<!-- --> Trên đời này, người mà Tiêu Thu Phong tín nhiệm cũng không nhiều, còn phần Ruth, là do hắn tin tưởng từ Thiên Mệnh.
Thiên Mệnh là một cao thủ đã vượt qua ngoài phạm trù của nhân loại, cho dù là giết người, cũng không kẻ nào quan tâm. Năm đó, đức Giáo hoàng dẫn theo mười hai môn đồ truy đuổi Thiên Mệnh khắp châu Âu, nhưng cũng không làm gì được hắn. Cuối cùng trở về Anh quốc tìm được cơ hội hợp vây.
Trận chiến năm đó, Tiêu Thu Phong cũng góp mặt tham gia, đối với một cao thủ tịch mịch như hắn mà nói, trận đại chiến như vậy, làm sao mà có thể bỏ qua.
London vốn là một thành phố sương mù, nhưng trận chiến năm đó, đã làm cho cả trung tâm London trở thành một địa ngục hắc ám, Thiên Mệnh và Tiêu Thu Phong chiến đấu với mười hai môn đồ cùng sự bao vây của hơn ba ngàn hộ hoàng vệ đội. Đánh một trận long trời lở đất, không chỉ giết chết tám đại môn đồ, còn làm cho hộ hoàng vệ đội tổn thất trầm trọng.
Nhưng cái khiến cho Giáo hoàng cả đời không thể quên được chính là thánh trượng quyền uy trong tay ông, đã bị Tiêu Thu Phong bẻ gãy làm hai, rồi quăng xuống kênh.Trong giây phút đó, đức Giáo hoàng lên cơn tăng xông huyết và nhồi máu cơ tim, bụp một cái trở thành phế nhân ngồi xe lăn xuống đời.
Hoàn hảo hơn là cái giáo phái nổi danh tại châu Âu thì thế lực của chúng ở Trung Quốc lại không lớn mạnh lắm, nếu không bọn chúng đã sớm tra ra thân phận của Tiêu Thu Phong mà tiến hành trả thù. Nhưng từ sau trận chiến đó, bọn chúng tại châu Âu cũng đã không được chào đón nhiều.
Còn Tiêu Thu Phong sau cùng trở thành bằng hữu của Thiên Mệnh, một người bằng hữu chân chính, không có gì giấu diếm, không có lừa gạt, không có trò đâm lén sau lưng.
Nhân sinh khó mà gặp được người tri kỉ, cho nên kể cả Ruth, đứa con gái của Thiên Mệnh cũng không biết được bí mật này, chỉ có Tiêu Thu Phong biết.
Tin tưởng Thiên Mệnh, nên Tiêu Thu Phong cũng tin tưởng Ruth, mặc dù hắn biết, chỉ cần có cơ hội, người con gái này sẵn sàng đoạt lấy mạng của hắn.
Cho đến bây giờ, Tiêu Thu Phong cũng vẫn chưa hiểu được, tại sao Thiên Mệnh trước khi chết, lại năn nỉ hắn chiếu cố con gái của mình, rồi sau đó ra một cái mệnh lệnh quái dị như vậy cho Ruth?
Nghĩ mãi không ra, nên cũng chả buồn nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Tiêu Thu Phong thấy vậy cũng tốt, bởi vì nhờ thế mà Ruth trở thành người bảo vệ hắn tốt nhất.
Lúc trở về khách sạn, cũng đã là bình mình, nhìn màu đỏ rực nơi chân trời sáng lạn, Tiêu Thu Phong đã không còn chút cố kị, Thiên Nhan Duyệt đã đi, quả thật hôm nay là một ngày thích hợp để tàn sát.
Trong phòng tối đen như mực, nhưng lúc Tiêu Thu Phong mở cửa ra, đã có một người đang ngồi đợi hắn rất lâu ở trên ghé, làm cho người khác cảm thấy kì quái hơn là, bản thân Tiêu Thu Phong lại không có chút kinh ngạc.
"Ngươi cuối cùng là ai?" Người ngồi trên ghế sa lông cũng đã mở miệng, hắn chính là Dạ Ưng.
Tiêu Thu Phong cởi áo khoác ra, kéo cái ghế khác lại ngồi đối diện, bắt đầu cởi dày, bộ dạng rất là biếng nhác. Sau đó mới lấy chén rượu trước mặt Dạ Ưng uống, nhưng không trả lời, chỉ cười hỏi lại: "Ngươi nói thử xem?"
Hai mắt Dạ Ưng quang mang chợt lóe, hắn nhận thấy được có một thứ gì đó quen thuộc trên người Tiêu Thu Phong.
"Thật ra, ngươi không cần phải hỏi. Ngươi nghĩ ta là ai, thì ta là người đó".
Dạ Ưng đột nhiên cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta thật sự không cần phải hỏi vấn đề này. Bởi vì chúng ta đã là bằng hữu, như vậy là quá đủ".
Hắn thả lỏng cơ thể đang căng cứng một cách từ từ. Sau đó dựa người vào ghế sa lông, nhìn Tiêu Thu Phong một cái rồi nói: "Tín vật kia ta đã tra qua, sáu miếng bích ngọc chế thành, ứng với cái còi cảnh sát trong quân đội, đây là thứ rất xa hoa".
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi lại: "Có tra ra là ai không?"
Dạ Ưng nhanh chóng đáp lời: "Có, nhưng mà…" Hắn nói nhanh mà dừng lại cũng nhanh, cuối cùng lắc đầu nói: "Việc này, để bọn ta xử lý, cần thêm một chút phương tiện. Ngươi đã chuẩn bị gì rồi?"
Tiêu Thu Phong cười, nói: "Dạ Ưng, ngươi là người rất thông minh, ta thật sự hy vọng ngươi không chết quá sớm, nếu không nắm chắc, ngươi sẽ không hồ đồ. Đương nhiên, nếu có việc không thể giải quyết, ngươi có thể tìm ta. Mặc dù ta không phải là loại người thông minh, nhưng ta có thể nắm chắc cơ hội giết ngươi".
Dạ Ưng không phản bác, hơn nữa còn gật đầu chấp nhận. Nếu người con trai trước mặt này chính là "hắn", thì những lời này tại Long Tổ, không ai dám phản bác, kể cái Long Đầu âm u kia, cũng không đủ dũng khí. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Ta tra được một việc, có thể sẽ khiến ngươi hứng thú. Nghe nói, Đao và Kiếm, luôn luôn như hình với bóng…" Dạ Ưng ngừng lại, có chút thở dài, lại nói tiếp: "Đáng tiếc là, ta vẫn không tìm được chứng cứ".
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nhìn Dạ Ưng nói: "Ngươi thật sự đã già rồi, có những lúc, làm một việc, không cần phải có chứng cứ, muốn làm thì cứ làm, nếu không sẽ không xứng đáng với danh hiệu kia".
Dạ Ưng tựa hồ như đã hiểu, đứng dậy, tới bên bức màn cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, thở dài: "Một ngày mới bắt đầu, hôm nay thật sự là một ngày rất đẹp".
"Đích thật là một ngày đẹp, thích hợp để giết người" Bất quá, trước khi giết người, hắn phải nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mười hai giờ trưa, cả đêm hôm qua Viên Quốc Bình bị người khác lôi đầu từ trên giường xuống, nói là HongKong đã loạn, Thiên Nhan Duyệt quyết định ngồi phi cơ rời đi lúc hai giờ chiều nay, làm cho hắn lập tức chuẩn bị.
Trừ hai vệ sĩ bị thương đêm qua, tứ đại cao thủ Long Tổ cũng đã tập hợp đầy đủ, nhiệm vụ của họ chính là hộ tống Thiên Nhan Duyệt an toàn.
Cái tin tức này, đã truyền rất nhanh qua nhiều con đường, như mạng nhện buộc vào nhau, truyền đến tai những người cần biết.
"Tiêu tiên sinh, nên để cảnh sát tham gia hộ tống, tôi sợ không được an toàn" Ngày hôm qua, đối với Viên Quốc Bình đã tuyệt đối an toàn, vậy mà còn bị hù dọa cả đêm, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ, nơi này lắm cường đạo, đặc công lợi hại còn phải bỏ mình rất nhiều.
Tiêu Thu Phong khoát tay nói: "Không cần, lần này là hộ tống bí mật, không ai biết, cũng không cần phải kinh động cảnh sát, hơn nữa thân thể Thiên tiểu thư có chút không tốt, không muốn bị làm phiền quá nhiều".
Nếu cao thủ chân chính xuất hiện, thì đám cảnh sát này không có tác dụng gì, chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi, còn nếu không phải cao thủ mà chỉ là đám cỏ rác có súng ống, căn bản cũng không xem cái đám cảnh sát này trong mắt, Tiêu Thu Phong nghĩ không cần phải dùng cảnh lực.
Một giờ, Thiên Nhan Duyệt rốt cuộc cũng xuất hiện, đầu đội một cái nón viền rộng, khăn lụa che mặt, còn đeo thêm kính mắt, ý thái tú lệ, phiêu nhiên linh trí. Kể cả là giám đốc khách sạn khom người đưa tiễn cũng không phát hiện ra, Thiên Nhan Duyệt này, căn bản là một người khác hóa trang thành.
Tám chiếc xe, hộ tống trước sau, xếp thành hàng thẳng chậm rãi rời khỏi khách sạn. Giờ phút này trong đám đông, có ít nhất bốn người, đã đột ngột biến mất.
Từ khách sạn đến sân bay, chỉ có hơn mười km, tính ra chỉ tốn khoảng hai mươi phút, nếu những người đó thật sự muốn giết Thiên Nhan Duyệt, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng mười phút là xong.
"Tiêu thiếu gia, sau lưng có nhiều đuôi" Một người trong đám hộ tống đã phát ra báo cáo.
Tiêu Thu Phong vẫn ngồi bình thường, thần thái lạnh lùng, thản nhiên nói: "Không cần để ý".
Đối thủ chân chính còn chưa tới, hắn việc gì phải gấp, "Thiên Nhan Duyệt" bên cạnh cũng đã cởi bỏ lớp hóa trang, trừ cặp môi hồng nhuận tươi mới, đây là một người con gái, cũng chính là một trong hai nữ vệ si, A Cầm, thân hình của nàng so với Thiên Nhan Duyệt cũng có vài chỗ tương tự.
"Tiêu thiếu gia, Thiên tiểu thư đã an toàn chưa?" A Cầm sau khi dọn dẹp xong, mới mở miệng hỏi, đây chính là nhiệm vụ của bọn họ, không được để có sai sót.
"Cô ấy đã an toàn, chuyện này chấm dứt, các cô đi tìm người này, hắn sẽ giúp các cô thu xếp".
Người ngồi lái xe là A Phương, nàng xoay đầu lại hỏi: "Tiêu thiếu gia, người nói sau đêm qua, những người này sẽ xuất hiện tiếp sao?"
"Đúng vậy, những người này thực lực rất mạnh. Đêm qua đánh một trận, thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải quân đội đột nhiên chạy đến, chúng tôi sợ là tự thân khó bảo toàn, dường như những người này chưa có cơ hội ra tay thì phải rút lui, nếu bọn họ xuất hiện, chúng ta có thể đối phó không?"
Nếu tứ đại cao thủ liên hợp lại, mà vẫn không thể đối phó được người này, vậy Tiêu Thu Phong cũng không thể nói gì hơn, vấn đề này hắn không có đáp án.
Một cỗ áp lực trầm trọng, như điện bàn hiện lên trong nội tâm mọi người, Dạ Ưng đã không nhịn được nói qua thiết bị liên lạc: "Đối thủ của chúng ta đã đến".
Có thể được Dạ Ưng gọi là đối thủ, đương nhiên cũng là cao thủ.
Giờ phút này, mặt đường phát sinh biến hóa, ba chiếc xe tải lớn dàn thành hàng, hợp thành thế ngăn đón, đem bọn họ giam lại tại cầu vượt, hoặc có lẽ nơi này chính là địa điểm hành động, còn trong lòng Tiêu Thu Phong, đây chính là chiến trường đẫm máu. Tàn sát, là điều khó tránh khỏi.
"Sát khí thật mạnh" Bây giờ, A Cầm ngồi kế Tiêu Thu Phong cũng đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Tiếng súng nổ lên, ba quả tên lửa đã được khai hỏa, mà ở dưới chân cầu, nhìn giống như là ba cái pháo hoa, đang lao đến cực nhanh, một tiếng nổ cực lớn, làm cả nơi này thành biển lửa.
Những chiếc xe trên cầu vượt cũng chịu chung số phận oan uổng, giao thông bây giờ hoàn toàn bị tê liệt, ba mươi súng tay súng, ngang nhiên xuất hiện, cầm những khẩu súng hạng nặng trên tay, nả đạn xối xả về mấy chiếc xe.
Viên Quốc Bình mặc áo chống đạn, núp xuống trong xe, mồ hôi lạnh đổ ào ạt, nói với tài xế bên cạnh: "Nhanh, nhanh gọi điện báo cảnh sát".
Những thứ này, không cần Tiêu Thu Phong ra tay, tứ đại cao thủ Long Tổ đã xuất hiện, lúc bọn họ xuất hiện, đã vang lên tiếng hét thảm, những kẻ đang đứng đằng xa kia, giờ phút này đã động thủ, ba mươi sáu tay súng, chớp mắt một cái, tám người đã chết.
Hai tên bị Dạ Ưng chém chết, còn sáu tên kia đều bị headshot.