng có. Trác Ngưng Tuyết cười.

"Anh yên tâm, em biết mình đang làm gì. Nếu như không phải em thực sự thích anh, thì dù bố nuôi có ép em cũng vô ích. Thực ra chuyện này đáng lẽ phải do đàn ông chủ động. Nhưng mấy chị dạy em, vì hạnh phúc của mình, mất mặt một ít có sao đâu. Thu Phong, đêm nay em cùng anh. Nhưng không cho anh chạm vào em. Em chỉ muốn cho anh biết, trong trái tim em, anh phải theo đuổi em, làm em cam tâm tình nguyện cùng với anh ***, tối nay không tính"

Lắc đầu bất đắc dĩ, Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, không biết chuyện này là tốt hay xấu. Một cô gái nóng bỏng như thế này ngủ trong lòng mình, lại không cho đụng chạm, không phải mình chịu tội sao.

"Anh vì chị Thu Nhã mà mở vũ hội dưới ánh nến, nhảy với chị ấy, thỏa mãn nguyện vọng của chị ấy. Thu Phong, anh biết nguyện vọng của em là gì không?" Trác Ngưng Tuyết có chút mơ ước, như rơi vào trầm tư, nói: "Em có một tâm nguyện đó chính là làm công chúa, được hoàng tử ôm đi đến thiên đường hạnh phúc"

Đây là tâm nguyện của nàng, giống như các thiếu nữ, đều muốn thành công chúa, được bạch mã hoàng tử yêu thương. Nàng ngây thơ, khờ khạo như vậy đó.

Nàng vùi đầu vào trong lòng Tiêu Thu Phong, thân thể mềm mại thơm ngát dán sát vào lòng hắn, ngọt ngào tiến vào giấc mộng. Mặc dù da thịt tiếp xúc nhưng đêm đó quả thực không xảy ra chuyện gì.