"Quân bảo nghịch ngợm, chồng thỏ không nhốt nổi, nó thích đi nghịch đất mà gia thì thích sạch sẽ, còn đặc biệt sắp xếp một người chuyên đi theo dọn phân thỏ."
Lục Khanh khóe miệng giật giật.
Tiểu Phúc Tử lại tiếp tục nói: "Có một buổi sáng gia ngủ dậy phát hiện Quân Bảo bò lên giường, ở ngay cạnh gối đầu... Khụ khụ, công chúa, nếu đây không phải là thỏ của người, gia đã sớm băm nó cho chó ăn rồi."
Quân Diễm Cửu nhỏ giọng mắng: "Nhiều chuyện!"
Lục Khanh không nhịn được cúi đầu cười trộm.
Kiếp trước cung Quân Diễm Cửu sống chung, nàng quá hiểu bệnh sạch sẽ của hắn có bao nhiêu biến thái. Cũng chẳng trách được muốn đem nó đi làm thịt thỏ cay.
Nàng bế Quân Bảo lên, cười tủm tỉm nói: "Ta mang Quân Bảo về, nếu ngài nhớ bé có thể qua thăm bất cứ lúc nào."
Nói xong nàng xoay người rời đi, vừa bế Quân Bảo vừa giơ tay ước lượng, tốt lắm, mới ở đây mấy ngày mà đã béo lên một vòng. Xem ra thức ăn ở đây thật sự không tồi.
Ôm Quân Bảo về Kiêu Dương Điện, Lục Khanh cũng lười ôm tiếp, đành thả xuống đất cho thỏ con tự do nhảy nhót. Quân Bảo lại dường như có linh khí, nhắm mắt theo đuôi nàng.
Lục Khanh ngồi xuống án thư, bưng ly trà lạnh nhấp một ngụm, hỏi Mạc Ly bên cạnh.
"Gần đây trên triều thế nào rồi?"
Mạc Ly đáp: "Mấy ngày gần đây Tô Diệc Thừa đều cáo bệnh ở nhà. Nhưng dạo này phía nam xảy ra thiên tai, hoàng thượng triệu gấp hắn thượng triều, hắn không thể không đi nên đành đeo một chiếc mặt nạ che đi."
Lục Khanh đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Tốt lắm, bản công chúa sao có thể không đi gặp mặt hắn chứ. Để ta xem gương mặt tuấn tú trước kia giờ biến thành cái dạng gì rồi."
Kiếp trước đêm tân hôn nàng bị hắn nhốt vào tròng chứa củi. Khoảng thời gian đó Khương quốc vừa mới công chiếm Bắc quốc, tên chó đó bận tối mặt mũi, đã sớm quên phòng chứa củi vẫn còn chứa một người.
Vì để bản thân không đói chết, nàng phải tranh giành cơm thừa với chó săn của hắn.
Chờ khi hắn nhớ ra nàng đã đói đến ngất.
Khi nàng bị đưa tới trước mặt hắn, hắn đang ôm vài ba nữ tử hưởng thụ, ăn mặc sang trọng, ngạo nghễ nhìn nàng, gương mặt như tạc kia vẫn đẹp đẽ như cũ.
Càng châm chọc hơn là trên người nàng vẫn là bộ hỉ phục đỏ thẫm hôm đó, rách rưới dơ dáy.
Tô Diệc Thừa mang một khối mặt nạ bạc, ánh mắt né tránh.
Lục Khanh giương giọng, thoải mái nói: "Bản công chúa nhận được một mẩu giấy Tô đại nhân gửi ngỏ ý muốn gặp bản công chúa, không biết các vị đây có từng gặp qua Tô đại nhân?"
Chúng thần sôi nổi liếc nhìn Tô Diệc Thừa đang mang mặ nạ.
Lục Khanh còn chưa dứt lời, lúc này một đội thị vệ vội vàng hét lớn: "Có thích khách! Bắt thích khách!"
Đám thị vệ dừng lại trước mặt Tô Diệc Thừa.
Thống lĩnh thị vệ mở miệng: "Vị đại nhân này, mời tháo mặt nạ xuống."
Trước mặt là Lục Khanh cùng các vị đại thần, Tô Diệc Thừa sao có thể tháo mặt nạ để lộ gương mặt xấu xí?"
Tô Diệc Thừa trầm giọng nói: "Bản quan là tam phẩm vệ úy Tô Diệc Thừa, chư vị ở đây đều có thể làm chứng."
Chúng thần thay nhau phụ hoạ: "Đúng đúng, ngài ấy chính là Tô đại nhân."
Chỉ là thống lĩnh thị vệ không hề dao động, nhắc lại: "Mời ngài tháo mặt nạ xuống!"
Lông mày giật giật, đôi mắt đào hoa cũng hơi híp lại.
Hắn ưỡn ngực: "Ngươi không nghe rõ sao? Bản quan nói bản quan chính là tam phẩm vệ úy Tô Diệc Thừa."
Dứt lời, một mũi tên bỗng nhiên "vèo" một tiếng bay đến, cắt đứt dây cố định mặt nạ làm nó rơi xuống đất.
Tô Diệc Thừa như bị tát một bạt tai, biểu cảm kinh ngạc cùng toàn bộ lở loét mụn nhọt lộ ra trước mắt.
Người bắn tên ngồi trên con ngựa chiến, là nhất phẩm thị vệ, Tô Võ. Đây là người duy nhất được cưỡi ngựa trong hoàng cung.
Tô Võ nheo mắt nhìn chằm chằm hắn ta, nhìn hồi lâu mới nhận ra người trước mặt, chắp tay: "Tô đại nhân, vì bảo vệ an nguy hoàng thất, đắc tội."
Nói xong cũng không hề có ý hổ thẹn, cưỡi ngựa rời đi.
Mấy vị đại thần bên cạnh bị cảnh vừa rồi doạ sợ ngây người, thần sắc phức tạp nhìn mặt Tô Diệc Thừa.
Tất cả âm thầm kinh ngạc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Tô đại nhân làm sao lại biến thành không thể nhận ra rồi?
Ồ hố, xem ra lời đồn trong kinh thành đều là thật!
Tô đại nhân sau khi ngủ với ả kỹ nữ kia cũng bị nhiễm mụn rồi!
Lục Khanh thưởng thức bản mặt buồn nôn kia, trọng lòng vô cùng khoái chí.
Tô Diệc Thừa ơi là Tô Diệc Thừa, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tô Diệc Thừa lúc này mới nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt Lục Khanh, đồng tử hắn co rút dữ dội.