<!-- --> Tiêu Thu Phong rất khách khí với thần binh. Đây đều là huynh đệ của hắn. Nhưng Labus và Lang Khuyển lại không như vậy. Bởi vì sau lần từ biệt ở Bắc Kinh, thần binh đã hoàn toàn vứt bỏ Ma Quỷ. Lúc Lang Tổ bọn họ phải gánh vác tất cả, Thần binh chiến đội lại đang an nhàn ở Bắc Kinh.
Lang Khuyển không nương tay, giống như lời hắn nói vậy. Vừa ra tay đã công kích cường đại. Phích lịch cước pháp sử dụng kín kẽ không kẽ hở. Cùng với cảm giác linh mẫn, Lang Khuyển gần như không cần dùng mắt mà chỉ dựa vào tâm linh cảm ứng cũng có thể tìm được vị trí yếu nhất của Lý Cường Binh.
Lý Cường Binh cũng không nương tay, đấu với Lang Khuyển, nói không dễ nghe chính là lấy lớn hiếp bé. Nhưng thằng bé trước kia, bây giờ chỉ sau ba năm đã cường đại đến mức khó tin. Lý Cường Binh dù muốn nương tay cũng không được.
Ngay cả bảo vệ mình còn khó khăn, hắn sao dám không dùng toàn lực?
Dù là lực lượng, tốc độ hay là phương pháp công kích, Lang Khuyển đều đạt đến mức hoàn mỹ. Tên đồ đệ trước kia, bây giờ đã hơn xa sư phụ. Lý Cường Binh rất rung động, cũng cảm thấy buồn. Sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Địa vị của Thần binh chiến đội ởTrung Đông, bây giờ đã bị Lang Tổ thay thế.
Chỉ cần có Tiêu thiếu gia, bất cứ chuyện gì xảy ra đều không kỳ lạ.
Bởi vì Tiêu Thu Phong là người không ai có thể vượt qua. Trước kia Lý Cường Binh còn có thể cảm nhận được sự cường đại của Tiêu Thu Phong. Nhưng lần gặp lại này, khuôn mặt cười cười, không có chút ý niệm, Lý Cường Binh không cảm nhận được gì hết, giống như một đám sương mù nồng nặc làm người ta không cảm nhận được. Đó là bởi vì lực lượng của Tiêu Thu Phong đã cường đại quá phạm vi mà Lý Cường Binh có thể thừa nhận.
Mày có thể nhìn thấy một hòn đá từ trên cao rơi xuống, nhưng không thể thấy dao động khi sét đánh tới. Tiêu Thu Phong đã không còn ở trong cảnh giới mà hắn tưởng tượng.
Trận chiến này đúng là long tranh hổ đấu. Trận đấu của Long Tổ lúc nãy, ngay cả Dạ Ưng đoạt giải quán quân cũng bị người ta quên đi. Không có biện pháp, những người này đều cường đại hơn Dạ Ưng.
Túy Quỷ chảy nước miếng, như nhìn thấy mỹ nữ vậy. Hắn nhìn chằm chằm hai người trên đài, mắt sáng rực, lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó, đám đáng chết này lợi hại thế. Ông muốn tiến thêm một bước chẳng lẽ khó khăn như vậy sao?"
Trong lòng Túy Quỷ thực ra cũng rất hâm mộ, nhưng hắn biết bản thân mình. Có một số việc cưỡng cầu cũng không được. Có cao thủ thần cảnh là Tiêu Thu Phong, huấn luyện ra thuộc hạ cường đại như thế nào cũng không có gì là lạ.
Truyền thuyết bất bại của Thần binh chiến đội hôm nay đã bị Tiêu Thu Phong phá vỡ. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ phá vỡ sự tồn tại của Lang Tổ. Lịch sử đều hướng lên trên. Điểm này không ai nghi ngờ.
Dạ Ưng cười nói: "Được rồi, đừng nên hâm mộ, nghĩ cũng vô ích. Chúng ta và Tiêu Thu Phong là hai thế giới khác nhau, làm tốt bổn phận của mình"
Mỗi người đều khát khao lực lượng, khát khao quyền lực nhưng không phải ai cũng có thể được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Thần long biến..."
Tiêu Thu Phong có Long biến tâm quyết, nhưng thật không ngờ Lang Khuyển cũng có Thần long biến, điều này đúng là làm cho người ta buồn cười. Chẳng qua ở đây chỉ có mình Tiêu Thu Phong là cười được. Thằng ranh này cũng học được đôi chút, đúng là thông minh.
Nhưng mọi người xung quanh đều đang rất cẩn thận quan sát, không dám chớp mắt. Bởi vì chiêu Thần long biến đã khiến Lang Khuyển thay đổi, biến thành long, thật giống một con long thực sự.
Cuồng long múa trảo, khí thế kinh người, làm cho nhiệt độ giảm mạnh. Lực lượng nội gia cường đại này, Lang Khuyển vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ. Nhưng lúc này hắn lại lớn mật sử dụng. Nói hắn không biết tự lượng sức còn không bằng nói hắn dũng cảm.
Lý Cường Binh không thể nghi ngờ là cường đại nhất ở Bắc Kinh. Dù là Vương Long Thần cũng không dám có thể đánh bại. Nhưng hắn vẫn không thể tiếp được chiêu Thần long biến huyền diệu này. Hơn nữa trong lòng hắn đang hốt hoảng. Bởi vì Long biến tâm quyết chính là tuyệt kỹ độc môn của Tiêu Thu Phong, không phải thứ mà Lang Khuyển biết được.
Hắn đang suy nghĩ, tâm tư hơi loạn, động tác xuất hiện sơ hở là đương nhiên. Thực gia trận đấu này còn có thể tiếp tục tiến hành. Nhưng sơ hở này quá nguy hiểm. Lang Khuyển với tâm linh cảm ứng không bao giờ bỏ qua cơ hội này.
Ngực Lý Cường Binh đã trúng một cước. Trước mắt Lang Khuyển, bất cứ né tránh gì cũng không có tác dụng.
Một cước này ít nhất đã khiến Lý Cường Binh mất đi một phần ba lực lượng. Tiếp tục đánh nữa hắn cũng chỉ có thể thảm bại. Nhưng tôn nghiêm của thần binh làm hắn không thể không tiếp tục.
Cố gắng khởi động chân khí nuốt dòng máu đã dâng lên đến cổ. Hắn không để cho bất cứ ai thấy mình đã bị thương.
Nhưng hắn làm như vậy sao có thể giấu được tpt. Tiêu Thu Phong đã từ từ đứng lên. Hắn biết Lang Khuyển rất khó chịu với Thần binh chiến đội, nhưng không nên làm loạn, gây ra hậu quả.
"Được rồi, đừng đánh nữa. Thấy hai người đánh, thật chẳng thú vị gì" Tiêu Thu Phong mở miệng nói, giọng mặc dù không lớn, nhưng đủ để Lang Khuyển nghe thấy.
Đinh Mỹ Đình bên cạnh khó hiểu hỏi: "Tiêu đại ca, em thấy rất hay mà, sao không để bọn họ phân thắng bại?"
Thắng bại đã rõ, tiếp tục đánh nữa vậy sẽ có người bị thương.
Lang Khuyển đã ngừng lại, khí tức cường đại đã tan đi. Hắn lạnh lùng nhìn Lý Cường Binh: "Tiêu thiếu gia để cho các người thể diện. Nếu không người ngã xuống nhất định là anh. Rời khỏi Tiêu thiếu gia chính là sai lầm lớn nhất của các anh. Lý Cường Binh, hy vọng có một ngày chúng ta còn có thể tái chiến. Hôm đó nếu anh vẫn yếu như vậy, tôi nhất định sẽ phế anh"
Lời cuồng vọng này mặc dù rất nhỏ nhưng Lý Cường Binh nghe thấy rõ, đây coi như là khích lệ. Lý Cường Binh cười khổ. Đúng, trong lòng hắn biết rõ nếu tiếp tục đánh nữa, người ngã xuống nhất định là hắn. Thằng Lang Khuyển năm đó hắn coi là đứa trẻ, bây giờ đã là chiến tướng tuyệt thế, không gì sánh nổi.
Đinh lão khó hiểu, quay đầu lại: "Thu Phong, sao không để cho bọn họ phân thắng bại, đang xem hay thế cơ mà?"
Tiêu Thu Phong cười nói: "Thử cũng thử rồi, cần gì phải khiến có ai đó bị thương. Cháu còn có việc lớn phải làm"
Lão đạo sĩ bên cạnh trừng mắt nhìn Đinh lão: "Giữ thể diện cho lão đó, thế mà không biết tốt xấu. Nếu đánh nữa, ta dám chắc không đến mười hiệp, Lý Cường Binh nhất định sẽ ngã xuống"
Tâm mạch đã tổn thương, lão đạo sĩ cũng cảm nhận được điều này. Ngay cả Đinh Ái Quốc đứng cạnh Đinh lão cũng cảm nhận được. Bọn họ đều thầm than sự cường đại của những người này.
Huấn luyện những người hoàn toàn mới mà lại cường đại như vậy. Không biết Tiêu Thu Phong rốt cuộc đạt đến trình độ nào.
"Ồ, em còn đang không biết tại sao Tiêu đại ca lại bảo dừng, thì ra là như vậy" Đinh Mỹ Đình lập tức ra vẻ đã hiểu, nói: "Ông nội, các người còn có cao thủ gì nữa không, gọi ra. Tiêu đại ca còn chưa có chơ hội ra trận"
Đinh lão nghe lão đạo sĩ nói, đã xấu hổ gần chết. Bây giờ nghe Đinh Mỹ Đình nói, trừng mắt nhìn nàng, nghĩ thầm con bé này đúng là không e ngại gì hết.
"Bỏ đi, thằng bé này nếu ra tay, còn không hủy quân đặc chủng sao. Ông sẽ mất mặt, hôm nay đến đây mà thôi" Đinh lão đứng lên. Lão muốn mau chóng báo cáo tình hình với Số một. Không biết tại sao mà bây giờ Số một rất hứng thú với chuyện của Tiêu Thu Phong. Quan tâm hết mọi thứ, ngay cả mấy người phụ nữ của Tiêu Thu Phong cũng hỏi. Cho nên Đinh lão không dám chậm trễ.
Túy Quỷ lúc này đã đi tới, nói cảm ơn Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong cười nói: "Túy Quỷ, đây có thể là lần cuối cùng tao giúp mày. Sau này mày phải cố gắng, đừng để tao thất vọng"
Tiêu Thu Phong giúp người không nhiều, Túy Quỷ phải biết đủ.
"Thu Phong, mày yên tâm, tao sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, không làm mọi người thất vọng"
Tiêu Thu Phong gật đầu, sau đó dẫn hai nàng rời đi. Nhưng những người ở đây đều nhìn theo hắn.
Đến khi bọn họ đã đi xa, Tư Mã Lạc mới lấy lại tinh thần. Nói thật ra trận đấu này còn làm máu trong người ta sôi nên hơn trận chiến giữa Thần binh chiến đội và Long vệ đội trước đây: "*** nó chứ, tao muốn làm đàn bà, một con đàn bà xinh đẹp, bàm vợ nó"
Triệu Nhược Minh giả vờ nôn mửa, nói: "Bỏ đi, mày mà làm đàn bà, cũng là ***, không hợp khẩu vị của Lão Đại, tốt nhất đừng ra dọa người.
"Chẳng qua có một Lão Đại như vậy, cả đời Triệu Nhược Minh tao đã không còn gì tiếc nuối"
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, không ai không phục.
Khác với Đinh Mỹ Đình nói không dứt, Mộng Thanh Linh lại không nói nhiều như vậy. Nhưng mỗi lần nhìn Tiêu Thu Phong, trong mắt lại đầy vẻ yêu thương. Nàng biết lựa chọn của mình không sai. Tiêu Thu Phong chính là người đàn ông tốt nhất trên đời.
"Ông xã, em phát hiện mình càng lúc càng thích anh. Nếu có một ngày anh không yêu em nữa, em biết làm sao bây giờ?" Một câu hỏi rất ngây thơ, khờ khạo, không ngờ Mộng Thanh Linh lại hỏi ra. Tiêu Thu Phong không ngờ đến. Hắn cảm thấy buồn cười.
Phụ nữ luôn đa sầu đa cảm, điểm này hắn biết. Nhưng vấn đề này là lần đầu tiên có người hỏi hắn như vậy.
"Vậy sinh cho anh nhiều đứa con, chờ anh già, sẽ để con buộc ta lại cạnh nhau, ăn uống bên nhau... vậy là được chứ gì?" Tiêu Thu Phong trả lời trêu nàng, làm cho hai nàng cười cười trìu mến, tình yêu khiến mọi người ở bên nhau cả đời.
Mộng Thanh Linh đỏ mặt, cười nói: "Ông xã, đây là anh nói đó. Em nhất định phải sinh vài đứa, giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện này, khiến anh cả đời không rời được em"
Tiêu Thu Phong gật đầu. Cả đời này hắn sẽ không rời bỏ. Có ông trời làm chứng, những người phụ nữ này chính là bảo bối quý giá nhất đối với hắn.