"Aaaa thật nhàm chán, chuyện cũ cũng không muốn kể cho ta nghe, vậy ta muốn đánh đàn! Bản công chúa ở Kiêu Dương Điện có thói quen mỗi khi mất ngủ sẽ nổi hứng đánh đàn. Quân Diễm Cửu, trong phòng ngài hẳn là có đàn đi?"
Quân Diễm Cửu bỗng nhiên bật dậy.
Nữ nhân đáng ghét này nửa đêm nổi hứng đánh đàn?
Rõ ràng nàng biết đi khắp cái hoàng thành này cũng không thể tìm được người có cầm kỹ tương đương. Tiếng đàn này một khi vang lên khác nào thông báo cho người khác "Ta, Lục Khanh đang ở chỗ này!"?
Mắt thấy nàng đã bước xuống giường, cánh tay theo bản năng kéo nàng về.
Thân mình Lục Khanh tức khắc cứng đờ
Cảm nhận được vòng tay ấm áp đã lâu không gặp, cả người nàng không nhịn được run rẩy, ngay cả chóp mũi cũng không nhịn được xót xa.
Mà Quân Diễm Cửu lúc này mới ý thức được hành động vô lễ này, lập tức buông tay.
Lục Khanh nhớ lại kiếp trước, giang sơn Bắc quốc đã vong, nàng thân là công chúa vong quốc. Ngày đầu tiên vào phủ đã bị hắn kéo đặt lên đùi giang tay ôm eo nàng.
Nàng trước giờ chưa từng cùng nam tử thân mật như vậy không tránh khỏi rùng mình một cái.
"Sợ sao?"
Thân là vị công chúa lớn lên trong kiêu ngạo, trong từ điển của nàng đương nhiên không tồn tại chữ "sợ".
Nàng nỗ lực phớt lờ cảm giác nóng bỏng tê dại bên hông, giương đôi mắt nhìn hắn chăm chú, quật cường không nói lời nào.
Hắn tặc lưỡi: "Cái miệng nhỏ này ngậm thật chặt."
Sau đó hắn mang theo chiếm hữu đoạt lấy môi nàng.
Có lẽ hắn của kiếp trước mới là bộ dạng chân thực nhất. Còn Quân Diễm Cửu của hiện tại, chưa từng nghĩ tới dỡ bỏ lớp ngụy trang.
"Công chúa muốn nghe chuyện gì?" Giọng nói cứng rắn đột nhiên vang lêb, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp.
Lục Khanh lại nằm xuống bên cạnh, nhìn hắn: "Ngủ đi."
Ngày hôm sau.
Lục Khanh vừa mới tới tửu lâu ăn điểm tâm sáng lại thấy Mạc Ly đẩy cửa bước vào, giọng nói nghiêm nghị.
"Công chúa! Sơn trang bị phong toả rồi."
Lục Khanh cong khóe môi: "Rất tốt, thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối cứ lao vào. Đi thôi, đi gặp bọn chúng."
"Thăng đường."
Ùyyyy ùuuuu
Quả Nhạc phụ thân là đại quân cơ đương triều, Quả gia sử dụng uy quyền bức bách tri phủ phong tỏa sơn trang, bắt giữu trưởng quầy.
Một người là quan chánh nhị phẩm, một người chỉ là quan tứ phẩm, phía trên đã phân phó người dưới chỉ có thể làm theo. Có điều hiện tại vẫn chưa tìm được trưởng quầy.
Quả gia đặc biệt ra lệnh đem trưởng quầy bắt giữ, tri huyện còn phái cả người dán cáo thị khắp nơi.
Chỉ có điều cáo thị vừa mới dán xong, trống kêu oan trước cửa phủ đã bị người gõ vang, người kia tự xưng trưởng quầy sơn trang suối nước nóng.
Tri phủ nghĩ thầm thật tốt quá, tìm mỏi mắt chẳng thấy đâu, hôm nay lại tự mình dâng đến cửa. Chỉ là hắn đánh trống kêu oan, theo luật lệ phải được xử trước.
Vì thế liền ngạo nghễ hỏi:
"Ngươi là người nào? Có gì oan khuất?"
Vốn định xử qua cho có lệ, xử xong liền đem người bắt giữ lại nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng
"Tam hoàng tử giá đáo!"
Huyện lệnh lập tức cảm thấy choáng váng, còn tưởng mình nghe nhầm.
Đường đường là tam hoàng tử, đến nơi này của hắn ta làm gì?
Sở dĩ Lục Triệt đến đây bởi vì nghe được mật báo, nói chỉ cần đến trước cửa nha môn chờ phán xét là có thể nhìn thấy Lục khanh.
Hắn lại vừa hay ở khu phố bên cạnh tìm người thuận tiện tới đây, phía sau còn có một đội cấm vệ, thoạt nhìn có chút phô trương.
Huyện lệnh nhanh chóng sai người bê tới một chiếc ghế dựa, cung kính nói
"Tam hoàng tử, mời ngồi."
Lục Triệt mặc một bộ mãng bào xanh ngọc, vừa tiến vào đã ngó trái ngó phải, không tìm thấy Lục Khanh đành ung dung ngồi xuống.
"Bổn hoàng tử trùng hợp đi ngang qua thấy nơi đây đang thẩm án liền tiến vào xem, các ngươi tiếp tục."
Tri phủ thầm than một tiếng.
Sớm không tới, muộn không tới lại cứ nhằm đúng lúc này.
Ngài tới như vậy sao ta có thể qua loa có lệ xử xong?
Lúc này Lục Khanh im lặng bấy lâu lên tiếng, mười phần trung thực trả lời
"Tại hạ Lục Cửu, là trưởng quầy đương nhiệm của sơn trang suối nước nóng, cũng là bằng hữu của tam hoàng tử. Tam hoàng tử đến đây dự thính chính là vì tại hạ."
Vừa nghe giọng nói này, Lục Triệt phun hết ra ngụm trà đang uống dở, lập tức ngẩng đầu.
chỉ trách hắn nãy quan sát không kĩ.
Nha đầu thối này vậy mà ở đây chờ hắn từ đầu!
Báo hại hắn ba ngày nay đi tìm đến cực khổ!
Thuở nhỏ Lục Khanh thường xuyên cải nam trang cùng các ca ca ra ngoài chơi, sẽ cố tình đè thấp giọng cho nên dù "nam nhân" đang nói chuyện trước mặt này có cải trang kĩ đến đâu Lục Triệt vẫn có thể nhìn ra tiểu nha đầu nhà hắn.
Tri phủ không thể bình tĩnh nổi, mồ hôi lạnh túa ra như suối.
Bằng hữu của tam hoàng tử?!
Có thể mời tam hoàng tử đích thân tới đây có thể là bằng hữu bình thường sao?
Một bên là tam hoàng tử, một bên là quân cơ đại thần, ai cũng không thể đắc tội!
Ai ngờ Lục Khanh lại tiếp tục mở lời.
"Tại hạ chẳng những tới đây minh oan mà còn muốn tới đây tố cáo, tố cáo Quả Nhạc quận chúa có ý mưu hại công chúa, đổ tội cho thảo dân, mong tri phủ suy xét."
Lục Triệt lúc này nhảy dựng lên.
Mưu hại Khanh Khanh?
Tri phủ lau mồ hôi trên trán: " Lục... Lục Cửu, ngươi có chứng cứ không?"
Lục Khanh nói: "Quả Nhạc quận chúa chính là chứng cứ tốt nhất."
Tri phủ???
Lục Khanh giương giọng nói: "Nếu không phải công chúa phúc trạch thâm hậu, e là vết thương kia đã nằm trên mặt người rồi."
Lục Triệt nổi giận: "Lời này ngươi có chứng cứ gì?"
Vụ án liên can quá lớn, tri phủ không thể không sai người triệu Quả Nhạc và phụ thân nàng ta tới.
Ông ta vốn dĩ không muốn tới, bất quá nghe tin tam hoàng tử cũng đang ở đó, không thể không tới bèn dẫn theo Quả Nhạc đến.
Lần này gặp lại Quả Nhạc trên mặt che mạng dày nhằm giấu ffi vết tích bị hổ cào.
Tri phủ nói: "Lục Cửu, ngươi luôn miệng nói Quả Nhạc quận chúa mưu hại công chúa, ngươi có bằng chứng gì?"
Lục Khanh vỗ tay: "Trình vật chứng."
Cái bình sứ kia được quan sai trình lên.
Nhìn thấy cái bình kia, ánh mắt Quả Nhạc hơi biến sắc.
Lục Khanh phe phẩy cây quạt trong tay, một thân phong lưu lỗi lạc lên tiếng giải thích
"Đây là cái bình rơi ở chỗ chúng ta, cũng là cái bình lúc trước Quả Nhạc quận chúa mang đến. Sau khi phong tỏa hiện trường tìm được thứ này trong suối."
Nàng dời ánh mắt sang Quả Nhạc
"Cái bình này quận chúa thấy quen mắt chứ?"
Quả Nhạc liếm môi: "Mỹ phẩm dưỡng da của ta nhiều như vậy, ta cũng không nhớ rõ."
"Ồ, mỹ phẩm dưỡng da?:
Lục Khanh bắt được điểm mấu chốt: "Xem ra quận chúa nhận ra cái bình này. Nếu quận chúa không nhớ được, ngâm mình chung với người còn có công chúa điện hạ, nói không chừng công chúa còn nhớ rõ! Đại nhận, thỉnh truyền công chúa!"