[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 26: 26





Mộ Bạch đúng thật là không tệ, tuy không đứng được thứ nhất nhưng cũng phải loại đứng ở cuối chót.

Dạ Ngôn thông báo cho Kim Taehyung một tiếng là có nhận Mộ Bạch vào hay không, hắn chỉ cười, cười thật bình thản, ngón tay vân vê chiếc nhẫn trên tay, gật đầu.

Chu Minh lần này chiến thắng, cũng không có chạy ra ngoài ăn mừng mà ở lại luyện tập.

Hạ Vũ nhìn lên khán đài, thấy một cậu thanh niên trên người mồ hôi ước đẫm, khóe môi còn dính máu, tay chân cũng bầm dập không ít.

Mộ Bạch bên kia cũng có, nhưng hình như...!ừm không thảm như vậy, tại sao nhỉ?
Tại sao?
Hạ Vũ mang tâm tình nghi ngờ cất tiếng, hỏi "Cậu là Chu Mình à?"

Người trên khán đài từ đầu đã biết có sự hiện diện của người bên dưới, còn là một cô gái mặt trẻ măng, nên hắn cũng mặc kệ, nhưng cô đã cất tiếng hỏi, hắn đành dừng lại, nhìn trực diện người bên dưới, chẳng có gì đặc biệt.

"Phải" hắn liếc cô một cái, rồi bước chân chậm chậm xuống cầu thang trực tiếp lướt qua người cô đi thẳng, ui khán đài thật cao đã bị đánh rồi còn bị quang xuống độ cao như vậy, đáng sợ quá.

Hạ Vũ bước chân chạy theo "Đấu với tôi một trận đi, lão đại của anh không cho tôi đấu cùng tập thể, nhưng với một mình anh chắc không vấn đề gì đâu."
Chu Minh lần này dừng bước, quay đầu lại ngờ vực nhìn người con gái thấp hơn mình đến nửa cái đầu đang đòi hắn đánh nhau với cô, có lẽ là hắn đánh người ta đến choáng váng rồi.

"Cô đừng có liều, tôi sẽ không đánh con gái, à không đánh cô" hắn nếu đã đi cùng Kim Taehyung sau này đến trẻ nhỏ có khi còn phải động tay chứ đừng nói đến loại sinh vật nữ này.

"Anh lợi hại, tôi muốn thử xem trình độ của mình đến đâu rồi, anh xem tôi rất có tinh thần học hỏi" Hạ Vũ rất nhiệt tình ra sức lấy lòng.

"Cô có thể thử với lão đại, anh ấy hẳn mới là người lợi hại nhất" nếu cô đã đi theo lão đại, còn đòi đánh nhau với hắn làm gì, gặp trực tiếp lão đại không phải sẽ nhanh hơn sao.

Kim Taehyung từ xa đi lại, cầm tay Hạ Vũ dẫn lên khán đài "Cậu có thể thử với cô ấy, lên đây."
Chu Minh nhìn Kim Taehyung rồi ngoan ngoãn bước lên.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu hắn dành được hạng nhất, cho nên nhiều lần được tiếp xúc với Kim Taehyung qua những lần giao hàng, hắn thực sự sợ khí thế đó.

Tháng trước, gần đến ngày tranh đấu hắn lại bị thương, đến cuối cùng lạ thất bại, bị đánh đến thảm.

Cho nên tháng này cực kỳ liều mạng, không phải cũng đã lấy lại được rồi sao.


Chu Minh thấy khí thế hừng hực của cô, không biết nên xuống tay như thế nào, ngờ vực lên tiếng "Lão đại."
Kim Taehyung nhìn Hạ Vũ, chiều chuộng véo cái mũi nhỏ "Không được để bị thương" nói xong lại quay sang Chu Minh "Tùy thời ra tay."
Chu Minh quay đầu nhìn theo hướng Kim Taehyung bước xuống khán đài, tùy thời này hiểu như thế nào? Nên nhường hay không nhường?
"Chu Minh" Hạ Vũ nhìn thấy hắn ngờ vực suy nghĩ thì cất giọng hỏi, kéo hắn từ trên đại điện vô ngã* trở về "Anh cứ xuống tay, không cần cố kị."
*Vô ngã: giáo lý của Phật Giáo, gọi là trạng thái niết bàn, đi vào cõi vô biên.

Một cô nhóc bảo hắn cứ xuống tay, thỏa mãn lòng hư vinh của cô, hai chiêu rồi trực tiếp ném xuống đài là được "Cho cô lên trước, chiêu đầu tiên sẽ không đỡ không né."
Người của Kim Taehyung đều hào phóng thế à? Hạ Vũ quay xuống nháy mắt với Kim Taehyung ý hỏi được à?.

Kim Taehyung cười gật đầu, ừ hắn gật đầu, cậu ta nhường em đấy, một chiêu thì đánh nhẹ thôi nhé.

Kim Taehyung tự tin vào cô quá, một chiêu có đánh được người ta nhích người ra không còn chưa biết được "Anh nhẹ tay thôi nhé."
Chu Minh ngược lại lần này thấy cô nhóc thành khẩn cũng chột dạ, ra tay với cô có cầm thú quá không? Hắn cảm thấy để cô đánh một chiêu kia cho thỏa mãn rồi tự thân rất lui không đánh nữa là được nên cực kỳ phóng khoáng đồng ý "Được."
Hạ Vũ nhận được sự đồng ý cũng không chần chừ nữa, nắm tay thành một nắm đấm rồi lao tới, đến khi bàn tay trông nhỏ bé không có sức lực kia đụng đến bụng người đối diện thì liền nhắm mắt lại, chờ Chu Minh cho một cước đem đá bay xuống khán đài.


Nhưng mà hình như...!hình như chỉ có một tiếng bụp rồi không còn gì nữa.

Từ từ mở mắt, chỉ thấy Chu Minh ngược lại nằm chõng choài trên đất, mặt nhăn nhó, lấy tay ôm bụng, trông chật vật vô cùng.

Hạ Vũ nhanh chóng chạy xuống khán đài, nhưng chưa kịp đỡ người nọ lên thì bàn tay bị Kim Taehyung nắm lấy kéo vào lồng ngực, còn Chu Minh được Dạ Ngôn đỡ dậy, hắn nhìn Hạ Vũ như nhìn một sinh vật kỳ lạ nào đấy.

Kim Taehyung vẫn ôn như nước, kéo tay cô xoa xoa, tay không sao ngược lại bị hắn xoa cho hồng lên "Đau không?"
Hạ Vũ:...!người anh hỏi không phải nên là người đối diện sao? Dù sao hắn cũng là thuộc hạ dưới trướng của anh.

"Không sao?" Hạ Vũ đúng thật là không sao, tay không mảy may đau thật, đành chột dạ hỏi Chu Minh "Anh nhường tôi có bị...!ừm lố quá không?".


— QUẢNG CÁO —