Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 88: Sát thủ truyền kỳ



<!-- --> Sáng hôm sau, Thiên Nhan Duyệt thoáng ăn chút bữa sáng, có rất nhiều bao vệ của Viên Quốc Bình đã đến, lặng yên đứng đấy. Lúc này, Anh Hoàng cũng đã xuất ra toàn lực, dù sao cấp trên cũng đã ra lệnh xuống, dùng toàn bộ lực lượng, bảo vệ an toàn cho Thiên Nhan Duyệt.

Ba Dung Lạp cũng không nói rõ, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, một ngôi sao mới nổi, có vẻ còn quan trọng hơn cả tổng thống.

Một siêu sao quốc tế bình thường, đều có bảo vệ riệng, nhưng tuyệt đối không có lực lượng khoa trương như vậy. Nhất là hai người phụ nữ cùng đi vào với Viên Quốc Bình, có thể cảm nhận được khí chất lạnh lùng, không giống như những bảo vệ bình thường.

Mà cái làm cho Tiêu Thu Phong ngạc nhiên hơn nữa là, cả hai người phụ nữ này đều mang theo súng, tựa hồ như đã vượt qua phạm trù bình thường của một bảo vệ.

Tại cửa, còn có sáu người, đám bảo vệ này có tổng cộng tám người, sáu nam hai nữ.

"Thiên tiểu thư, về sau tám người này sẽ là vệ sĩ riêng của cô, công ti sẽ phụ trách các chi phí liên quan, có việc gì thì cứ dặn dò họ là được".

Thật ra Viên Quốc Bình cũng không biết bọn này, chỉ là lúc tám người này đến công ti, Ba Dung Lạp mới nhận được điện thoại của cấp trên, những người này về sau sẽ là vệ sĩ riêng cho Thiên Nhan Duyệt.

"Thiên tiểu thư, tôi gọi là A Cầm".

"Tôi là A Phương, Thiên tiều thư, chúng ta có thể xuất phát".

Hai người phụ nữ này tuổi cũng không quá lớn, cỡ chừng hai mươi, nhưng khí tức lạnh băng trên người hai nàng, cho dù giờ phút này Dạ Ưng xuất hiện, chắc cũng không hơn được là bao, tám người này dù là vệ sĩ mà sát khí lại cao ngút trời.

Điện thoai vang lên, là điện thoại của Tiêu Thu Phong.

Trong phòng, Tiêu Thu Phong cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

"Tiểu tử, lúc này anh có vẻ rất phiền toái, cố gắng giúp đỡ cho đứa con gái gây chuyện này. Thân là lão ca, tôi cũng đã phái những người này đến giúp, hi vọng các người có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu có việc gì không thể giải quyết, nhớ lập tức gọi điện thoại cho tôi. Nếu thật sự không thể giúp được, lão ca sẽ giúp anh đạp đổ cả cái HongKong này".

Tiêu Thu Phong cũng không nói gì, lão ca đột nhiên cười xấu xa, nói: "Tiểu tử, ánh mắt của anh cũng rất chuẩn, nói thật ra, một người con gái bình thường, không thể nào xứng với anh. Còn tiểu minh tinh này rất được, thân gia trong sạch, anh yên tâm, lão ca sẽ ở sau lưng ủng hộ anh".

Tiêu Thu Phong đổ mồ hôi lạnh, cái lão ca này… cũng thật là… quan tâm thái quá. Hắn nhớ là hắn đâu có nói người con gái này là người yêu hắn đâu!?

Không cần giải thích, vì lão ca đã đưa cho hắn tư liệu, vượt qua cả sự tưởng tượng của hắn.

Mười tập đoàn sát thủ đứng đầu thế giới, đã có tám tổ chức phái người đến HongKong, hành động không biết, mục đích không rõ, nhưng rất hiển nhiên, lần này có tổ chức một hành động lớn, sau lưng đầy dao găm, thật sự rất sắc bén.

"Thu Phong, quên nói cho anh biết, bà bạn già của anh cũng đã đến, hình như nó không biết anh còn sống, bây giờ đã phát điên".

Thân thể Tiêu Thu Phong chợt rung lạnh lên, trong đầu không khỏi hiện ra một khuôn mặt thần bí.

Nếu đã nói đến con đường sát thủ, thì nhất định phải biết ba người đứng đầu.

Người đầu tiên, đương nhiên là Thiên Mệnh, hắn đã chết cách đây hai mươi năm, nhưng vẫn là sát thủ đứng đầu thế giới, vị trí đệ nhất chưa từng thay đổi qua lần nào. Mà… tổ chức sát thủ Đồ Thần do hắn sáng lập, cũng được xưng là tổ chức sát thủ hàng đầu.

Thiên Mệnh có tất cả những gì của sát thủ, từ tinh thần đến thể chất, có thể nói là một truyền thuyết trong giới sát thủ.

Người thứ hai, là Bạch Sắc, không phải là một loại màu sắc, mà là một con người, bởi vì hắn có phương thức giết người quái dị, đó là mỗi lần giết người, đều là ban ngày, hình như lúc trước đã có lời đồn là, khi hắn giết người, cũng là giết người một cách quang minh chính đại.

Đứng thứ ba là Phong Linh, khi phong linh vang lên, chung quy sẽ có người chết, sau Bạch Sắc, hắn cũng là một nhân vật trong truyền thuyết của giới sát thủ, sau khi Bạch Sắc chậm rãi yên ổn, hắn hiển nhiên trở thành đầu lĩnh của giới sát thủ.

Nhưng… có một điều hình như chẳng ai biết, Phong Linh là một người phụ nữ!

Mà, nàng từ trong miệng của lão ca, được gọi bà bạn già. Dĩ nhiên là trong quá khứ, cũng đã có một mối quan hệ không bình thường.

Hành động năm đó tại căn cứ, nàng đã giúp qua Tiêu Thu Phong, nàng giúp hắn, không phải vì nàng thích hắn.

"Trước khi tôi không nắm chắc trăm phần trăm có thể giết anh, tôi sẽ không động thủ. Cho nên, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào giết anh trừ tôi".

Có thể trở thành một truyền thuyết, Phong Linh dĩ nhiên không phải loại bình thường, Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thà chọn đối mặt với Thiên Nhan Duyệt, còn hơn là đối mặt với nàng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ qua là giết nàng, chấm dứt mọi phiền toái. Hắn đã đáp ứng Thiên Mệnh, chiếu cố cho người con gái này, trên đời này chả ai nghĩ đến việc người con gái này là đồ đệ của Thiên Mệnh.

Cả bản thân Phong Linh cũng không biết, nàng không chỉ là đồ đệ của Thiên Mệnh, mà còn là con gái của lão ấy. Cái bí mật này, trừ Thiên Mệnh đã chết, trên đời này, chỉ mình Tiêu Thu Phong biết.

"Tiêu đại ca, anh có sao không, mọi người đều đang đợi anh, thiệt là, đàn ông các anh lại chọn đồ lâu như vậy!?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói ngọt ngào của Thiên Nhan Duyệt, mặc dù Viên Quốc Bình thúc giục, nhưng trong lòng nàng chỉ có mình Tiêu Thu Phong, đặc biệt ở cái nơi mà nguy cơ bốn phía, nàng chỉ tin tưởng vào người con trai này, chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới không cảm thấy sợ hãi.

Cái gì đến thì đã đến, muốn cản cũng không được, Tiêu Thu Phong cất cái di động vào túi, tạm thời để mọi suy nghĩ trong đầu sang một bên, đối với hắn, hiện giờ bảo vệ cô nhóc này, mới là quan trọng nhất.

Cửa mở, bên ngoài có không ít người đứng, nhưng Thiên Nhan Duyệt chỉ nói chuyện với một người, bởi vì mọi người đều biết, mặc dù họ là vệ sĩ của Thiên Nhan Duyệt, nhưng chỉ có người con trai này, mới có thể làm nàng nghe lời.

"Tiêu đại ca, anh đã rất đẹp trai. Anh xem, tiểu Duyệt đã bị anh mê hoặc rồi đó" Nàng làm ra một bộ mặt hồn nhiên bị hấp dẫn, cái biểu tình này… càng hấp dẫn người khác, kể cả dâm tặc đứng kế bên cũng đã liếc trộm vài lần.

Tiêu Thu Phong cười cười, nắm lấy tay của Thiên Nhan Duyệt nói: "Được rồi, đi thôi, đừng để người hâm mộ chờ lâu".

Không cần phải chuẩn bị nhiều, hai người phụ nữ kia ngồi phía trước lái xe, Tiêu Thu Phong và Thiên Nhan Duyệt ngồi phía sau, sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba cũng chậm rãi đi vào sân vận động.

Điện thoại reng lên, là Lâm Thu Nhã gọi đến, Thiên Nhan Duyệt hưng phấn vô cùng.

Nhưng mới nói được vài câu, nàng đã vểnh cái miệng nhỏ lến, đem điện thoại nhét vào tay Tiêu Thu Phong, làm ra vẻ giận hờn nói: "Chị Thu Nhã cũng thật là, nói chuyện vài câu cũng không được, cầm đi, chị có việc muốn nói với anh".

"Tiêu công tử, tôi là Lâm Thu Nhã, cảm ơn anh đã chiếu cố Tiểu Duyệt". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tiêu Thu Phong cũng không có gì nhiệt tình, thản nhiên nói: "Không có việc gì, nếu Yên Nguyệt đã dặn, tôi đương nhiên sẽ không làm ngược lại, Lâm tiểu thư có chuyện gì sao?"

Tiêu Thu Phong đem cái chuyện này đổ lên đầu Liễu Yên Nguyệt, nói cách khác là đùn đẩy trách nhiệm.

"Hai ngày nay, tôi đã quan sát tình hìn tại HongKhôngng, Tiểu Duyệt đã trở thành tiêu điểm, nguy hiểm lại tăng thêm, nàng là một cô nhóc mơ hồ, phỏng chừng cái gì cũng không hiểu, bất quá anh ở cùng, tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì, chỉ có chuyện, tôi nghĩ nên nói với anh…"

Lâm Thu Nhã thoáng dừng, Tiêu Thu Phong mở miệng hỏi: "Cô nói đi!" Nếu là chuyện muốn tốt cho Thiên Nhan Duyệt, hắn sẽ không ngại nghe một chút.

"Tiểu Duyệt không hiểu thế sự, rất dễ dàng bị lừa gạt, nếu có một ngày, nàng ta bị người khác lừa gạt lên giường, tôi hy vọng người đó là anh!"

Tiêu Thu Phong đơ người ra luôn, người con gái này… đang lảm nhảm cái gì vậy? Cô ta có hiểu bản thân đang nói gì không?

"Chị Thu Nhã, đồ xấu xa, em mới là không bị người ta lừa gạt lên giường mà. Tiêu đại ca đối với em không có hứng thú, bất quá anh ấy đã nói là thích loại người như chị Thu Nhã, nếu không anh ấy đã không làm nhiều việc nhu vậy. Nếu anh ấy thật sự đem chị lừa lên giường, em sẽ gọi chị một tiếng đại tẩu, và gọi anh ấy là anh rể. hi hi, em sẽ suy nghĩ lại"

Hai nàng bắt đầu đến giờ chém gió trên điện thoại, đôi khi cũng có những vấn đề của phụ nữ, dối với Tiêu Thu Phong thì chả sao cả, nhưng Thiên Nhan Duyệt lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, dung nhan tuyệt mỹ càng tăng thêm vài phần xấu hổ, hai mắt phát sáng, quyến rũ chớp động.