<!-- --> Xinh đẹp động lòng người, như một bông hoa tươi đẹp, trong đêm khuya đột nhiên nở rộ, tỏa hương bốn phía, tan ra trong tình yêu, phát ra những tiếng gọi của thần tiên, nhẹ nhàng tiết ra ngoài, làm cho cả tòa nhà, tràn ngập một mảng xuân ý, mà Trác Ngưng Tuyết như khô hạn chờ mưa xuống, cuối cùng cũng đã được làm dịu.
Buổi sáng, khi Tiêu Thu Phong tỉnh lại, gió mát nhẹ nhàng thổi qua cánh cửa sổ, bức màn lay động, một tia sáng ấm áp, đã chiếu từ hướng đông đến.
Trong lòng ngực là Trác Ngưng Tuyết nhu ngọc nõn nà, xuân sắc xinh đẹp, khuôn mặt nhu hòa mang theo nụ cười mệt mỏi, tựa hồ như đêm qua, nàng đã dùng hết tất cả sức lực vậy. Đêm đầu của tình yêu, đương nhiên là không thể để cả hai bị kìm chế.
Tinh khiết và xinh đẹp, có vài phần quý giá, cũng đã chuyển biến theo những gì mà cô bé này đã trải qua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai tay ôm chặt lấy hắn, đầu tựa xuống, tựa hồ như vì thẹn thùng mà không dám ngẩng đầu lên. Tiêu Thu Phong vừa cử động, Trác Ngưng Tuyết đã chậm rãi mở mắt ra, mơ hồ dụi mắt, và rốt cục đã nhìn rõ người đàn ông trước mắt.
Trong lòng kinh hãi, nàng hét lên một tiếng chói tai, rồi chụp lấy chăn che lại cơ thể xinh đẹp mà không biết rằng, cảnh xuân đêm qua, Tiêu Thu Phong đã thưởng thức toàn bộ, phía trên ngực trái, còn có một dấu đỏ, là một minh chứng cho điều đó.
Sau khi cả kinh, nàng ta mới hồi phục tinh thần, nhớ lại giấc mộng đẹp đêm qua đã trở thành sự thật, nàng đã là trở thành một người đàn bà chân chính, có một người đàn ông âu yếm, có một ông xã đáng yêu, hai tay không khỏi thả lỏng, rồi ôm lấy cổ của Tiêu Thu Phong, nhìn cái mặt cười cười của hắn, có chút xấu hổ hờn dỗi nói: "Người xấu, không được phép cười em, tại người ta chưa quen thôi mà"
Tiêu Thu Phong cười nói: "May quá, em chỉ lấy chăn che người, không đạp anh xuống giường, bằng không đường đường là Tiêu thiếu gia anh, đã có thể mất mặt"
Trác Ngưng Tuyết đỏ mặt như say rượu, nhỏ nhẹ nói: "Mới không có, ông xã, người ta vừa mới quen với hương vị này, chỉ sợ về sau không có nó, buổi tối sẽ mất ngủ, anh là người xấu, vừa đi đã đi đến mấy chục ngày, không biết bọn em chờ đợi vất vả bao nhiêu"
Tiếng gọi ông xã, đã được luyện tập trong lòng trăm ngàn lần, giờ phút này lần đầu tiên kêu lên, Trác Ngưng Tuyết giống như đang trầm mình giữa suối nước nóng vậy, nói chuyện không được thoải mái, nhưng, nàng thích cái cảm giác này.
Bàn tay không an phận của Tiêu Thu Phong, đã mò vào trong chăn, túm lấy một bên ngực ngạo nghễ của nàng, cười gian tà nói: "Vì để cho tiểu Tuyết không cô đơn, anh nhất định sẽ cúc cung tận tụy, bây giờ còn sớm nên thừa dịp yêu em thêm lần nữa nè"
Nói xong, trên tay giống như là có ma lực vậy, bắt đầu tác quái, từ trên ngực chậm rãi mò xuống bụng. Vừa nếm được tư vị của tình yêu, thì Trác Ngưng Tuyết làm sao mà có thể chịu nổi sự khiêu khích này, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên, kiều diễm ướt át, tựa hồ như xuân ý đã tràn trề, tuy rằng chổ ấy còn đau, nhưng chân tình hoan ái giao hòa, lại làm cho nàng rất là si mê.
Cúi đầu để không rên thành tiếng, cứ như là gió mùa vậy, từng đợt rồi lại từng đợt thổi tới, làm cho Trác Ngưng Tuyết mơ hồ trong lúc đó, đánh mất phòng tuyến cuối cùng, thì, cánh cửa bị người ta gõ "đùng đùng đùng". Tử Dao làm cho người ta đau đầu lại đến, trời ạ, giờ phút này không ai cản nàng đến quấy rầy chuyện tốt của hai người.
"Tiếu Tuyết, Thu Phong, ăn điểm tâm, hai người đã mệt mỏi một đêm, chắc là rất đói bụng, bữa sáng ngon lắm đó..."Nghe không rõ âm thanh trong miệng nàng, tựa hồ như vì đang bận nhai đồ ăn vậy. Thật sự là có tâm tính như một đứa bé, xem ra, cái ma khí này, không chỉ làm cho nàng trở nên quyến rũ, mà cũng kích thích tính bướng bỉnh của nàng nữa.
Trong lúc Trác Ngưng Tuyết đang mơ hồ, thì chợt giật mình cả kinh, tỉnh táo lại, đẩy tay của Tiêu Thu Phong ra, quát: "Người xấu, lại muốn làm chuyện xấu, thật sự là xấu hổ quá đi. Các chị ấy nhất định sẽ cười em"
Cũng không để ý đến việc cảnh xuân bị lộ ra ngoài, nàng để thân thể trần truồng nhảy xuống giường, lao vào phòng tắm, đúng lúc Tiêu Thu Phong quay đầu lại, nhìn thấy được cặp mông to tròn đắc ý của nàng, cũng thưởng thức được hai giây... ai, thật sự là đáng tiếc!
Tiếng động bên ngoài lại vang lên: "Các người nhanh rời giường coi, bằng không sẽ không được ăn sáng đó, em không chờ đâu nha!"Nghe thấy âm thanh thiên chân vô tà này, Tiêu Thu Phong thật sự muốn đem nàng ta đè lên giường, hung hăn đánh vào mông của nàng. Thật sự rất giận.
Hai phút sau, Tiêu Thu Phong cũng rời giường, Trác Ngưng Tuyết lôi kéo mãi, hắn muốn nằm nữa cũng không được.
Đi xuống phòng ăn, trừ Tử Dao đang ngồi tiêu diệt đồ ăn trên bàn, và cười ha hả, thì chúng nữ đều đang ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào bản tin quốc tế trên TV, hình như đang nói về HongKong, đã xuất hiện một số rối loạn, tình huống tựa hồ có gì đó không ổn.
Vũ là người đầu tiên đứng lên, nói: "Ông xã, HongKong tựa hồ có chút không ổn, hắc bang đánh nhau, nhưng HongKong trừ Ngạo Thiên Minh ra, còn có bang phái nào có thể đánh nhau?"
Điện thoại đã vang lên, âm thanh rất lớn, nhưng người nghe, lại là Tử Dao, cô bé này hình như rất có hứng thú với những thứ đồ hiện đại, tuy rằng Tiêu Thu Phong đã cho nàng một cái điện thoại, nhưng tất cả mọi người đều ở cùng một chổ, nên cái điện thoại ấy chỉ làm trang sức là được, rất ít dùng đến, cho nên nghe điện thoại, nàng cũng vì tò mò.
"Alo, xin chào, đây là Lâu Trung Lâu, xin hỏi là ai?"Nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của nàng, Tiêu Thu Phong cũng bật cười, chẳng qua nói được một câu, nàng đã bỉu môi, nói: "Không phải tìm em, Thu Phong, tìm anh, là một người phụ nữ"
Đúng vậy, là điện thoại của Phượng Hề, HongKong quả nhiên xảy ra chuyện, những tên còn sót lại của Hắc Dạ phương đông và Mafia, đã dám tấn công phương đông, và địa điểm là HongKong, Thất Sát vẫn chưa có hành động, mà đám hắc bang hồ nháo nhẹ, đã hết muốn sống rồi, tự đưa đầu vào chổ chết.
Trừ tổ chức ẩn thân siêu cấp Hắc Dạ, ba hắc ba truyền thuyết của thế giới, Sơn Khẩu Minh mấy năm trước đã bị diệt, mà gần đây, Thatta ở Trung Đông cũng đã là quá khứ, ngay cả khủng bố đại vương Hani cũng bị tra tấn đến chết, bây giờ chỉ còn lại Mafia đang diễu võ dương oai.
Chẳng qua, Tiêu Thu Phong luôn là loại người, mày không đụng tao, tao sẽ không làm gì mày, không muốn gây chuyện, nhưng nếu đám Mafia đã muốn thử một lần, vậy thì hắn cũng sẽ giết thử vài người.
"Anh biết rồi, việc này anh sẽ lập tức xử lý, Phương Hề, mọi người có khỏe không?"Tiêu Thu Phong cũng không kich động, vì Mafia so với Thất Sát, thật sự không làm cho hắn quá phiền lòng.
Phượng Hề nhẹ nhàng cười, nói: "Cũng may, anh còn biết quan tâm người ta, không có vong ân phụ nghĩa, cha mẹ đều rất tốt, chỉ có mấy đứa bé kia, sáng nào cũng kêu ba ba, bây giờ Hân Hân đều gọi anh là ba ba hư, xem ra về sau còn nhiều chuyện vui đây"
Hân Hân là con gái của Triệu Nhược Thần, tính tình thì khỏi nói, đương nhiên là không được tốt, sợ rằng đối với người cha này rất là có ý kiến đó.
Có gia đình, có người thân, trong lòng Tiêu Thu Phong đương nhiên có vướng bận, nói: "Nói cho mọi người biết, anh sẽ sớm trở về, còn mua rất nhiều lễ vật, để cho mấy đứa nhỏ không còn giận nữa, bây giờ anh thương bọn chúng nhất"
Phượng Hề hờn dỗi nói: "Sao thế, ông xã, có con trẻ rồi không cần người lớn à, hay là bọn chị em em đã già rồi, hoặc là bên ngoài anh đã tìm được người khác, nghe giọng vừa rồi hình như là còn rất trẻ, tựa hồ em chưa bao giờ thấy qua"
Quả nhiên không hổ là Phượng Hề, Tử Dao nói có một câu, mà nàng đã nghĩ nhiều đến như vậy.
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đàn bà quá thông minh, cũng không phải chuyện tốt, vì thế cười xấu hổ nói: "Việc này trở về rồi nói, Phượng Hề, anh sẽ đến HongKong trước, em dặn dò Tiểu Lục Tử, coi chừng HongKong, anh nghĩ kẻ địch lớn nhất của anh sẽ xuất hiện ở Đông Nam, các em phải chú ý an toàn..."
Nếu Tiêu Thu Phong không muốn nói, thì Phượng Hề cũng không hỏi, lập tức xác nhận, hơn nữa còn ân cần dặn dò, sau đó, bên tai truyền đến tiếng khóc, Phượng Hề thở dài nói: "Được rồi, anh cẩn thận một chút, sớm về nhà, mấy đứa trẻ kia lại cãi nhau, em phải đi an ủi một chút"
Ở nhà có người thân, có người mới có thế giới, nghe được những tiếng nói của mấy đứa trẻ kia, trong lòng Tiêu Thu Phong thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
Vốn dĩ hành trình về phương đông đã được chuẩn bị, nhưng HongKong xảy ra chuyện, lại làm cho hành trình này thay đổi.
Nhân tố an toàn chưa xác địch, nên Trác Ngưng Tuyết, Lâm Thu Nhã các nàng phải tạm hoãn một chút.
Lúc ăn sáng, Tiêu Thu Phong đã nói ra, Trác Ngưng Tuyết trước giờ luôn nghe lời, những bây giờ lại là người đầu tiên khó chịu, nói: "Người ta vừa mới gả cho anh, anh lại đi xa nhà, không thể ở thêm vài ngày sao?"
Tình yêu được sinh ra, thật sự là thời khắc hạnh phúc nhất của con người, nàng đương nhiên không muốn bỏ qua.
Lâm Thu Nhã thì kiên cường nhất, cười nói: "Ông xã, em nghe lời anh, hoãn thì hoãn, khi nào có thể, anh gọi là được, em sẽ mang Tiểu Phiêu về, để cho cha mẹ thấy"
"Lần này trở về, phỏng chừng còn có chút chuyện phải xử lý, nên anh chỉ mang Vũ và Tử Dao về, Ruth, chuyện của Ma Quỷ giao cho em, em đem lực lượng của Đồ Thần, điều đến Trung Đông, đặc biệt tăng mạnh an toàn của Long Đằng, có việc gì cứ để Tank làm, anh sẽ mang theo Lang tổ"
Kẻ địch ở Trung Đông, cũng đã bị tiêu diệt rất nhiều, hơn nữa quân đoàn Ma Quỷ với mười vạn quân tinh nhuệ, cũng không thiếu cao thủ tọa trấn, đối phó với những nhân vật hạng ba, cũng không có vấn đề. Bây giờ ở phương Đông, Thất Sát sẽ dần lộ mặt ra, sát khí càng lúc càng dày đặc, nơi đó cần sức mạnh của hắn.
Ruth có chút thương cảm, nhưng nàng vẫn là người kiên cường nhất trong chúng nữ, nghe vậy cười nói: "Yên tâm đi, ba năm nay, không có anh, em vẫn quản lý tốt đó thôi"
Rất nhanh, bác cũng đã nhận được tin tức, Lang tổ cũng nhận được, đang chuẩn bị tập hợp rời đi, Lang Nha chạy đến, muốn đi theo, nhưng lại được Tiêu Thu Phong chửi cho một trận, bây giờ chiến sự đã thay đổi, phương đông tề tựu cao thủ rất nhiều, loại người hung ác như Lang Nha chỉ thích hợp trên chiến trường, đến đó không an toàn, chỉ có ở Trung Đông mới thích hợp.