<!-- --> Mất suốt ba ngày, quân đội bờ biển mới dọn sạch xác chết trên biển. Điều này làm bọn họ rất rung động, có lẽ dùng cả đời cũng không thể quên.
Lực lượng Mafia xâm nhập Hongkong gần như đã bị diệt hết trong trậnchiến này. Không chỉ thế, Cảnh Trưởng cũng đã bị giết, Giáo Hoàng cường đại nhất Châu Âu cũng bị giết. Điều này giúp Tiêu Thu Phong bớt phiền phức.
Chẳng qua đại bản doanh của Mafia là Đài Loan. Bây giờ xem ra không thể không lên kế hoạch đi đến Đài Loan. Tiêu Thu Phong không thích đám quỷ này năm lần bảy lượt đến quấy rối. Nếu đã bắt đầu giết chóc, như vậy khiến cho nó hoàn toàn chấm dứt.
Đông Nam có Phá Quân, Tiêu Thu Phong không lo lắng Thất Sát xuất hiện. Hoặc là ở trong lòng hắn đang trông đợi một cuộc chiến kinh thiên động địa.
"Nào, Lão Đại, mời mày một chén. Mày lại cứu tao một lần, xin lỗi, chỉ có thể đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa cho mày" Dâm Tặc luôn vô sỉ. Lần trước cứu hắn một lần ở Cửu Trọng Thiên Đông Nam, nhưng còn bị hắn nói một trận, nói Tiêu Thu Phong không nghĩa khí.
Nhưng đến lúc này, Dâm Tặc từ cảm giác không phục Tiêu Thu Phong, biến thành kính sợ. Hắn là người thông minh, chỉ cần nhớ đến cuộc giết chóc trong biển đó, hắn ở trước mặt Tiêu Thu Phong, nhất định phải duy trì nụ cười, làm bạn cả đời.
Tên này đơn giản không phải là người.
Tiêu Thu Phong không nghĩ gì, nếu đi chơi, vậy không cần khách khí, giơ ly rượu lên, cười nói: "Lăn lộn nhiều năm như vậy, mày vẫn là như thế. Sợ là cả đời này mày cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua cũng may mày không phải người tốt, sẽ không chết sớm"
Nếu là người khác đánh giá cuộc đời hắn như vậy, Dâm Tặc có lẽ sẽ ý kiến ngay. Nhưng Tiêu Thu Phong nói, Dâm Tặc chỉ có thể buồn bực cam chịu. Chẳng qua trong lòng hắn lại nghĩ, mình thực sự không có chí khí sao?
Mắt Dạ Ưng sáng lên. Tên Dạ Ưng đúng là danh bất hư truyền. Hắn cũng nâng chén lên, đến lúc này hắn vẫn có chút không thể tin: "Thu Phong, trận chiến trên biển quả thực kinh thiên động địa. Lực lượng đó là lần đầu tiên trong đời Dạ Ưng tao được thấy. Nói mày là thiên hạ đệ nhất nhân, sợ là không ai có ý kiến gì khác"
Dạ Ưng hiếm khi bội phục người, nhưng Tiêu Thu Phong từng là chiến hữu ngày nào, hôm nay là Tiêu thiếu gia Đông Nam, hắn không thể không phục. Không nói đến lực lượng của bản thân hắn, cường đại đến mức quỷ dị. Mà bất cứ thuộc hạ nào đi theo Tiêu Thu Phong đều là cao thủ. Điều này làm người ta vô cùng hâm mộ.
"Từ bây giờ Dạ Ưng cũng biết vuốt mông ngựa thế, xem ra bản lĩnh tăng không ít. Sao, vị trí Lão Đại bắt được chưa?" Tiêu Thu Phong cười cười. Những bạn bè trước kia của hắn đúng là đáng để quý trọng, những chuyện nhỏ này có thể giúp thì giúp.
Lão Đại Long Tổ, chính là vị trí đứng đầu Long Tổ, vị trí này đối với Trung Quốc mà nói là thần bí nhất, cũng là vị trí mà người ta mong chờ nhất. So sánh với chức tướng quân bảo vệ Bắc Kinh, thoải mái hơn nhiều.
Chính là quyền lợi không cần trong cảnh quan, có địa vị lớn hơn bất cứ ai, gần như là quan cao hơn ba cấp. Ngay cả đội viên Long Tổ cũng rất oai phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Túy Quỷ cười cười: "Sợ là không dễ như vậy. Bên trên còn có không ít người đang nhìn ngó, hơn nữa kinh nghiệm của Dạ Ưng còn chưa đạt đến trình độ đó"
Dâm Tặc lại có suy nghĩ khác, kêu lên: "Chỉ cần Lão Đại Thu Phong nói một câu, Bắc Kinh đâu dám không cho mặt mũi, nhiều nhất huấn luyện Dạ Ưng mấy ngày, giúp hắn đề cao một chút là có thể nhận chức, không phải sao?"
Dạ Ưng không phải là kẻ muốn quyền lực quá lớn, liền nói: "Chuyện này tùy duyên thôi, không nên làm phiền Thu Phong. Chuyện của hắn rất nhiều, không nên phí thời gian vì mấy chuyện này"
Tiêu Thu Phong lại cười ha hả nói: "Được rồi, chuyện nhỏ này, tao nói một tiếng chắc là được. Chẳng qua mày cần có lực lượng tuyệt đối. Lão Đại Long Tổ, đương nhiên không thể như Dâm Tặc, công phu mèo cào. Tao sẽ giúp"
Truyền công, Tiêu Thu Phong không làm. Chỉ có thể đề cao tiềm năng của Dạ Ưng, giống như Lang Khuyển và Labus. Nhưng cho dù như vậy, đối với Dạ Ưng mà nói cũng đủ để cả đời hắn dùng không hết.
Dạ Ưng có chút kích động, nâng ly nói: "Chén này, tao sợ không mời không được"
"Đến Hồng Lâu của tôi chỉ uống rượu, không gọi các cô nương xinh đẹp của tôi lên ngồi cùng, sợ sẽ uổng phí một lần đến đây. Đây đều là trân phẩm của Hồng Lâu, không tùy ý gặp người. Thế nào, đẹp chứ" Theo lời nói, Hồng tỷ từ từ đi ra, phía sau nàng chính là một đám cô gái trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người, vóc dáng tuyệt đẹp, như những bông hoa nở rộ, tỏa mùi hương thơm ngát xung quanh.
Tiêu Thu Phong khẽ cười. Hắn còn chưa mở miệng nói, Dâm Tặc ở bên cạnh đã kêu lên: "Đến thật đúng lúc, thật đúng lúc. Mỹ nữ, mau, để ca ca yêu em nào" Thấy mỹ nữ xinh đẹp như hoa, Dâm Tặc sao có thể kiềm chế, đây có lẽ là nguyên nhân lớn nhất mà hắn không thể đề cao.
Thích phụ nữ, đó là bản tính của đàn ông. Nhưng tính dục vô độ lại là đại khắc tinh của võ giả. Bởi vì võ giả chưa đạt đến tiên thiên cảnh giới như hắn, căn bản không thể luyện hóa được tinh khí, tiết ra ngoài rất nhiều. Khiến cho cảnh giới võ học dừng mà không tiến.
Nhưng chuyện này mỗi người có sở thích khác nhau. Đúng mà, đời người rất ngắn, có thể hưởng thụ thì tại sao không hưởng thụ. Đây là cách sống của Dâm Tặc.
Đến Hồng Lâu, là bởi vì nơi này giống Hoàng Kim Thủy Thành Đông Nam. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, có những hồi ức. Hơn nữa sau khi giết chóc, phải phát tiết. Hắn có lẽ không sao, nhưng Labus và Lang Khuyển đúng là cần được thử mùi vị phụ nữ.
"Bọn mày đi đi, tối nay cứ việc thả lỏng bản thân, hưởng thụ một phen.
Hai hôm nữa chúng ta sẽ đến Đài Loan, sẽ rất bận rộn" Tiêu Thu Phong cao giọng nói, xem như cho phép Lang Tổ nghỉ.
Lang Khuyển rất tùy ý, đưa tay ra ôm lấy một cô gái vừa lòng nhất. Chỉ có Labus lại trốn tránh, đầy xấu hổ.
"Tiêu thiếu gia, chị tôi không cho tôi làm bậy ở bên ngoài" Đàn ông hơn hai mươi tuổi không ngờ còn nghe lời như vậy. Labus đúng là khác thường, mọi người xung quanh không nhịn được mà cười. Nói như thế nào thì hắn cũng là một trong hai Đại lang của Lang Tổ, lực lượng gần như vô địch, lúc này lại giống như đứa trẻ. Làm cho người ta không muốn cười cũng không được.
Hồng tỷ tiến lên một bước, tùy ý véo véo ngực Labus, cười nói: "Ồ, là đứa trẻ à, yên tâm, lát nữa sẽ cho chú em lì xì"
Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, xử nam này không ngờ lại là Lang Tướng của Lang Tổ. Hắn có chút ngượng ngùng, xua tay nói: "Đi đi, tao không nói với Ping đâu, yên tâm đi"
Tài, sắc, rượu đều là những điều mà con người phải trải qua, chỉ có người tùy ý mới không hề cố kỵ. Thân là thành viên Lang Tổ, những thứ này đều phải vượt qua.
Lang Tổ lui ra, Dâm Tặc cũng vội vàng rời đi. Chỉ có Tiêu Thu Phong, Túy Quỷ và Dạ Ưng ngồi lại. Đương nhiên còn có Hồng tỷ ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ. Nàng mặc dù không hiểu nhiều về người đàn ông này, nhưng nàng là người phụ nữ thông minh. Có những thứ dù không ai nói với nàng, nàng cũng có thể nhìn ra.
Đây là một người đàn ông làm cho bất cứ ai cũng phải sợ, là người đàn ông làm bất cứ người phụ nữ nào cũng thích.
"Tiêu thiếu gia, ở chỗ tôi có một người được xưng là cực phẩm, tin rằng Tiêu thiếu gia nhất định sẽ thích, hay là tôi gọi lại đây cùng Tiêu thiếu gia?" Đến Hồng Lâu, đương nhiên không thể chống nổi sức hấp dẫn này. Hồng tỷ trời sinh đã có sức quyến rũ đàn ông.
Tiêu Thu Phong không có hứng thú gì mấy, nhưng Túy Quỷ lại cười cười: "Thật sao, vừa nãy đã là cực phẩm, còn có cô gái làm chúng tôi động tâm hơn sao? Xem ra Hồng Lâu đúng là thánh địa, ngay cả tôi cũng hơi động tâm rồi"
Tiêu Thu Phong cười nói: "Hồng Lâu còn có Hồng tỷ là cực phẩm trong cực phẩm"
Đúng lúc này, cửa đã bị người không lễ phép đẩy ra. Một thanh niên người đầy rượu xông vào. Hai bảo vệ đang ngăn cản, nhưng bị đám vệ sĩ phía sau hắn đẩy ra. Ở Hongkong, Lý thiếu gia muốn vào đâu chẳng được, huống chi Hồng Lâu này chỉ là tụ điểm giải trí của đàn ông.
Hiển nhiên Hồng tỷ biết người đàn ông này, lập tức đứng, lên, vẻ mặt có chút khó coi, lạnh lùng nói: "Lý thiếu gia, cậu quá phóng túng. Vào Hồng Lâu, mời cậu tuân thủ quy củ Hồng Lâu. Nếu không, tôi sẽ mời cậu ra ngoài"
Hồng Lâu mỗi tầng đều tiêu tốn khác nhau. Mỗi tầng đều có người thân phận khác nhau đi vào. Mà tầng Tiêu Thu Phong đang ngồi đây chính là cấm địa của Hồng Lâu. Người bình thường một mình Hồng tỷ ở đây, chẳng có chuyện gì. Nhưng hôm nay Lý thiếu gia đột nhiên phát hiện có rất nhiều người từ trên tầng này đi xuống.
Sự đố kỵ làm hắn không để ý bị người ngăn cản, dù như thế nào cũng phải xông lên nhìn một lần. Hồng Lâu nhỏ bé này không ngờ lại xem thường Lý đại thiếu gia hắn.
"Mời tôi ra. Hồng tỷ, cô có phải không biết suy nghĩ không. Ba năm qua, tôi tiêu tốn ở Hồng Lâu này vô số tiền. Mà tầng này tôi còn chưa được lên. Chẳng lẽ những người này có tiền hơn tôi?"
Nếu nói Hongkong này, đúng là không mấy người có nhiều tiền hơn hắn. Tập đoàn Hoàng Hà Lý thị, dính dáng đến tất cả lĩnh vực công nghe cao, nghe nói kiếm hàng mấy chục tỷ đô. Mà Lý đại thiếu gia suốt ngày chìm trong rượu chè, gái gú. Hồng Lâu là điểm ăn chơi cao cấp, hắn đương nhiên thường xuyên đến đây.
Tiêu Thu Phong uống một hớp rượu vang, cười cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi không đến đây nhưng không phải trả tiền. Anh hình như là thiếu gia Lý thị?"
"Không sai, coi như mày có mắt. Tao chính là đại thiếu gia Lý thị, có ba mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Hoàng Hà, giá trên thị trường khoảng hơn tám tỷ. Hôm nay gặp tao, coi như bọn mày vinh dự, mời tao uống ly rượu chứ"
Lên lầu cao nhất Hồng Lâu, không phải vì hưởng thụ mà là vì mặt mũi. Thanh niên đều là như vậy, chỉ có tầng này mà thôi, nhưng bọn chúng lại không thể lên.