<!-- --> Ðó là lời nói thật, ngay cả tình yêu cung không rõ ràng, sau này còn phải sinh con, còn phải lo lắng việc nhà. Nàng cần học rất nhiều thứ.
Nhung thấy vẻ mặt u oán của Tử Dao, Tiêu Thu Phong cười nói: "Tử Dao, sao em lại nghĩ mình như vậy. Kiếm pháp của em rất cao, có thể bảo vệ mọi người trong nhà. Em cũng biết Thất Sát và vũ khí hình người có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Mọi người Tiêu gia rất nguy hiểm. Bây giờ có em, anh cũng yên tâm hơn nhiều"
Nghe thấy thế, Tử Dao cười nói:" Được rồi, sau này em chính là bảo vệ trong nhà, coi nhu dây là một phần công việc.
"Tử Dao tỷ, chị làm bảo vệ, ngoài bảo vệ sự an toàn của bọn em, cũng phải bảo vệ bọn em không bị người khác chiếm tiện nghi. Có phải không Mỹ Ðình?" Nói với Tử Dao mà còn kéo Ðinh Mỹ Ðình vào. Làm Ðinh Mỹ Ðình xấu hổ, không dám trả lời.
Mấy ngày nay Liễu Yên Hồng có ý quấn lấy Ðinh Mỹ Ðình, không cho nàng và Tiêu Thu Phong 1 cơ hội. Ban ngày kéo nàng đến tập đoàn Phong Chính dậy quản lý, tối lại nói là chị em tâm sự, giống như tình cảm rất tốt, không thể tách rời.
Thực ra chỉ có mình Liễu Yên Hồng là hiểu rõ. Thực ra nàng đang ghen. Mặc dù nàng luôn nhắc nhở mình, chuyện này như nước chảy thành sông, không thể thay đổi. Nhưng kéo dài được một ngày, nàng sẽ kéo. Nếu như Ðinh Mỹ Ðình thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, vậy trong nhà chỉ còn mình nàng là cô đơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Thu Phong lại nói: "Tiểu Hồng, có anh ở trong nhà, ai dám chiếm tiện nghi của mọi người, anh đánh gãy chân nó"
Liễu Yên Hồng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Trừ anh ra còn ai nữa chứ. Anh đừng tưởng rằng em không biết. Có phải là anh muốn chiếm tiện nghi của Mỹ Ðình. Hừ, em sẽ không cho anh cơ hội"
Mặc dù không nói gì nhưng Ðinh Mỹ Ðình đã cúi đầu thấp đến gần đầu gối. Chẳng qua Tử Dao ở bên lại ngẩn ra, phát huy phẩm chất hồn nhiên ngây thơ của nàng, nói: "Tiểu Hồng, việc này sợ là chị không quản được. Giữa nam và nữ, tình yêu, người khác không thể quản được. Hơn nữa cái này cũng không phải là chiếm tiện nghi. Vũ tỉ nói dây là việc cần trong tình yêu, phải không?"
Liễu Yên Hồng nghe thấy thế lập tức dùng tay che tai, thiếu chút nữa ngất đi. Tử Dao đúng là không đơn giản, ngay cả vấn đề phức tạp như vậy mà cũng hiểu rõ.
Ðinh Mỹ Ðình nghe thấy liền cười hì hì, nói: " Hồng Hồng, có nghe thấy không. Ðây không phải chiếm tiện nghi, đây là điều cần của tình yêu. Mình thích Tiêu đại ca. Mình và Tiêu đại ca thân mật là chuyện đương nhiên. Tối nay bạn có thể không quấn lấy mình, được không?"
Ðúng là không khống chế được cảm xúc trong lòng, lời nói xấu hổ này mà Ðinh Mỹ Ðình cũng nói ra được. Mấy người chị ở Trung Ðông sắp đến, nàng không muốn mất cơ hội này. Hơn nữa bố, mẹ, ông nội đều hỏi rất nhiều lần. Nàng không muốn chờ nữa.
"Tiểu Hồng, chị cảm thấy không thoải mái, đêm nay em ngủ với chị, chăm cho chị" Liễu Yên Nguyệt nghe được liền đi tới. Cô bé Mỹ Ðình đã đợi Tiêu Thu Phong nhiều năm như vậy, đã đến lúc nàng đạt được tâm nguyện.
Ngọc Hoàn và Ngọc Thiền cũng đi tới, thấy Ðinh Mỹ Ðình đang xấu hổ liền trêu chọc: "Mỹ Ðình, xem ra em sắp làm vợ rồi đó. Chúc mừng em trước"
Không chịu được trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình nhìn Tiêu Thu Phong đầy quyến rũ, vội vàng bỏ chạy. Chẳng qua trong tâm hồn thiếu nữ đang trào dâng tình cảm mãnh liệt.
Phượng Hề đi tới, nói với Tiêu Thu Phong: "Ông xã, ở đây anh có rất nhiều nguời cần an ủi. Anh phải cố gắng lên. Chẳng qua có thể đưa Bình Nhi đến, coi như anh còn có lương tâm. Ai, phụ nữ bọn em thật đáng thương, nhiều người như vậy đều gả cho anh. Đợi rất lâu mới được ôm lấy, an ủi một chút. Nhìn mọi người cao hứng như vậy, quả thực em chẳng biết nói gì"
Không biết nói gì mà lại một tràng dài. Liễu Yên Nguyệt cũng nói: "Phượng tỉ. Lúc trước khi Vũ tỉ mới vào, em cũng rất không thoải mái, nhưng đến lúc chị vào, em thấy nhạt dần di. Dù sao cũng trốn không thoát đành phải đi theo vậy. Thật không ngờ chị em Tiêu gia bây giờ dùng ngón tay cũng không đếm hết"
Thiên Nhan Duyệt cũng có chút xấu hổ nói: "Hai chị, xin lỗi, bọn em cũng không muốn, nhưng không nhịn được. Mặc dù biết rõ ông xã đã có các chị, nhưng đã yêu, đã thích anh ấy. Nếu như không phải sự rộng lượng của các chị, bọn em sợ là cả đời không được hưởng hạnh phúc này. Em rất cảm ơn các chị"
Vũ nói: "Không cần cảm ơn. Mọi người đều đã vào Tiêu gia, là người Tiêu gia, chỉ cần trong lòng nghĩ về Tiêu gia, yêu thuong lẫn nhau thì chính là người một nhà.
Chúng nữ nghe thấy thế đều gật đầu đồng ý. Chỉ có Liễu Yên Hồng là bĩu môi nói: "Các chị đúng là rộng lượng, nhưng như vậy tiện nghi cho anh rể mà"
Triệu Nhược Thần cười nói: "Tiểu Hồng, em là người thông minh, chắc là không đi vào vết xe đổ của chị em chứ. Sau này cũng không cần như bọn chị"
Ðây là đòn sát thủ, nếu như không phải Phượng Hề rộng lượng, thì cho dù là thích cũng không dám có tâm tư dó. Biết rõ anh rể là kẻ phong lưu, nhưng không đường có thể đi. Liễu Yên Hồng lúc này đang thầm hận bản thân mình.
Nhưng dù như thế nào, nàng cũng giống Yên Nguyệt. Ðây là số mạng của hai chị em nàng. Từ lúc Tiêu Thu Phong đi vào Liễu gia, tất cả đã được ông trời sắp đặt.
Liễu Yên Hồng đỏ mặt, giống như Ðinh Mỹ Ðình, bỏ chạy như kẻ thua trận, quát: "Không nói với các chị nữa. Các chị đều bị anh rể mê hoặc nên đầu óc kém di, không biết rõ phương hướng"
Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng cũng bi che khuất, cả bầu trời không một ánh sao, nhưng đối với các nàng trong Tiêu gia mà nói, đây là đêm hạnh phúc nhất, bởi vì Tiêu Thu Phong đang làm bạn với các nàng.
Tắm rửa xong, Ðinh Mỹ Ðình thay một bộ đồ lót đẹp nhất, quyến rũ nhất. Bởi vì đêm nay là đêm động phòng của nàng và Tiêu Thu Phong. Mặc dù nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng vẫn rất rung động.
Khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cả người nàng cứng đơ, tim đập mạnh, thở hổn hển, tình yêu dung hợp, đối với nàng mà nói vẫn còn rất xa lạ.
Xấu hổ, mong đợi, hưng phấn, tất cả tâm trạng đều có cả.
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đi tới, nhìn Ðinh Mỹ Ðình xâu hổ không dám ngẩng đầu lên. Trông nàng rất mê người, trong những người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, nàng ít tuổi nhất, cho nên mới có thể đợi lâu như vậy. Tiêu Thu Phong không muốn nàng hối hận.
Nhưng mấy năm qua, không cần biết là hắn mất tích không có tin tức, hay là chạy đông chạy tây, ở bên thì ít, xa cách thì nhiều, cô bé vẫn rất kiên định, không hề đổi ý. Trừ tình yêu ra, thì có lẽ trong lòng Tiêu Thu Phong có chút cảm động. Cô gái như vậy thật đáng được yêu và trân trọng.
- Mỹ Ðình qua đêm nay sẽ không còn đường lui, cả đời phải ở Tiêu gia.
Mắt sáng lên, Ðinh Mỹ Ðình khẽ gật đầu, sau đó nói: "Mẹ em đã dạy em, còn phải sinh con cho Tiêu gia"
Cả đờii này nàng chỉ yêu mình Tiêu Thu Phong, dù cho người nhà phản đối, yêu rất đau khổ. Nhưng sau chuyến đi đến Bắc Kinh của Tiêu Thu Phong, người Ðinh gia đã thôi không phản đối. Chẳng qua đối với việc con gái duy nhất gả đến Ðông Nam, bọn họ vẫn lưu luyến, vì thế thường xuyên gọi điện tới hỏi thăm.
Chờ đợi trong cô đơn, giờ phút này coi như hạnh phúc đã đến.
Vuốt nhẹ trên mặt nàng, Tiêu Thu Phong nói: "Cô bé này hiểu không ít chuyện đó. Mẹ em có dạy em nên hầu hạ chồng mình như thế nào không?"
Mặt càng đỏ hơn, chuyện xấu hổ này, mẹ nàng đương nhiên dạy con gái. Chỉ là bảo nàng nói ra, đâu thể được. quay đầu lại, khẽ vén chăn lên, lộ ra thân hình thon dài, đường cong quyến rũ và hơi thở thơm ngát xuất hiện trong phòng.
Ðộng tác này chính là một yêu cầu, xinh đẹp và quyến rũ làm người ta không thể chống cự.
Tiêu Thu Phong ngồi trên giường, giang tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát. Nhìn nhau, Ðinh Mỹ Ðình xấu hổ dán sát người vào hắn, sau đó tự khẩn truong biến thành mềm nhũn, để mặc hắn khing bạc.
Tay đã động, đưa vào trong đồ lót, từ từ tìm kiếm những cảnh sắc tuyệt đẹp của nàng. Da thịt trắng nõn thơm ngát, giống như trông một đồng cỏ đầy hoa.
"...." rên nhỏ một tiếng làm cho tình cảm như bị thiêu đốt, bắt đầu tóe lửa. Ðinh Mỹ Ðình không chịu nổi vuốt ve như vậy, nhỏ giọng nói: "Tiêu đại ca, nhẹ chút..."
Tình yêu đã dung hòa, đã bắt đầu, sao có thể kiềm chế. Tiêu Thu Phong không trả lời, đè lên, dán sát nàng ở bên dưới, miệng ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, từ từ chiếm lấy cái lưỡi thơm, nuốt sạch nước miếng của nàng.
Xuân sắc giao hòa, âm thanh mãnh liệt từ từ bao phủ phòng ngủ. dù Ðinh Mỹ Ðình ngày xưa mềm mại dịu dàng như thế nào, nhưng lúc này tình yêu đã biến ảo, những con chim bay lượn trời cao.
Ðêm nay chỉ thuộc về bên họ, không có một ai đến quấy rầy. Chỉ có cơ thể mềm mại yếu đuối của Ðinh Mỹ Ðình đang chịu đựng cơn xâm lấn.
Vừa đau đớn lại tuyệt vời, sau khổ đau là hạnh phúc, tiếng rên rỉ thay đổi, từ từ dày đặc, giống như tiếng sáo thiên thai, không bao giờ biến mất.