<!-- --> Tử Dao đang rất lo lắng, nhưng một lực lượng ấm áp đã truyền vào trong cơ thể nàng. Đó như một chỗ dựa của cả đời nàng. Dù xảy ra chuyện gì trong tương lai, Tiêu Thu Phong đều ở bên nàng, nàng không phải đối mặt một mình.
"Thu Phong, dù như thế nào cũng phải cứu được sư phụ. Trên đời Tử Dao chỉ có mình sư phụ là người thân.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, cầm tay nàng, nói: "Yên tâm, Tử Dao, tiền bối Phá Quân sẽ không có việc gì"
Vừa di chuyển, hai người đã tiến vào Tinh mang đại trận. Đối với Tinh mang đại trận, Tiêu Thu Phong cũng không cảm thấy xa lạ. Lần đầu tiên bởi vì huyết mạch của mình nên hắn bị hút vào cùng Mộng Thanh Linh. Qua đó hai người đã thành duyên. Mà lần thứ hai hắn tiến vào là vì cứu mẹ, tìm được lực lượng điều trị Hắc ma thủ ở trong đó.
Nhưng Tinh mang đại trận của Tham Lang và của Cảnh Trưởng Hắc Dạ, đúng là ánh mặt trời so với đom đóm, không thể so sánh với nhau.
Nơi đây không chỉ là tăm tối, mà đó như một vùng chân không, dù là Tiêu Thu Phong cũng chỉ thấy được cách mình ba mét, xung quanh như đều là cồn cát, không có bất cứ thứ gì khác.
Tinh mang đại trận tương tự Tinh mang quyết, đều là vật chất của thần. Mà Tinh mang trận còn được xưng là thần trận. Hai lần trước bởi vì gặp cơ duyên nên Tiêu Thu Phong thu hoạch không ít. Nhưng lần đầu do lực lượng của Cảnh Trưởng không đủ, không phát huy được lực lượng của Tinh mang trận cho nên dễ dàng thoát trận.
Lần thứ hai hắn hấp thu lực lượng Tinh mang trận, đột phá vô phong chi cảnh. Nhưng lần thứ ba này, Tiêu Thu Phong sẽ gặp phải chuyện gì?
"Thu Phong, đây là đâu?" Tinh mang trận đối với Tử Dao mà nói, còn quá xa lạ. Cách đó một bước là ánh sáng, nhưng bây giờ đã là địa ngục, âm u giống như tu la vậy.
Tiêu Thu Phong nghe ngóng xung quanh. Hắn không quay đầu lại mà chỉ khẽ trả lời: "Đây là trong Tinh mang trận"
"Tinh mang trận, chúng ta có thể tìm được đường ra không?" Tử Dao rất lo lắng cho sư phụ.
Tiêu Thu Phong lắc đầu: "Tinh mang trận căn bản không có đường ra. Nếu muốn ra vậy chỉ có thể lĩnh ngộ. Bởi vì Tinh mang trận có tính mạng"
Gió khẽ thổi qua người, giống như đang nói gì đó, nhưng không ai hiểu được. Tiêu Thu Phong vào trong trận mấy lần, hiển nhiên là hiểu nhiều hơn Tử Dao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người từ từ đi về phía trước, đi khoảng một tiếng mà phía trước vẫn là màu đen, không có bất cứ luồng sáng nào.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tử Dao đang rất lo lắng cho sư phụ, nhưng nàng không thể giúp được gì. Áp lực đó làm nàng không chịu được, nàng khóc. Bởi vì nàng biết Tiêu Thu Phong đã làm hết biện pháp. Nhưng Tinh mang trân quá ảo diệu, nó bao hàm mọi đạo lý trên đời.
"Ai..." thở dài một tiếng, vang lên bên tai Tiêu Thu Phong.
"Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp nhau...." Một tia sáng bắt đầu xuất hiện trong màn đêm tăm tối. Ánh sáng mặc dù yếu ớt, nhưng đối với hai người Tiêu Thu Phong mà nói nó lại nhưng một bóng đèn cao áp.
Trong ánh sáng mờ nhạt đó, một bóng dáng mờ nhạt như quỷ mị. Nhưng Tiêu Thu Phong vừa thấy lại rất vui mừng, kêu lên: "Không gian chi thần..."
Không sai, bóng dáng này, âm thanh này chính là Không gian chi thần giúp lực lượng của hắn tăng lên trong cuộc chiến lần trước.
"Anh bạn trẻ, xem ra cậu lại gặp phiền phức" Không gian chi thần khẽ cười nói: "Thực ra Tinh mang trân, ta cũng cảm thấy phiền phức. Thật không ngờ nhân duyên đúng là lực lượng vô hạn"
Lời này Tiêu Thu Phong không hiểu, nhưng Tử Dao đã vội vàng kêu lên: "Thần tiên, người có thể mang chúng tôi ra khỏi trận không. Sư phụ của tôi đang chịu khổ, chúng tôi muốn lập tức ra cứu người"
"Theo đuổi không hề sợ khổ. Hắn chưa có lĩnh ngộ, các người yên tâm, đây là chuyện tốt. Có lẽ qua kiếp này hắn sẽ hiểu ra, đạt đến thiên đạo. Tinh mang trân, chỉ có các người phá được mà thôi"
Tiêu Thu Phong mở miệng nói: "Lão nhân gia, Tinh mang trân rốt cuộc là thứ gì. Người thần thông như vậy, chẳng lẽ không phá được trận này sao?"
"Khi trời đất vừa xuất hiện, Tinh mang trân cũng đã tồn tại. Nó đã có từ thời hồn độn, là một kiện pháp khí cường đại. Câu nói vừa rồi của ngươi không sai. Nó đã có tính mạng, hơn nữa còn đang tiến hóa. Có lẽ một ngày nào đó cả thế giới này, cả không gian này đều sẽ thuộc vì nó. Vì thế phải diệt trừ nó. Đây là việc cuối cùng ta muốn làm ở đây"
"Lão nhân gia, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài" Nếu có thể phá vỡ trận này, vậy bây giờ không ra tay thì còn đợi đến bao giờ. Tiêu Thu Phong không hiểu tại sao lão ta lại nói hắn có thể phá trận.
"Nhân duyên muôn đời chính là lực lượng vô cùng. Các ngươi ở đây dung hòa sinh mạng muôn đời, hai bên có hình bóng của đối phương. Chẳng qua lực lượng âm dương tương dung, phải dùng máu chí âm và chí dương, diệt trừ khí tức của Tinh mang trân. Khi đó chính khí sẽ tự nhiên mà sinh ra. Chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được cơ duyên của thiên đạo ở ngay trên người các ngươi sao?"
Tử Dao không hiểu, lớn tiếng hỏi: "Thần tiên, làm như thế nào mới có thể phá trận. Cần chúng tôi làm gì, người cứ nói thẳng ra. Tôi rất muốn mau cứu được sư phụ"
"Trời có nhật nguyệt, địa có âm dương. Mà người có nam có nữ. Nam nữ giao hợp, đó là thiên đạo" Lão nói xong, Tiêu Thu Phong lập tức hiểu ngay. Ngay cả Tử Dao cũng hiểu, mặt nàng đỏ ửng, trông đầy quyến rũ.
"Các ngươi chỉ có ba tiếng, lúc này không còn bao nhiêu. Nếu muốn phá trận thì mau giao hợp đi, khi đó sẽ có lực lượng vô cùng vô tận" Theo tiếng nói, lão già càng lúc càng xa. Khiến Tiêu Thu Phong và Tử Dao rất xấu hổ, đứng trong màn đêm đen.
Trải qua sự đời, Tử Dao không còn ngây thơ, cái gì cũng không hiểu như trước nữa. Mỗi ngày đi bên cạnh Tiêu Thu Phong, cảm nhận tình yêu giữ hắn và chúng nữ. Mặc dù nàng không hiểu cảm giác đó, nhưng cũng hiểu được nam nữ là đạo lý. Người có nam có nữ mới có thể kéo dài.
Một mùi hương thơm ngát khẽ tuôn ra. Tử Dao khẽ buông tay Tiêu Thu Phong, nàng cởi khuy áo đầu tiên của mình.
"Thu Phong, mặc dù em không quá hiểu rõ tình yêu. Nhưng cả đời này em chỉ có mình anh. Anh có thể làm trái tim Tử Dao rung động, đó là số mệnh. Lão thần tiên đã nói, chúng ta là nhân duyên muôn đời. Cuộc đời này, em vẫn là vợ anh"
Tiêu Thu Phong biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Nhưng lúc này hình như hơi sớm, hắn không có chuẩn bị.
"Tử Dao, anh..."
"Thu Phong, dù không phải vì cứu sư phụ, em cũng sẽ như vậy. Em đã là người phụ nữ của anh. Thực ra khi theo anh về Tiêu gia, em đã quyết định buông tha theo đuổi thiên đạo. Em muốn giống như Yên Nguyệt, giống Vũ tỷ, làm một người phụ nữ bình thường. Em cũng chỉ là một người phụ nữ, sứ mạng vĩ đại đó để người khác làm đi"
Rất ngạc nhiên, lời này của Tử Dao làm Tiêu Thu Phong kinh ngạc. Tử Dao cả đời theo đuổi thiên đạo, không ngờ lại vì mình mà buông tha tất cả.
Đôi tay mềm mại đã ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong. Làn môi ấm áp và thơm mát khẽ lướt trên mặt hắn, muốn khơi gợi dục vọng của hắn.
Trong lòng nàng có một cửa ải cuối cùng, khi cửa ải đó bị công phá sẽ thể hiện ra bản tính của Tử Dao. Lực lượng Ma xá lợi đã biến nàng thành ma nữ. Mặc dù nó luôn bị khống chế, nhưng lúc này dưới ham muốn, bởi tình yêu, trên mặt nàng đầy vẻ quyến rũ.
Dán sát vào người Tiêu Thu Phong, quần áo trên người theo điệu ma vũ từ từ chảy xuống, bờ vai trắng nõn đã lộ ra ngoài.
Mấy năm trước, Tiêu Thu Phong nghĩ Phượng Hề là người phụ nữ biết hấp dẫn đàn ông nhất trên đời.
Mấy ngày trước, Tiêu Thu Phong muốn Ngọc Thiền, nàng có cơ thể vô cùng quyến rũ, *** trăm lần không mỏi mệt. Hơn nữa còn có giọng nói tuyệt đẹp, quả thực còn nóng bỏng hơn Phượng Hề.
Nhưng hôm nay Tiêu Thu Phong mới biết được cô gái mà không một người đàn ông nào có thể kháng lại chính là Tử Dao.
Nàng không biết mà đã hiểu, bắt đầu nhảy điệu múa Thiên ma đầy khiêu khích.
Năm ngón tay thon dài từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, lướt qua mắt, mũi, miệng, sau đó vào đến cổ và ngực. Tay đi đến đâu, một ngọn lửa tình nóng bỏng bốc lên.
Quần áo rơi xuống, áo lót lộ ra. Da thịt trắng nõn như tuyết hiện ra trước mặt. Dù là Tiêu Thu Phong đã được sờ qua, nhưng không ngờ Tử Dao ngày bình thường trông lạnh lùng như vậy mà lại có cơ thể nóng bỏng đến thế.
Tay vuốt lên ngực, mông đang đong đưa, trong miệng tỏa hơi thở thơm tho, phả và mặt Tiêu Thu Phong như xuân dược. Dục vọn trong lòng Tiêu Thu Phong đã không thể khống chế.
Khi đôi môi anh đào kề sát miệng Thiết Trụ, mùi hương hấp dẫn đó đã quyến rũ Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong ôm lấy người nàng, hai tay vuốt ve cơ thể nàng, vuốt ve sau lưng, bờ mông của nàng.
Tiếng thổ dốc bắt đầu vang lên, giống như sa mạc Sahara ngàn năm mới có nước, giờ phút này hai người đã gặp nhau. Sự nhung nhớ, ham muốn hóa thành lửa thiêu đốt hai người thành tro bụi. Hai trái tim dung hòa làm một, bọn họ đã hòa vào nhau, thuộc về nhau.