<!-- --> Xưng hô kiểu đó, làm mọi người sửng sốt, chỉ có Hoắc Thấm Hà là có biểu tình quái dị, xưng hô kiểu này, đã nhạt phai trong lòng bà rồi, thật không ngờ, bây giờ lại được kêu lên.
"Ông, ông nhớ ra tôi?"Trong giọng nói mang chút rung động, hiện rõ sự vội vàng khẩn trương, không ai để ý người đàn ông già này bằng bà cả.
Bàn tay đang nhéo cái lỗ tai, chậm rãi lấy xuống, vẻ mặt Tiêu Mại Phi cũng dần trở lại bình tĩnh, trong mắt hiện lên sự ôn nhu, không còn sự cô độc như vài ngày trước đó, nhẹ nhàng nói: "Hình như anh đã nhớ ra rồi, trong nhà còn có một người vợ hung dữ, người đàn ông này cũng không dám quên. Tiểu Hà Hoa, xin lỗi em, đã để em cô độc nhiều năm như vậy..."
Khi bình tĩnh lại, trí nhớ dần dần khởi động lại trong đầu, có vẻ rất quái dị. Ánh mắt chuyển liên tục, thần thái này, rất giống với tiểu tử Tiêu Thu Phong, cơ hồ là giống như đúc, quả nhiên, không hổ là cha con, khí chất rất giống nhau.
"Mại Phi, cậu thật sự đã nhớ ra rồi sao, vậy cậu nói đi, tôi là ai?"Đinh lão đầu bước lại, hoài nghi hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người quay đầu lại, nhưng Tiêu Mại Phi không cho ông đáp án, hai tay mở ra, ôm lấy Hoắc Thấm Hà còn đang ngơ ngác, nói: "Tiểu Hà Hoa, đừng để ý đến người khác, lại đây, hôn anh một cái đi..."
"Hì..."Một tiếng, Đinh Mỹ Đình đã không nhịn được, ông cha già này, tính tình giống y chang Tiêu đại ca, có lại trí nhớ rồi, mà vẫn không quên chiếm tiện nghi. Sắc mặt Hoắc Thẩm Hà đỏ lên, nhăn nhó hừ một tiếng, nói: "Không muốn, nhiều người đang nhìn vậy mà..."Nhưng mà, cách nói chuyện kiểu này, làm cho chúng nữ trợn to mắt, thấy rất rõ mà nghe cũng rất rõ...
Vỏ quít dày có móng tay nhọn, quả là chí lý. Bằng không thì sao cha mẹ
có thể thành vợ chồng??
Hoắc Phi Trữ cười không được mà khóc cũng không nổi, quát: "Được rồi, thằng trời đánh kia, trí nhớ vừa trở lại là muốn giở trò, tiện nghi của con gái ta, có thể để con tùy tiện chiếm sao?"
Trước mặt công chúng mà con gái và con rể lại phóng túng như vậy, Hoắc Phi Trữ dù đối với cháu trai rất dễ chịu, nhưng đối với con rể lại rất nghiêm khắc. bởi vì khi Long thần chết, mọi người Hoắc gia đã xem ông trở thành con trai ruột của mình.
"Nhạc phụ đại nhân, cha lớn tuổi như vậy rồi mà tính tình vẫn không đổi, mấy năm nay thật sự là vất vả cho cha"
Miệng nói rất rõ ràng, làm cho mọi người bất ngờ. Giờ phút này, tất cả mọi người đã kích động lên, Long Thần, đã thật sự khôi phục trí nhớ.
"Đại ca, đại ca, thật tốt quá, anh rốt cục đã trở lại"Đinh Ái Quốc hưng phấn xông lên, muốn ôm lấy một cái, nhưng Tiêu Mại Phi đã tránh được.
"Lão Thử, được rồi, chúng ta từ từ nói chuyện, để anh và vợ anh ôn chuyện một lát, mọi người thích làm gì thì làm đi, đừng làm phiền tụi tôi"Trước mặt mọi người, ông không quản gì hết, kéo tay Hoắc Thấm Hà còn đang đỏ mặt, bước vào trong nhà, giờ phút này, quả thật là thế giới của ông. Từ biệt ba mươi năm, bây giờ gặp lại, đối với bất kỳ người nào của Hoắc gia, đều không dễ dàng.
"Ông xã, cha của anh cũng hư hỏng y như anh"Mộng Thanh Linh nhẹ nhàng mở miệng, hành động của người đàn ông già này, thật sự đã hoàn toàn phá hủy hình tượng Long Thần trong lòng nàng bao nhiêu năm nay.
"Ông ta là cha anh, anh giống ổng cũng là điều bình thường. Chẳng lẽ em không hy vọng con anh về sau giống anh sao?"Tiêu Thu Phong lơ đểnh nói, vất vả mấy ngày, bây giờ có thể khôi phục lại trí nhớ cho cha, quả thật là một chuyện đáng để vui mừng.
Mộng Thanh Linh đương nhiên hy vọng rồi, nhưng miệng lại nói: "Không để cho nó về sau lừa gạt con gái nhà người ta nữa, em nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, lớn lên giống anh, nhưng tuyệt đối sẽ không xấu xa như anh"
Lời này làm cho Tiêu Thu Phong chán nản, hắn thật sự xấu xa sao?
Người một nhà, rốt cục đã đoàn tụ, chuyện của Tiêu Thu Phong, Hoắc Thấm Hà cũng đã nói qua, nên Tiêu Mại Phi cũng không hỏi lại, chỉ vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Phong, người nhà chúng ta mấy năm nay, đã phải chịu cảnh phân chia ly tán. Bây giờ tất cả đã viên mãn, thân làm cha, cũng thiếu mẹ con hai người nhiều lắm. Sau này cha nhất định sẽ quý trọng nó"
Tiêu Thu Phong khẽ cười, nói: "Không có nợ nần gì đâu, nói thế nào, cha vẫn là cha của con, cho nên, chuyện này không cần nói. Mẹ trước đây rất cô độc, thật sự là cần có cha ở bên cạnh"
Tiêu Mại Phi cũng gật đầu, nói: "Chuyện của con, cha cũng biết, thật sự là huyền diệu, chẳng qua, Tiểu Phong có được thành tựu ngày hôm nay, với cha cũng là một vinh quang. Yên tâm, con muốn làm gì thì làm đi, Hoắc gia có cha ở đây"
Có cha ở đây, bạn bè cũng nhiều, chuyện kinh thành, Tiêu Thu Phong đã không còn lo lắng.
"Cha, Thu Phong, ăn cơm, mẹ làm rất nhiều đồ ăn đó, hôm nay là đại hội tụ đấy"Đinh Mỹ Đình bước lại, nhìn hai cha con đang trò chuyện, có chút ngượng ngùng, thè lưỡi ra, nói: "Cha, xin lỗi, đã quấy rầy hai người"
Tiêu Mại Phi nhìn Đinh Mỹ Đình, cười gian xảo nói: "Thật không ngờ, tiểu Lão Thử lại có thể xin ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy, thật sự là tiện nghi cho Tiêu gia chúng ta"
Nghe vợ nói con trai đã có không ít vợ, Tiêu Mại Phi cũng có chút cuồng động, không biết nói thế nào. Chỉ là bây giờ mới có bốn người vợ Tiêu gia thôi, Ruth, Mộng Thanh Linh, Tử Dao, Đinh Mỹ Đình, mỗi người đều có lai lịch đặc biệt, hơn nữa, đều xinh đẹp như hoa, tươi mộng như nước, ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
Thân làm cha mẹ, với những gì con trai có được, đương nhiên rất cao hứng rồi.
Những cái này, đều là do nó tự cố gắng có được.
"Cha, không được nói cha của con như vậy, ông ta rất ngại đó"Chuyện tiểu lão thử bị vạch trần, làm cho Đinh Ái Quốc rất ngại đứng trước mặt con gái, chỉ sợ bị con cái cười chọc.
Tiêu Mại Phi đứng lên, nói: "Được rồi, không nói hắn, ai, nhớ lại chúng ta năm đó, bây giờ chết đã chết, phế cũng đã phế, cũng không còn lại ai"Đối với chuyện Long Phi, Tiêu Mại Phi không hề tức giận, chỉ cảm thấy hối tiếc, làm anh em bao nhiêu năm như vậy, coi như cũng đã trở thành một phần của nhau.
Ba người Tiêu gia đoàn viên, ảnh hưởng rất nhiều chuyện. Lần hội tụ này cũng có không ít người tham gia. Thậm chí ngay cả Long Thương chuẩn bị ẩn cư cũng được mời đến, người khác thì không cần, nhưng mặt mũi của Long Thần, ông không thể không cho.
Ngay cả cha con Đinh lão đầu, đám người số Một cũng đến, đều ngồi chung một bàn.
"Lão đại, anh có thể chết đi sống lại, thật sự là ông trời có mắt. Từ biệt ba mươi năm rồi, hôm nay chúng ta phải uống một trận cho đã"Tuy rằng không hỏi thế sự, nhưng tình nghĩa anh em, nhiều năm trôi qua, dần trở thành một sự tưởng niệm vô hạn.
Đinh Ái Quốc lập tức nói: "Không sao, bây giờ đại ca đã về, chúng ta về sau vẫn còn nhiều cơ hội uống rượu..."
"Đúng vậy, đúng vậy..."Tiêu Mại Phi mở miệng, nhưng ông còn chưa nói xong, Hoắc Thấm Hà đã quát: "Đúng cái gì, thằng con ông mấy năm nay, liều mạng bôn ba, ông có thể còn mạng trở về đều là nhờ nó. Còn không biết giúp đỡ nó nữa. Bây giờ đại sự chưa định, mấy lão già này lại không biết vì quốc gia ra chút sức sao?"
Lời này Đinh lão đầu thích nghe, mà số Một cũng thích, lực lượng của Tiêu gia, quả thật là sự trợ giúp lớn nhất của quốc gia bây giờ. Không cần phải nói, chỉ một mình Thất Sát, cũng đủ làm cho thiên hạ đại biến, cũng may nhờ có tiểu tử Tiêu gia mới có thể khắc chế được hắn.
Số Một nói: "Mại Phi, sau này cậu muốn làm gì cũng được. Nhưng Tiểu Phong cần phải thủ hộ phương Đông, tuy rằng Thất Sát đã chạy, nhưng chuyện khác lại đến. Tám đại gia tộc của thế giới liên hợp lại, làm cho quốc gia đối kháng, nếu chúng ta không chống lại, sợ rằng phương Đông sẽ bị diệt vong"
Từ miệng số Một, Đinh lão đầu đã đưa ra một tình báo khẩn cấp. Đúng là tám nước lớn trên thế giới đều phái binh đến phương Đông, có dấu hiệu xâm nhập đáng kể.
Tiêu Mại Phi cao giọng cười nói: "Thủ Trương, tuy rằng tôi được xưng là chiến tướng Long Thần, nhưng những năm gần đây đã bị ma diệt hùng tâm tráng chí. Hiện tại chỉ muốn ở nhà với vợ và con cháu thôi. Ông cũng không cần tìm thôi, có thể hưởng thụ được cuộc sống, với tôi mà nói, đã là một phúc phận"
Lời này nói ra, đại khái là đổ trách nhiệm lên đầu Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Lực lượng của phương Đông cũng không kém, nếu những người này đã không biết tốt xấu, chúng ta cùng không cần phải khách khí, để cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại"
Số Một thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thu Phong, chuyện lần này, đều là do tám đại gia tộc gây ầm ĩ mà ra. Chỉ cần con có bản lĩnh diệt trừ bọn họ, làm cho bọn chúng mất đi lực ảnh hưởng đến quốc gia, vậy thì tất cả vấn đề đều được giải quyết. Chiến tranh, không chỉ quyết định ở một nhân tố, hơn nữa, đối mặt với tám nước, nếu chiến đấu, thì người chịu khổ chính là nhân dân"
Hoắc Thấm Hà sinh ra ở kinh thành, lớn lên cũng ở kinh thành, đối với quốc gia đã như máu thấm vào xương, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, mà vẫn phải vì quốc gia hối hả ngược xuôi, làm cho bà cảm thấy rất đau lòng.
Vì thế liền nói: "Lão thủ trưởng, Tiểu Phong đã vì nước vì dân làm rất nhiều chuyện, có một số việc, không thể dựa vào sức của một người, quốc gia muốn phồn vinh, cần rất nhiều thứ, Tiểu Phong cũng là người làm cha, tôi hy vọng nó có thể an tĩnh lại, ở nhà cùng với vợ và con nó"
Đinh lão đầu lập tức kêu lên: "Tiểu Hà, con yên tâm, chuyện này, mọi người đều có thể làm, phương đông có được ngày hôm nay, cũng không thể một ngày mà có được. Tiểu Phong vì nước vì dân, bất kỳ ai đều khắc trong lòng, cho nên, vợ con hắn, quốc gia có thể nuôi dưỡng, tuyệt đối không làm họ ủy khuất"
Chúng nữ đều cảm thấy buồn cười, Mộng Thanh Linh đã lên tiếng: "Đinh lão, ông quá khách khí rồi, quốc gia muốn nuôi dưỡng chúng tôi à? Không biết ai nhiều tiền hơn ai?"
Đinh lão đầu có chút ngượng ngùng, nói: "Đó chỉ là vinh dự thôi, tôi cũng biết có Long Đằng, Tiêu gia giàu đến mức đủ dìm chết một nước. Nhưng tôi cũng thật sự nghĩ mãi cũng không ra, còn có gì có thể cho Tiểu Phong, con xem, cháu gái bảo bối của ta đều đã chạy theo hắn. Bây giờ lão già này chỉ còn lại một thân một mình thôi"