<!-- --> Bên ngoài ồn ào như vậy đã làm nhiều người kinh động, ngay cả bố con Lâm Bắc Dân què một chân cũng đi ra, chuyện cũ như mây, rất nhiều chuyện nghĩ không truy cứu, nhưng vừa thấy Tiêu Thu Phong, hai bố con này đều hoảng hốt, sợ hãi.
Mặc dù không mấy người ở Lâm Gia là biết chân tướng sự việc, cũng không biết ai đánh cho bố con bọn chúng tàn phế. Nhưng trong lòng bọn chúng lại rất rõ, nghĩ đến ác ma đó, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Lâm Khải Dược vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ở trong nhà, mấy năm nay cũng không về đây. Là Tam thúc bảo chúng tôi về thăm Thái gia"
Mặc dù Lâm Bắc Cường mời bọn chúng về, nhưng bọn chúng cũng đã bắt đầu bàn bạc phân chia tài sản. Có anh em như vậy thà rằng không có còn hơn.
"Đúng, tôi mời các người về thăm Thái gia, nhưng không phải bảo các người về phân chia gia sản. Các người làm như vậy, nếu Thái gia biết, Thái gia không tức chết sao?" Người còn chưa chết, đám con cháu bất hiếu đã muốn phân chia tài sản của lão. Cũng may không ai dám nói với Thái gia, nếu không lão mà tức lên, mạng đã không còn.
Lâm Bắc Dân chống nạng đi tới, lấy lòng nói: "Lão Tam, mấy năm nay chú quản lý gia tộc rất khổ. Điểm này các anh em đều hiểu. Yên tâm phần của chú nhất định sẽ nhiều nhất"
Lâm Gia đến tình trạng này mà vẫn còn những kẻ đó, khó trách Thái gia vừa ngã, Lâm Gia liền như cây đổ, lá rụng.
"Không cần, các người thích thì lấy hết đi. Tôi chỉ hy vọng nửa đời còn lại của mình có thể sống yên ổn, không có người đến quấy rầy mình nữa"
Lâm Bắc Cường đã rất thất vọng. Anh em ruột thịt đáng lẽ phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mấy anh em Lâm Gia đều tính kế nhau. Bao năm qua vẫn không thấy mệt. Chỉ có lão là cảm thấy rất mệt.
"Tiêu thiếu gia, điều này cậu cũng nghe thấy đó. Bố vợ cậu tự mình không cần, không liên quan đến chúng tôi" Mặc dù chia cho lão Tam, cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng có ác ma ở đây, không muốn chia cũng không được. Chẳng qua lão tự mình buông tha, vậy thì tốt quá. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn mọi chuyện trước mặt, Tiêu Thu Phong chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, hiểu rõ Lâm Gia lúc này. Chuyện này hắn chẳng thèm để ý.
Lâm Thu Nhã khinh thường nhìn mấy chú bác: "Bố, đi vào nhà mình, không khí ở đây không tốt, con sợ Tiểu Phiêu không chịu được"
Lâm mẫu không thích việc này. Bà cũng không muốn gì, không có hứng thú mấy với tài sản Lâm Gia, nghe vậy liền nói với Tiểu Phiêu: "Tiểu Phiêu, đi đến phòng của bà ngoại, bà ngoại làm món ngon cho con ăn. Đói bụng chưa"
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, cô ả bị Tiêu Thu Phong tát ngất đã tỉnh lại, một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Tiêu Thu Phong: "Mày là đồ đáng chết, dám đánh bà, bà liều mạng với mày"
Tuổi chưa lớn đã như vậy rồi. Em họ của Lâm Thu Nhã đúng là học được bản lĩnh mắng người của mẹ. Chẳng qua chưa đợt cô ả lao đến, Lâm Bắc Dân đã tát cho một cái, quát: "Câm mồm cho tao, còn lắm mồm nữa sẽ hủy tư cách phân chia tài sản của mày, cút sang bên"
Đây là chỗ yếu của cô ả. Cô ả vừa nghe thấy thế liền không dám nói một câu. Tương lai của ả chỉ dựa vào số tài sản đó mà.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, thật sự không muốn chấp nhặt với người này. Nếu không phải vì Lâm Thu Nhã, hắn sợ là cả đời cũng không muốn thấy trái tim tham lam của những người này.
"Chờ chút...." Một giọng nói lạnh như băng từ bên trong truyền ra. Mọi người đều chấn động. Thái gia được quản gia đỡ, đang từ trong nhà đi ra. Mặc một bộ đồ trắng, khoác chiếc áo lông, vẻ mặt mệt mỏi, đúng là đèn dầu sắp cạn.
Lâm Thu Nhã thấy Thái gia như vậy, nước mắt không kìm nổi trào ra. Thái gia trước kia vô cùng uy nghiêm không ngờ lại rơi xuống cảnh như thế này, đúng là cảnh còn người mất, không ai chống lại được thời gian. Bộ dạng này của Thái gia, ai nhìn thấy cũng đau lòng muốn khóc.
Giọng nói nức nở đã vang lên: "Thái gia..."
Ngồi xuống vị trí gia chủ, Thái gia cố mở mắt thật to, thấy là Lâm Thu Nhã liền khẽ gật đầu, sau đó nói: "Thu Nhã, cháu về là tốt. Lại đây, để ông nội nhìn cháu một chút"
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống trên khuôn mặt già nua. Lão đã hối hận.
Lâm Bắc Cường khẽ gật đầu, Lâm Thu Nhã đi lên nắm tay lão. Bảy năm không gặp, nhưng không ngờ lại là như thế này.
"Tiểu Nhã, cháu đã về, nói rõ cháu không còn trách Thái gia nữa, đúng không?"
"Thái gia, không có, Tiểu Nhã chưa bao giờ trách người. Mấy năm nay Tiểu Nhã rất nhớ người, thật ạ...."
Thái gia cao hứng vuốt đầu Lâm Thu Nhã, như đang nhớ lại, như đang ăn năn, nói: "Cả cuộc đời Thái gia đã làm sai một việc đó chính là đuổi cháu khỏi Lâm Gia. Là Thái gia có lỗi với cháu. Cháu có thể về, Thái gia cho dù chết cũng nhắm mắt. Hôm nay... khụ khụ...."
Lão quản gia vuốt lưng cho lão, Thái gia ngừng ho, nói: "Hôm nay ta tuyên bố Tiểu Nhã trở lại Lâm Gia, nó là con gái Lâm Gia, vĩnh viễn là như vậy"
Lão già nói xong, coi như được giải thoát. Mọi người đứng ở đây đều có ý cười nhạo. Không biết là cười nhạo mình, hay cười nhạo ai.
"Ta biết các người đều mong ta chết, muốn phân chia tài sản Lâm Gia. Mặc dù các ngươi là đám con cháu bất hiếu. Nhưng các người đều là con cháu của ta, ta phải có trách nhiệm. Bây giờ ta đã không thể nào giúp các người nữa. Có thể cho thì cho. Bắc Dân, chiều bảo luật sư đến đây, tính toán tài sảnh Lâm Gia, bốn anh em các con mỗi người một phần, đây là công bằng"
"Vâng, Thái gia, con lập tức bảo người làm" Mặc dù Lâm Gia hôm nay không bằng ngày xưa, nhưng tầm vài tỷ thì vẫn có. Chia một phần, nửa đời còn lại coi như không lo lắng.
Nhưng nhìn Lâm Gia từng huy hoàng mà lại đến nước này, Lâm Thu Nhã rất đau lòng. Nàng lúc này đang quản lý cả Long Đằng, bỏ ra chút tiền là mua được cả Lâm Gia.
"Tiểu Nhã, ông nội không có gì cho con, ngôi nhà này ông nội tặng con" Còn không đợi Lâm Thu Nhã có ý kiến. Thái gia đứng lên, quát: "Tiền chia rồi, cút hết cho ta. Ta không muốn thấy các người nữa. Tòa nhà này đã là của Tiểu Nhã, các người không được về đây"
Điều có thể làm đã làm xong, hy vọng con cái sống tốt, đây là di nguyện cuối cùng của một người bố. Nhưng có ai hiểu nỗi đau trong lòng lão.
Bởi vì lão quá thất vọng, dù là đến cuối cùng, lão vẫn không muốn thấy đám con cháu bất hiếu này.
Ôm Tiểu Phiêu, trên mặt Thái gia lúc này hiện lên nụ cười dịu dàng, lão cả đời rất nghiêm túc, lão rốt cuộc cũng biết thứ gì mới là quý giá nhất cuộc đời mình.
Xảy ra việc này, Tiêu Thu Phong đương nhiên muốn lưu lại. Mặc dù ngôi nhà này có hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của Thái gia, nếu không nhận lão sẽ tiếc nuối. Cho nên cuối cùng Lâm Thu Nhã theo bố mẹ nói, nàng không từ chối. Rất nhanh đã tính toán được tài sản của Lâm Gia, tổng cộng khoảng hai trăm triệu. Hơn nữa phần lớn là đang miễn cưỡng kinh doanh, công ty lúc nào cũng có thể đóng cửa. Đây đúng là một chuyện khó giải quyết, hơn nữa mấy người con của Lâm Gia đều không muốn quản. Nhưng tài chính cố định lại quá ít không đủ để chia.
Tiêu Thu Phong không nhìn được nữa, liền bảo Lâm Thu Nhã lấy danh nghĩa bố mẹ nàng mua lại cả tập đoàn Lâm Gia với giá ba trăm triệu. Mấy người mừng như điên. Muốn lấy công ty sắp phá sản đó làm gì. Bây giờ cả Đông Nam không ai muốn làm ăn với bọn họ, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa, bán vừa đẹp.
Vợ chồng Lang chu vương có chút lo lắng, Lâm mẫu còn nhỏ giọng nói với Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, kiếm tiền không dễ, con không nên lãng phí như vậy. Thựa ra công ty Lâm Gia không đáng từng đó tiền"
Nhìn trong mắt Lâm Bắc Cường cũng thấy có ý đó. Tài sản Lâm Gia, lão không cần. Đó là tiền của con gái, không thể lãng phí. Lão khổ cực một chút cũng được. Nhưng con gái đã có Tiểu Phiêu, cả đời con gái và cháu lão còn rất dài.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, hai người không cần lo lắng, chút tiền ấy Thu Nhã ký một chữ là được. Hơn nữa sau khi thu lấy công ty Lâm Gia, một lần nữa thay đổi, tiền đó sớm muộn gì cũng kiếm lại được, để cho bố vợ làm cũng tốt mà"
Lâm Thu Nhã cũng gật đầu nói: "Mẹ, đối với Long Đằng của bọn con mà nói, từng đó tiền không đáng gì. Bất cứ công ty nào một năm cũng kiếm gấp nhiều lần số đó. Lâm Gia cuối cùng cũng là gia nghiệp của chúng ta, coi như giữ lại làm kỷ niệm. Hy vọng bố sau này có thể kinh doanh tốt. Chờ Tiểu Phiêu trưởng thành thì truyền lại cho nó, coi như tiết kiệm của nó"
Nếu hai người đã nói như vậy, hai vợ chồng Lâm Bắc Cường cũng không từ chối nữa. Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, cao hứng nói: "Cháu ngoại bảo bối Tiểu Phiêu của bà thật là giỏi, mới từng này tuổi đã là triệu phú, sau này sợ không ít bé gái theo đuổi"
Lâm Bắc Cường kích động nói: "Thu Nhã, con nói Long Đằng, không phải là tập đoàn Long Đằng sao, các con..."
Lâm Thu Nhã cười nói: "Bố, bố nói không sai. Chính là Long Đằng đó, dù sao cũng không phải của con. Con chỉ làm thuê cho Thu Phong mà thôi. Bao năm rồi con chẳng được ít tiền lương nào, lấy chút tiền của anh ấy coi như cũng không quá đáng"
Hai vợ chồng Lâm Bắc Cường lập tức nhìn Tiêu Thu Phong, sợ con gái dùng tiền lung tung sẽ làm Tiêu Thu Phong tức giận. Tiêu Thu Phong nói: "Không có gì, không quá đáng gì cả, tích tiền cho Tiểu Phiêu mà, dùng nhiều hơn nữa cũng được"