[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 48: 48





Khi con người không còn bất kì sự tuyệt vọng nào, thì đó mới chính là tuyệt vọng chân chính.
________
Không ai biết rằng thời khắc Hạ Vong Cơ ngã xuống, đã có hai người con trai muốn đại khai sát giới đến nhường nào.

Kim Taehyung quay đầu nhìn người đang ổn định điều khiển phi thuyền phía trước: "Quả nhiên Tư gia chủ đủ nhanh nhạy và quyết đoán."
"Tôi chỉ vì cô ấy mà thôi." Tư Không Đồ không quay đầu nhìn, đáp lại.

Sau câu nói ấy cũng không bất kì tiếng động nào, Kim Taehyung không hỏi, Tư Không Đồ cũng không có vấn đề gì để nói.

Kim Taehyung trong lòng cười lạnh, ai cũng nghĩ Tư Không Đồ là một loại tồn tại đặc biệt, lương thiện mà thành danh.

Hai tay sạch sẽ gây dựng lên một Tư gia đồ sộ sừng sững.

Nhưng lại không biết thế lực thần bí thứ ba của Tam Sát là người mà bọn họ thầm kính.


Văn nhã bại hoại*!
*Văn nhã bại hoại: mặt người dạ thú, ý là giả thanh thuần lương thiện chứ trong thâm tâm thật ra là một mảnh đen tối.

Quả nhiên đúng với câu "đừng nhìn mặt mà bắt hình dong".

Tư Không Đồ tài giỏi, hắn giỏi tới mức mọi tội ác hắn làm đều được tẩy trắng một cách sạch sẽ.

Mặt biển trong vắt, nhưng sẽ chẳng ai lường được dưới đáy biển có loại thuỷ quái đáng sợ nào đang tồn tại.

Nếu hiện tại nhìn kĩ sẽ thấy bên má phải của Hạ Vong Cơ có một đường sẹo nhỏ, cô không muốn xoá nó đi, cô muốn ghi nhớ những tổn thương họ gây ra đối với cả linh hồn và thân thể cô.

Nếu hôm đó Tư Không Đồ không đỡ được cả hai thì chắc chắn cô và anh sẽ phải chết, áp lực của gió sẽ kết liễu hai người trước khi kịp chạm đất.

Tồi tệ!
Tồi tệ khi các người để tôi sống sót.

Dưới sự hỗ trợ của thuốc do Tư Không Đồ mang đến, phải mất ba tháng sau cô mới tỉnh lại.

Mỗi ngày đều có người đúng thời gian sẽ chuẩn bệnh cho cô, lúc đầu là bị thương nặng nên không thể tỉnh lại ngày lập tức, sau này là linh hồn không muốn tỉnh lại.

Kim Taehyung nghe xong thì khiếp vía, cô chọn từ bỏ mọi thứ trên thế gian này, cô không thể đánh thắng được đau khổ mà tiến tới với hạnh phúc? Cô chọn cách mắt không thấy, tai không nghe, tâm sẽ không động.

Cô chưa từng nghĩ tới anh, chưa từng nghĩ anh mất cô sẽ biến thành cái dạng ma quỷ gì.

"Tình yêu của những người ở lại khiến em sợ hãi, còn cái chết thì không sao?"

"Hạ Vong Cơ, nếu em không tỉnh lại, tôi cũng sẽ lôi em từ dưới địa ngục lên.

Tin tưởng vào năng lực của tôi."
"Thế giới này tàn nhẫn với em, em lại chọn cách tàn nhẫn với tôi? Không sao, chỉ cần là em thì sao cũng được, ít ra tôi có thể chịu đựng thay em, mau tỉnh lại được không? Ngoan, tỉnh lại và nói với tôi về những ước nguyện của em, tôi sẽ dùng cả tính mạng này thực hiện giúp em."
Mỗi ngày Kim Taehyung đều đau khổ ngồi bên cạnh cô, nói với cô về những thứ tốt đẹp mà anh và cô có thể trải qua, anh giúp cô phá huỷ thế giới này, điều kiện sẽ là cô nhìn anh huỷ hoại nó.

Hạ Vong Cơ kiên trì nhắm mắt tròn trĩnh ba tháng trời, cả Tư Không Đồ và Kim Taehyung đều đã cạn kiệt sức lực.

Nếu thật sự cô không muốn tỉnh lại nữa, anh cũng không còn cách nào, đến lúc tâm tình muốn bùng nổ nhất thì người con gái mà anh thương mới chịu mở mắt ra nhìn anh.

Người đầu tiên Hạ Vong Cơ nhìn thấy sau một giấc mộng dài là Kim Taehyung, ba mẹ muốn cô đi cùng với họ, ở đó có hoa cỏ thơm ngát, có anh trai mỗi ngày chơi đùa cùng cô, có giọng hát ngọt ngào của mẹ, có tình thương ấm áp của ba.

Rồi một ngày thế giới nổ tung, tất cả đều đứng ra chắn cho cô, người họ dính đầy máu, còn cô thì lông tóc vô thương.

Nực cười.

Hạ Vong Cơ trợn tròn mắt, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào: "Tôi muốn tất cả đều phải chết, tôi muốn thế giới này sụp đổ, muốn cùng đám người chó má đó đồng quy vô tận."
Kim Taehyung ôm chầm lấy cô, xoa nhẹ lưng trấn an: "Vong Cơ, em bình tĩnh, anh giúp em xử lí bọn chúng, được chứ? Ngoan."

Hạ Vong Cơ nghe xong thì nước mắt dàn dụa, ôm lấy Kim Taehyung như cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Kim Taehyung, mau, đưa em rời khỏi đây, em không muốn nhớ gì cả, em không cần, em không cần gì nữa hết."
"Ca ca, gọi cho ca ca, kêu anh ấy rời khỏi đây, coi như chúng ta trả lại cho bọn họ đi, em chỉ còn mỗi ca ca thôi."
Tư Không Đồ đứng cách một cánh cửa, anh nghe được tất cả những lời cô nói, cảm nhận được nỗi đau khổ tột cùng của cô, nhưng anh lại không đủ năng lực để bảo vệ cô suốt đời, cho nên, từ bỏ đi, Kim Taehyung tốt hơn anh nhiều.

Quay đầu nhìn Hạ Ninh Thần đứng bên cạnh, gương mặt không một gợn sóng, không đau khổ cũng không chật vật như Hạ Vong Cơ, giống như mọi vấn đề xảy ra vài tháng trước chẳng có tý liên hệ nào với anh
Giết chừng ấy người, phá huỷ chừng ấy Tinh cầu vẫn không một vết tích bị thương.

Quả nhiên là người thừa kế của Hạ gia.

.

Đọc thêm nhiều truyện ở ( TRUМtrцy en.мE )
Hạ Ninh Thần xoay người bước đi, Tư Không Đồ hiểu ý cũng đi theo, sau khi ước chừng Hạ Vong Cơ sẽ không nghe được lời anh nói Hạ Ninh Thần mới mở miệng: "Tôi biết cậu làm được, giúp con bé đi, nó đã đủ đau khổ rồi.".


— QUẢNG CÁO —